Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 140

Sử dụng thân pháp tuyệt luân kia, còn vận dụng hết thực lực trong cơ thể liều mang chạy đi. Trong hoàn cảnh như vậy, Trần Vân Thanh có là Yêu Giả cửu trọng sơ kỳ, cũng tuyệt đối không thể nào đuổi kịp hắn a.

Hay tên Trần Vân Thanh này không phải là Yêu Giả cửu trọng sơ kỳ, mà là Yêu Giả cửu trọng trung kỳ?

Nghĩ đến cái khả năng này, Trần Ánh Dương cũng là không thể tin tưởng, hay nói đúng hơn là hắn không muốn tin tưởng.

Vì sao ư? Đơn giản thôi. Chỉ hơn ba tháng trước, Trần Vân Thanh chỉ là một cái Yêu Giả lục trọng cảnh giới.

Qua một thời gian ngắn như thế, làm sao tên này có thể đột phá ba cái cảnh giới, đi lên Yêu Giả cửu trọng, tu hành giới cảnh giới càng lên cao, đột phá lại càng khó khăn, cái này ai cũng hiểu.

Nên biết Trần Ánh Dương hắn từ Yêu Giả thất trọng hậu kỳ lên được Yêu Giả bát trọng như hiện tại, cũng là phải mất hơn ba tháng thời gian, còn phải tiêu hao rất là nhiều tài nguyên mới được đến nha.

Trần Vân Thanh bình quân một tháng lên một cái cảnh giới, còn là thuộc về hậu kỳ khó khăn đột phá cấp độ, cái chuyện này mà truyền ra bên ngoài, bảo đảm sẽ hù dọa không ít người.

Ngay cả đại thiên tài mà hắn từng quen biết là Lăng Tĩnh Y, cô ta khi còn tại Yêu Giả chi cảnh, cũng không có tốc độ tu hành kinh khủng như Trần Vân Thanh này hiện tại.

Đây là một cái thiên kiêu. Không! Là một yêu quái mới đúng, chỉ có hai từ quái vật mới có thể hình dung được Trần Vân Thanh cái này tốc độ tu hành. Trước đây mắt của hắn thật sự là bị mù rồi, khi không lại đi đắc tội với lại một con quái vật như thế này.

"Một chút tiểu xảo của mày mà muốn từ trong tay của Trần Vân Thanh tao chạy trốn! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Trần Vân Thanh không biết hiện tại trong lòng của Trần Ánh Dương đang xem hắn như là quái vật đến đối đãi, sau khi đem Trần Ánh Dương ngăn cản lại sau, hắn đi đến gần cách Trần Ánh Dương không đến hai mét vị trí, nhàn nhạt lên tiếng.


Trần Ánh Dương đưa một đám ma thế tội lên làm bao các ngăn cản hắn để một mình chạy trốn, loại trò hề này tại Địa Cầu hắn là đã nhìn thấy không ít những tên nham hiểm tiểu nhân khi lâm vào nguy hiểm đều là sử dụng ra chiêu thức y hệt như của Trần Ánh Dương tên này.

Sở dĩ hắn không có ngăn cản Trần Ánh Dương ngay lập tức, là vì hắn nghĩ không cần thiết lắm, với thực lực của hắn hiện tại, ngay cả Yêu Sĩ nhất trọng sơ kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn, muốn nắm lấy một cái Yêu Giả bát trọng như Trần Ánh Dương là quá đơn giản, có cho tên này chạy bao xa cũng là không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

"Vân Thanh...Vân Thanh sư huynh! Hãy nghĩ đến tình nghĩa đồng hương....Bỏ qua cho em một lần đi!"

Trần Vân Thanh đã đối với lại Trần Ánh Dương hắn động sát ý, hắn là biết đến, hiện tại không phải là lúc suy nghĩ làm sao Trần Vân Thanh có tốc độ tu luyện biến thái đến như thế, mà nên suy nghĩ làm thế nào để có thể giữ lại được cái mạng nhỏ của mình mới là hay hơn.

Trong tay của hắn hiện tại không nắm bao nhiêu lợi thế, cách duy nhất là quỳ xuống chịu thua, nhận ra lỗi lầm của mình, tôn Trần Vân Thanh lên làm đại ca, điều mà từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ công nhận, cộng thêm đưa ra đồng hương chi tình, hy vọng Trần Vân Thanh niệm tình cũ, bỏ qua cho hắn lần này.

Chỉ cần Trần Vân Thanh bỏ qua cho hắn một lần thôi, hắn cam đoan từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có cùng Trần Vân Thanh đối địch nữa, dù cho có cãi lời vị kia, hắn cũng không dám cùng Trần Vân Thanh đối đầu nữa.

"Rầm rầm...Phốc..!".

"Đồng hương chi tình, lời nói như thế mà mày vẫn có thể nói ra được!" Một cước đem tên Trần Ánh Dương này đá bay, Trần Vân Thanh gương mặt âm trầm cực độ lên tiếng nói.

Đồng hương tình cảm! Mệt tên khốn kiếp Trần Ánh Dương này vẫn có thể nói ra được mà không cảm thấy ngượng mồm. Gần ba năm tại Trần Phủ, tên khốn kiếp này cùng bè lũ tay sai luôn luôn tìm cách hành hạ hắn. Khi đó tên khốn kiếp này sao không nghĩ đến bọn họ vốn là cùng một trấn nhỏ xuất thân.

Để cho Trần Minh đi lên diệt hắn, không thành công sau đó báo lại cho Trần Nhật đi đến Mã Hoành Lĩnh chặn giết hắn. Khi đó Trần Ánh Dương này sao không nghĩ đến thời thơ ấu bọn họ vẫn là những người huynh đệ khá tốt.

Không những vậy, khi Trần Côn đi đến điều tra về chuyện Trần Nhật mất tích, Trần Ánh Dương này không một chút ngần ngại đem Trần Vân Thanh bán đi, vì vậy mới có chuyện hắn gặp rắc rối với đám người Mang gia như hiện tại. Khi đó tên khốn kiếp này nào có nghĩ đến đồng hương hay đồng môn quái gì.



Đưa Trần Vân Thanh hắn vào con đường chết, mới là mục tiêu tối thượng của Trần Ánh Dương.

Hiện tại tên này lại đưa ra tình đồng hương để xin hắn bỏ qua, đây thật sự là chuyện cười lớn nhất mà hắn nghe được đến.

"Vân Thanh sư huynh.... Xin anh hãy nghĩ đến tình nghĩa của cha mình, bỏ qua cho tôi một lần đi!" Bị Trần Vân Thanh đá một cước, động đến thương thế vừa rồi, làm cho Trần Ánh Dương thương càng thêm thương, hắn là đau đến độ nhe răng trợn mắt, nhưng hiện tại hắn cũng không có thời gian để rên la, khi mà tử thần đang tại bên cạnh hắn vẫy gọi.

"Ba của tao thì liên quan gì đến chuyện sống chết của mày?" Đang muốn ra tay đem Trần Ánh Dương một cước đạp chết, nghe cái tên Trần Ánh Dương này nói như thế, Trần Vân Thanh đúng thật sự là có chút dừng chân, hắn cũng muốn nghe xem tên này muốn giở trò gì nữa đây.

Lục lại trong trí nhớ, phụ thân của hắn. Không! Phải nói là phụ thân của tiền nhiệm chủ nhân Trần Vân Thanh này, hắn là có biết đến, còn là ấn tượng rất khắc sâu.

Không có cách nào, ai bảo tiền nhiệm chủ nhân là một đứa con hiếu thảo, cũng giống như Trần Vân Thanh hắn tại Địa Cầu là một loại người, trước giờ hắn chưa bao giờ làm phụ mẫu của mình buồn lòng cả.

Theo hắn được biết, phụ thân của hắn tại thế giới này tên là Trần Thiên Tâm, là một tôn Yêu Sĩ nhất trọng hậu kỳ cường giả, hành nghề liệp sát Yêu Thú, bán lấy tiền tài để nuôi hắn khôn lớn như hiện tại.

Những năm gần đây, tuổi tác của phụ thân hắn cũng đã cao, sức khỏe là không thể bảo đảm như trước, trong mình lại mang bệnh nặng, đi săn bắt lấy Yêu Thú cũng không còn được như xưa, tình cảnh rất là không tốt.

Vì chuyện này mà hắn trong lòng có dự định, ít tháng nữa cuối năm mình sẽ cùng Ngô Tiểu Diễm hồi lại Trần gia trấn thăm phụ thân ông ta một chút, cũng như mua một ít Nhị Giai trị thương Đan Dược cho ông ấy dùng.

Bây giờ Trần Ánh Dương này nhắc đến vị phụ thân kia, không cấm làm cho lòng của hắn cảm xúc ngổn ngang, đây rất lớn là vì hắn vẫn còn chịu ảnh hưởng của tiền nhiệm chủ nhân thân thể này trước đây.


"Vân Thanh sư huynh..! Có lẽ anh vẫn chưa biết được tin tức, Trần gia trấn chúng ta hiện tại đã đổi tên thành Trần gia trang! Do bác Phúc Thọ làm trang chủ..... Cha của tôi cùng cha của anh cũng đã gia nhập vào cái này Trần gia trang!"

Trần Ánh Dương nhìn thấy tâm trạng của Trần Vân Thanh đã dịu đi không ít khi mà hắn nhắc đến cái tên Trần Thiên Tâm.

Hắn là biết, mình có hy vọng rồi, quả nhiên đồn đãi không có sai, Trần Vân Thanh này vốn là người con chí hiếu, dù thực lực của y có cao cường hơn trước đây quá nhiều, nhưng cái tính cách này là mãi mãi không thay đổi, theo hướng này phát triển, hắn là có hy vọng chuyển cơ.

"Trần Phúc Thọ...?Trần gia trang..? Nói rõ ràng hơn một chút!" Trần Vân Thanh nhíu mày, lên tiếng hỏi lại.

Trần Phúc Thọ người này, hắn là có nghe nói đến, đây là cường giả số một của Trần gia trấn, có tu vi Yêu Sĩ lục trọng sơ kỳ cảnh giới, đồng thời cũng là một tôn thợ rèn tốt nhất tại Trần gia trấn, tuy không đạt đến Nhất Phẩm Luyện Khí Sư, nhưng những binh khí mà Trần Phúc Thọ làm ra vẫn được đánh giá rất cao, là tinh phẩm trong số đám phàm binh.

Trần gia trấn trước đây không biết có bao nhiêu Yêu Giả vì không có tiền mua Nhất Giai Hạ Phẩm Yêu Binh, liền là đến nhà của Trần Phúc Thọ này mua binh khí cho nó rẽ hơn.

Người này hắn nghe nói mấy năm trước đã rời khỏi Trần gia trấn, đi ra bên ngoài lang bạt, nghe ông ta nói là đi tìm kiếm cơ duyên đột phá Yêu Sĩ thất trọng, một ngày không thể nào đột phá Yêu Sĩ thất trọng, đưa thân vào hàng Yêu Sĩ hậu kỳ hàng ngũ, ông ta là thề không quay lại Trần gia trấn.

Lần này Trần Phúc Thọ đã quay trở lại, như vậy có thể nói người này rất lớn khả năng đã đột phá Yêu Sĩ thất trọng rồi.

Nhưng mà chuyện làm ra cái Trần gia trang kia là như thế nào, hắn thật sự là không được rõ ràng cho lắm.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc
Bình Luận (0)
Comment