Bất Hủ Thần Vương

Chương 449

Thánh địa của Thủy Vân Tông, tên là Vân Thủy Thiên Thai.

Thủy Vân Tông, kỳ thật nghiêm khắc trên ý nghĩa, cần phải gọi là Vân Thủy Tông. Chỉ có điều Thủy Vân Tông đã có từ xa xưa, bởi vậy một mực không sửa đổi, hơn nữa kêu như vậy cũng thuận miệng hơn.

Bởi vì, chủ nhân của Thủy Vân Tông, là hai đại gia tộc, Vân gia là Thủy Vân Tông đệ nhất gia tộc, Thủy gia, là đệ nhị gia tộc.

Vân gia cùng Thủy gia, chính là hai gia tộc cự đầu của Thủy Vân Tông.

Về phần thế lực thứ ba, là Tông thị gia tộc.

Ba đại gia tộc tổ hợp này, cũng là một tổ hợp hiếm thấy ở Đông Hoàng Châu, hợp lại thành Thủy Vân Tông.

Đương nhiên, thế lực Tông gia, từ xưa đã rất yếu, cùng Vân gia, Thủy gia so sánh, chênh lệch rất lớn. Chênh lệch này, là chênh lệch nội tình, chênh lệch thực lực, chênh lệch công pháp, chênh lệch toàn diện.

Đương nhiên, Thủy Vân Tông mặc dù là cự đầu gia tộc khống chế, nhưng mà không dám cự tuyệt đệ tử khác họ, điểm này cùng Âm Dương Đạo chỉ truyền huyết mạch là hoàn toàn bất đồng.

Đệ tử khác họ, vào tông môn, vẫn có thể tu luyện bình thường. Nhưng nếu muốn trở thành tinh anh đệ tử bên trong tông môn, muốn tiến vào cao tầng, phải sửa họ đổi tên.

Điểm này, đệ tử khác họ của Thủy Vân Tông chẳng những không bài xích, ngược lại coi đây là quang vinh. Được ba đại gia tộc của Thủy Vân Tông ban họ, chính là vinh quang cao nhất đệ tử khác họ!

Được thưởng họ, liền ý nghĩa tiềm lực, ý nghĩa tiền đồ, ý nghĩa đi vào khu vực hạch tâm của tông môn.

Trước khi đi vào Thủy Vân Tông, Nhậm Thương Khung cũng đã tìm hiểu một chút, đối với Thủy Vân Tông này, coi như có chút hiểu rõ.

Nhậm Thương Khung vừa đến bên ngoài xong Vân Thủy Thiên Thai, liền gặp được sư tôn Lý Dật Phong cùng sư huynh Bộ Thương Lãng. Hiển nhiên, những người khác cũng đã tiến vào.

Thầy trò Lý Dật Phong ở chỗ này, là chờ Nhậm Thương Khung.

- Ha ha, Thương Khung, ngươi nếu không đến, ta còn nghĩ ngươi sẽ không tham gia.

Lý Dật Phong thấy Nhậm Thương Khung đến, tâm tình thật tốt.

- Đệ tử gan lớn như trời, cũng không dám lừa dối sư tôn.

Nhậm Thương Khung cười ha ha, ngắm nhìn bốn phía, lại không thấy bất luận kẻ nào của tông môn khác, không khỏi có chút tò mò:

- Sư tôn, tại sao không có người khác?

Bộ Thương Lãng cười khổ nói:

- Lần này bị chơi khăm rồi. Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo tựa hồ đã đạt thành hiệp nghị, cố ý bài xích chúng ta. Kể từ đó, những tông môn khác, đối với chúng ta cũng lạnh nhạt. Thương Khung, đây là bài học để đời đó. Cái này nói cho chúng ta biết, quyền cứng mới là đạo lý. Nếu như Chân Kiếm Đạo chúng ta là đạo thứ nhất của Thiên Các, những tông môn kia nào dám như vậy?

Lý Dật Phong tiêu sái cực kỳ:

- Đi vào thôi, ngươi dài dòng quá đó.

Nhậm Thương Khung dù sao cũng là người trẻ tuổi, nhìn thấy tình hình bậc này, trong nội tâm muốn nói không tức giận, đó là giả dối. Sư tôn dù gì cũng là Đại Đạo cường giả, bị người đối xử như thế, tâm tình có thể nghĩ.

Bộ Thương Lãng lải nhải:

- Thương Khung, ta lần này là không có thể trông cậy vào. Ngươi nhất định phải hăng hái tranh giành, đem những thiên tài của tông môn khác, lần lượt đạp xuống đất. Để cho mắt chó bọn chúng nhìn thấy uy phong của Chân Kiếm Đạo chúng ta.

Bộ Thương Lãng cũng không phải thiện nam tín nữ, hắn xuất thân Thảo Căn Liên, ghét nhất chính là bị người khác cô lập, bị người bên ngoài khinh thị. Này với hắn mà nói, quả thực là vũ nhục lớn lao.

Bản thân của hắn bị coi rẻ thì cũng thôi đi. Nhưng khi nhìn thấy sư tôn cũng chịu nhục nhã này, trong nội tâm Bộ Thương Lãng, cơn tức này thật sự nuối không trôi.

Nhậm Thương Khung khẽ gật đầu:

- Chúng ta đi vào thôi, trừ khi Thủy Vân Tông này đem sơn môn đóng lại, không cho chúng ta vào, nếu không, lần này cũng nên phân cao thấp.

Lý Dật Phong cười ha ha:

- Không hổ là hảo đồ đệ của ta, đi, cái gì xem trọng hay không xem trọng, đều là phù vân. Đại Đạo không chừng mực, ba ngàn năm Hà Đông, ba ngàn năm Hà Tây. Hôm nay nở mày nở mặt, ba ngàn năm sau, còn tồn tại hay không cũng khó nói, có cái gì đáng chú ý? Đi thôi, ba ngàn năm quá lâu, chúng ta chỉ tranh thắng bại sớm chiều!

Thông qua cấm chế sơn môn, tiến vào Vân Thủy Thiên Thai.

Vân Thủy Thiên Thai này, tựa như bầu trời cung khuyết, như tại cao vân, hơi nước lượn lờ, làm cho người ta như lạc vào Tiên cảnh.

Nhất là phong cảnh ven đường, càng là đẹp không sao tả xiết.

Không thể không nói, Thủy Vân Tông này, chỉ xét phong cảnh, đúng là một phong thủy bảo địa. Khó trách Đan Tiên Đông Điện cũng đặt chân ở Thủy Vân Tông.

Đông Hoàng Châu sáu đại tông môn, Thủy Vân Tông mặc dù ở trung tâm nội địa, nhưng luận vị trí địa lý, kỳ thật không bằng Truy Nhật Kiếm Minh.

Dù sao, theo truyền thống mà xét, ở Đông Hoàng Châu, càng gần cực tây, ý nghĩa càng xa Tu La Hải Vực, càng xa tai họa Yêu tộc.

Chớ xem thường điểm này, trong lịch sử Yêu tộc xâm lấn, ở càng sâu nội địa, tổn thất càng ít.

Dù sao, phía trước có nhiều tông môn chống đỡ như vậy, muốn thọc sâu vào nội địa, đại quân Yêu tộc cũng cần một chút thời gian.

Nếu như vận khí tốt, tông môn phía trước chống cự kịch liệt, thậm chí tông môn phía tây chưa hẳn phải chịu trùng kích.

- Xin hỏi là Chân Kiếm Đạo Lý đạo tôn sao?

Thầy trò ba người đang đi, có một gã đệ tử Thủy Vân Tông đi tới, nhìn tư thế kia, thì cũng có chút thân phận.

- Phải, có chuyện gì không?

- Lý Đạo tôn, Đạo tôn của sáu đại tông môn đều đang ở Vân Thủy Điện tụ tập. Chỉ thiếu một mình ngài. Những Đạo tôn kia cho mời ngài đi qua, nói là có chuyện quan trọng cần thương nghị.

Lý Dật Phong nghe xong lời này, biết đây là Đại Đạo cường giả ai cũng không thể vắng họp, lập tức gật gật đầu:

- Được, ta cùng ngươi đi. Hai đồ nhi này của ta...

- Đạo tôn an tâm, hai vị đạo huynh này, vãn bối sẽ dẫn họ đi Chân Võ Các.

Thủy Vân Tông tổ chức ba trăm năm đại bỉ lần này, tất cả người dự thi, đều an bài ở Chân Võ Các. Chân Võ Các cũng là Thánh địa để Thủy Vân Tông diễn võ.

Chân Võ Các khí thế bàng bạc, ở chỗ cao nhất của Thủy Vân Tông, thiết lập nhiều tòa Chân Võ Thánh đài, chia làm cấp bậc bất đồng, tổng cộng có bảy tầng.

Chân Võ thánh đài này, ở Đông Hoàng Châu, là có uy danh hiển hách.

Cũng không biết là vì bọn họ đi trễ, hay là chủ sự sớm có sắp xếp, Chân Võ Các có sáu mươi bốn phòng, sư huynh đệ Nhậm Thương Khung, lại là năm mươi ba cùng năm mươi bốn.

Nói cách khác, ở trong tất cả đệ tử dự thi của sáu đại tông môn, đánh số của bọn họ là kế cuối.

Về phần còn lại từ 55 đến 64, là nhị lưu tông môn cùng tán tu thiên tài của Đông Hoàng Châu, những cái gọi là thiên tài này, cùng đỉnh cấp thiên tài của sáu đại tông môn so sánh, chênh lệch là rất rõ ràng.

Nhậm Thương Khung đương nhiên biết rõ, chi tiết nho nhỏ này, kỳ thật cũng là thể hiện của tranh đấu gay gắt.

Chẳng qua, đã đến trình độ như hắn, những chuyện lặt vặt này, sao để trong lòng được.

Những chi tiết nhỏ này, đối với những người khác là có chút tác dụng, nhưng với hắn mà nói, hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng.

Bộ Thương Lãng có chút bất bình, nhưng Nhậm Thương Khung khuyên can nói:

- Sư huynh, bài danh phòng ở, cũng không phải bài danh diễn võ, huynh không cần quá để ý. Trên thực tế, người khác đánh giá thấp, không phải chuyện xấu, mà là chuyện tốt.

Bộ Thương Lãng cười ha ha nói:

- Đúng vậy, cũng là tiểu tử ngươi nhìn xa. Chết tiệt, năm mươi ba và năm mươi bốn, lão tử ở lần diễn võ này, mục tiêu là tiến vào Top 16. Nếu như có thể trước tám, cái kia chính là tổ tiên hiển linh.

Có lẽ là chủ sự cố ý an bài, những gian phòng ở đây cách không xa. Sáu mươi bốn người dự thi, nếu như không mở phòng ngự cấm chế mà nói, chỉ sợ lẫn nhau nói chuyện, đều có thể nghe được rành mạch.

Nhậm Thương Khung đi vào phòng năm mươi bốn của hắn, đang muốn đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên phòng bên cạnh cửa mở ra.

Bên trong đi ra một thanh niên áo vàng, bên hông có một hồ lô rượu, khuôn mặt tươi cười:

- Làm quen một chút, ta là Ngô Câu.

- Ngươi mạnh khỏe.

Nhậm Thương Khung không mặn không nhạt, liếc nhìn đối phương.

Thanh niên áo vàng này cười hắc hắc:

- Huynh đệ, ngươi bị phân đến phòng số năm mươi bốn, thật đúng là thảm. Những nhị lưu thực lực cùng tán tu đệ tử chúng ta, nhất định là kế cuối. Nhưng mà ngươi ở bên trong sáu đại tông môn xếp kế cuối. Cũng đủ phiền muộn, cái này gọi là người cùng phiền muộn trong thiên hạ, gặp nhau là quen biết. Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?

- Nhậm Thương Khung.

Ngô Câu gãi gãi đầu, cười nói:

- Nghe danh tự rất có khí phách. Nhậm Thương Khung, ta sao cảm thấy có chút quen tai.

Ngô Câu lại gãi gãi đầu, nhưng không có đi suy nghĩ, mà mắt say lờ đờ tựa lên vách tường, thở dài:

- Ta nghe nói, lần thi đấu này, Thủy Vân Tông tông chủ, cố ý tuyển rễ. Đây chính là một thiên hạ đại mỹ nhân, nghe nói đoạn thời gian trước, còn thông qua Dược Vương khảo hạch.

Nhậm Thương Khung thấy Ngô Câu này bộ dạng say khướt, nghĩ thầm thiên hạ thật nhiều kỳ nhân. Tên này một say khướt, nếu như không phải hắn từ phòng bên cạnh đi tới, hắn quả thực không tin tên này là tuyển thủ dự thi. Chẳng qua tên này vẻ mặt bại hoại, nhưng nhìn bên ngoài thì không có ác ý gì.

Không khỏi cười cười:

- Như thế nào, ngươi thích thiên kim của tông chủ?

Ngô Câu cười hắc hắc nói:

- Thích? Ta cho tới bây giờ, cũng không biết thích nữ hài tử là cảm giác gì. Chẳng qua, ta nghe nói thiên tài linh dược, phần lớn đều là đại sư cất rượu. Nếu có thể cưới được thiên kim của tông chủ, có thể uống thật nhiều rượu ngon ah.

Khẩu khí của Ngô Câu, bỗng nhiên tràn đầy cảm khái, một bộ ngẩn người mê mẩn.

Nhậm Thương Khung muốn té xỉu, thích thiên kim của tông chủ, là vì uống rượu.

Đang muốn đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên sinh lòng cảm ứng, dừng bước quay đầu, nhìn về phía đối diện có một phòng hé cửa.

Đó là Bắc Cung Dao!

Nhậm Thương Khung mặc dù không thấy thân ảnh, nhưng cảm ứng được một khí tức quen thuộc.

Nhậm Thương Khung ba bước cũng làm hai bước, đi tới.

Người bên kia, đúng là Bắc Cung Dao. Nàng đem cấm chế mở ra, liền bị Nhậm Thương Khung phát giác.

Hai người ôm chặc lấy, tâm tình Nhậm Thương Khung thật tốt:

- A Dao, ta nghĩ nàng sẽ bế quan khổ tu, nên lần này không tới tham gia chứ.

Bắc Cung Dao vẻ mặt hưng phấn:

- Thương Khung, muội cho huynh biết một tin tức tốt, muội đã tiến vào Thần Thông cảnh rồi. Sư tôn nói thiên phú của muội, Lưu Vân Đạo từ trước tới nay, là chưa từng có. Đây thật là cám ơn huynh. Nếu không phải huynh, muội...

- Nha đầu ngốc, nếu không có muội, huynh lấy được hết thảy, thì có ích gì?

Tình nhân tương kiến, thiên ngôn vạn ngữ, tất nhiên là không cách nào tả hết.
Bình Luận (0)
Comment