Bất Hủ Thần Vương

Chương 352

Đan Tiên Đông Điện thập phần sảng khoái, lại thêm mặt mũi của Thủy Trường Đông. Cho nên Thủy Dao tham gia Dược Vương khảo hạch, cơ hồ là không có gặp bất luận lực cản gì.

Mà Đan Tiên Đông Điện, ngoại trừ hai Đại Cự Đầu không có tự mình tham gia giám sát ra, những phương diện khác, đều là dùng đãi ngộ tốt nhất để đối đãi với Thủy Dao.

Tuy Thủy Trường Đông còn có chút canh cánh trong lòng, nhưng Xích Hằng Vũ đã nói như vậy, hắn sở dĩ không thể tự mình giám sát, là có nỗi khổ tâm, tạm thời không thể lộ ra.

Nói đến nước này, Thủy Trường Đông tự nhiên không có khả năng cường hành yêu cầu cái gì. Dù sao ở quy củ, khảo hạch Dược Vương, căn bản không có điều khoản để hai Đại Cự Đầu đích thân trấn giữ.

Thủy Trường Đông sở dĩ nói vậy, cũng chỉ là muốn dệt hoa trên gấm, vì Thủy Dao tạo thế một chút.

Dược Vương khảo hạch, người thông qua dù sao cũng không ít. Cho nên, cho dù hắn tuyên truyền như thế nào, ngoại trừ ưu thế trẻ tuổi ra, thì không có gì để nói.

Nhưng mà, nếu như là hai Đại Cự Đầu tự mình giám sát, tự mình xét duyệt, thì mọi chuyện sẽ khác chút ít. Ít nhất, phương diện coi trọng của Đan Tiên Đông Điện, chính là một thứ để tuyên truyền rất tốt.

Dược Vương khảo hạch, nội dung ở bên trong, kỳ thật cơ bản cùng Dược Thánh khảo hạch giống nhau. Chỉ có điều, độ khó của Dược Thánh khảo hạch, so với Dược Vương khảo hạch thì cao hơn rất nhiều.

Lấy khảo hạch lý luận mà nói, Dược Thánh khảo hạch, ở bên trong mười đề mục, phải có chín đề trả lời đúng mới tính vượt qua kiểm tra. Mà Dược Vương khảo hạch, chỉ cần trả lời bảy đề, sẽ vượt qua kiểm tra.

Hơn nữa, nội dung Dược Vương khảo hạch, độ khó cũng thấp hơn rất nhiều.

Cho nên, mỗi lần khảo hạch lý luận của Dược Vương, chỉ có hai ngày thời gian. So với Dược Thánh khảo hạch thì ngắn hơn chút ít.

Thủy Dao tựa hồ chuẩn bị rất đầy đủ, vì khi Đan Tiên Đông Điện hỏi nàng có cần gì hay không lại bị nàng dịu dàng cự tuyệt.

Mục tiêu của nàng chỉ có một, là dùng tốc độ nhanh nhất, bằng thành tích tốt nhất, hoàn thành Dược Vương khảo hạch.

Cũng may, khu vực khảo hạch Dược Vương, cùng khu vực khảo hạch Dược Thánh không cùng một chỗ. Song phương cho dù bên cạnh nhau, lẫn nhau cũng không biết rõ tình hình, nói chi tới việc quấy nhiễu lẫn nhau.

Xích Hằng Vũ triệu tập tất cả Trưởng lão của Đan Tiên Đông Điện, chọn những Trưởng lão đức cao vọng trọng nhất đến chủ trì khảo hạch của Thủy Dao.

Sau khi làm xong những thứ này, Xích Hằng Vũ mới hướng Thủy Trường Đông tỏ vẻ xin lỗi, sau đó rời đi.

Thủy Trường Đông chứng kiến bóng lưng của Xích Hằng Vũ vội vàng ly khai, cũng là bất đắc dĩ, trong lòng một trận khó chịu, nhưng hắn cũng biết, Xích Hằng Vũ là người chân thật. Nếu như không phải có tình huống đặc biệt, Xích Hằng Vũ quả quyết không thể không cho hắn mặt mũi như thế.

- Xích lão nhân này thần thần bí bí như vậy, đến cùng đang bận gì vậy? Theo ta thấy, Đan Tiên Đông Điện không giống như lâm đại địch! Chẳng lẽ Đan Tiên Đông Điện có thịnh hội gì?

Thủy Trường Đông rất hiếu kỳ, nếu như không phải ngại thân phận, ngại quy củ, hắn thậm chí muốn vụng trộm theo đuôi, nhìn xem Xích Hằng Vũ đến cùng đang bận cái gì.

Nhưng mà, sự quan tâm đối với nữ nhi rốt cục đã vượt qua lòng hiếu kỳ. Nữ nhi khảo hạch Dược Vương, giống như tên đã lên dây, tùy thời chuẩn bị bắn ra.

Bận gần nửa ngày, Xích Hằng Vũ vội vàng chạy tới vị trí khảo hạch Dược Thánh.

Hô Duyên Ngạo Bác thấy hắn trở về, cười hắc hắc:

- Ngươi có thể trở về, cũng không dễ dàng ah?

Xích Hằng Vũ cười khổ:

- Hô Diên trưởng lão thật biết hưởng phúc. Thủy lão kia cứ lải nhải, trong lòng chắc đang hận muốn ta chết cho rồi. Không có biện pháp, nếu như không phải quy củ, ta hy vọng có thể nể mặt mũi hắn. Hơn nữa, Thủy Dao nha đầu kia, ta cũng rất thưởng thức.

- Hắc hắc.

Hô Duyên Ngạo Bác cười xấu xa, hắn biết rõ, nếu như hắn đi tiếp đãi Thủy Trường Đông, khẳng định cũng là tao ngộ này.

Nhớ tới bộ dạng lải nhải kia của Thủy Trường Đông, Hô Duyên Ngạo Bác nghĩ mà sợ. May mắn mình không có đi, nếu đi mà nói, chẳng phải lỗ tai sẽ bị hắn nói cho điếc sao.

Khi hai người đang nói chuyện, ánh mắt không hẹn mà cùng hướng mật thất bên kia. Đã qua một ngày rưỡi. Thời gian khảo hạch đã qua một nửa, không biết Trường Không kia hoàn thành như thế nào.

Đan Tiên Điện, tôn chỉ của bọn hắn chính là vì thiên hạ phục vụ. Cho nên, bọn hắn không tồn tại cái gì ghen ghét hay không ghen ghét.

Nếu như Nhậm Thương Khung có thể thông qua khảo hạch, Đan Tiên Đông Điện nhất định sẽ không bởi vì chút tiền đặt cọc này, mà ác ý cản trở.

Xích Hằng Vũ đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên ánh mắt ngưng trọng, gắt gao nhìn vào cửa mật thất.

Cửa mật thất vậy mà chậm rãi đẩy ra. Nhậm Thương Khung mang theo bộ mặt nhẹ nhàng thoải mái, hướng ra phía ngoài đi tới.

Trên mặt Xích Hằng Vũ cùng Hô Duyên Ngạo Bác đều hiện lên vẻ cổ quái, nhịn không được trao đổi ánh mắt lẫn nhau, sao Trường Không này lại đi ra?

- Trường Không các hạ, căn cứ quy tắc, khảo hạch này không thể nửa đường nghỉ ngơi. Ngươi ly khai mật thất khảo hạch, xúc phạm quy tắc, xem như trực tiếp bị loại!

Thanh âm Xích Hằng Vũ thập phần tiếc hận nói ra.

Nhậm Thương Khung hỏi:

- Điện chủ đại nhân, chẳng lẽ ta đáp hết đề thi, cũng không thể đi ra sao? Phải ở bên trong ngồi ba ngày ba đêm. Tựa hồ cũng không có quy củ này a?

- Cái gì? Ngươi đã đáp xong?

Lúc này mới trôi qua một ngày rưỡi, đã đáp xong tất cả đề mục? Xích Hằng Vũ cùng Hô Duyên Ngạo Bác lại trao đổi ánh mắt, lẫn nhau cảm thấy hết sức tò mò khó hiểu. Đều cảm thấy, tên này không phải thấy khảo hạch quá khó khăn, dứt khoát cam chịu, rồi trả lời đùa giỡn như vậy?

Nhậm Thương Khung chăm chú gật đầu, hắn biết, chỉ sợ hai Đại Cự Đầu của Đan Tiên Đông Điện, giờ phút này coi hắn như kẻ lỗ mãng rồi.

- Ở bên trong là bài thi, mời nhị vị giám khảo đại nhân thẩm tra.

Nhậm Thương Khung chỉ phải cười khổ nói.

Xích Hằng Vũ không nói hai lời, như cá trạch lẻn tới trước. Đem tất cả bài thi thu vào.

Nhưng mà, trước khi người dự thi tiến vào khâu thứ hai, bọn họ không thể tiến hành xét duyệt kết quả khâu thứ nhất.

- Nhị vị đại nhân, nếu như có thể mà nói, ta nghĩ xin lập tức điều chỉnh thời gian, ta muốn nhanh chóng tiến vào khâu khảo hạch thứ hai.

Xích Hằng Vũ cùng Hô Diên Ngạo Bác triệt để ngây ngẩn cả người. Tên này chẳng lẽ là Thần Tiên hay sao? Vừa hết khâu thứ nhất, đi ra liền xin khảo hạch khâu thứ hai, ngay cả nghỉ ngơi cần cũng không?

Loại khảo hạch cấp bậc Dược Thánh này, độ khó lý luận rất cao. Cực kỳ tiêu hao tinh lực đầu óc. Tên này, rõ ràng không cần nghỉ ngơi?

Nhưng mà, căn cứ quy tắc, chỉ cần người khảo hạch đưa ra yêu cầu, Đan Tiên Điện nhất định phải thỏa mãn.

Dù sao, sớm hoàn thành khảo hạch, đây đối với Đan Tiên Đông Điện mà nói, ngược lại rất tiết kiệm thời gian. Bọn họ không có bất kỳ lý do gì phản đối.

Lập tức một lần nữa tính toán lại thời gian, tiến vào khâu khảo hạch thứ hai.

Khâu này, không có thứ khác, chỉ khảo hạch đan phương cổ. Bài thi của Nhậm Thương Khung đã chọn rồi. Khâu này cũng khảo hạch trong mật thất.

Nhậm Thương Khung được dẫn tới một mật thất, Xích Hằng Vũ nói:

- Khâu khảo hạch này, phương thức cùng yêu cầu đều giống như khâu thứ nhất, thời gian cũng tương tự.

- Tốt, Điện chủ đại nhân, mời.

Nhậm Thương Khung cũng không khách khí, trực tiếp đem cửa đá đóng lại, bắt đầu tiến hành khảo hạch.

Xích Hằng Vũ giờ khắc này, cũng một bụng nghi vấn. Từ biểu lộ của người này, thập phần chăm chú, thập phần thành kính, xem ra không giống như làm ẩu.

Nhưng mà, theo phương diện thực tế cân nhắc, Xích Hằng Vũ cảm thấy người khảo hạch này, tựa hồ có chút không đáng tin cậy, hơn nữa cũng quá khoa trương. Dược Thánh khảo hạch, chẳng lẽ còn muốn tranh phách, sao phải vội vả như vậy? Chẳng lẽ không biết đạo lý sai một ly đi một dặm sao?

Nhưng mà hiện tại, khâu khảo hạch thứ hai đã chính thức khởi động. Cho nên, bọn hắn đã có thể xét duyệt bài thi khâu thứ nhất.

Hai Đại Cự Đầu, đem mười quyển trục long trọng cất kỹ. Những quyển trục này, phải trải qua thủ tục của hai người bọn họ, mới có thể mở ra phong ấn.

Khi Xích Hằng Vũ mở ra quyển trục thứ nhất, chỉ nhìn một chút, biểu lộ trên mặt liền có chút biến hóa, bộ dạng có chút động dung.

- Như thế nào?

Hô Duyên Ngạo Bác có chút tò mò. Vốn quy củ là phải do Xích Hằng Vũ xem hết, sau đó mới đưa cho hắn. Nhưng mà thấy vẻ mặt của Xích Hằng Vũ như vậy, hắn có chút ngồi không yên.

Biểu lộ của Xích Hằng Vũ, càng lúc càng ngưng trọng cùng nghiêm túc. Thẳng đến khi xem xong quyển trục, đột nhiên vỗ đùi nói:

- Cao, thật sự là cao. Bài thi này, quả thực có thể nói là hoàn mỹ a....

- Ha ha, Hô Diên trưởng lão, Thủy Ngưng Thiên Tịnh Đan này, hắn phân tích như vậy, quả nhiên là đâu ra đó, thập phần rõ ràng a.... Tên này, quả nhiên là có thực tài!

Xích Hằng Vũ thập phần vui vẻ, đưa quyển trục trong tay cho Hô Duyên Ngạo Bác.

Hô Duyên Ngạo Bác vội vàng tiếp lấy, sau khi xem xong, biểu lộ cũng ngưng trọng cực kỳ, nhịn không được lại nhìn một lượt nữa.

- Tốt, đúng là tốt. Đáp án này, quả thực là hoàn mỹ.

Hai Đại Cự Đầu của Đan Tiên Đông Điện! Đồng thời khích lệ một người trẻ tuổi. Việc này nếu truyền đi, chỉ sợ toàn bộ Đông Hoàng Châu, sẽ oanh động cả lên!

Phần bài thi thứ hai, lại được Xích Hằng Vũ cầm lên.

- Chu Tước Vĩ? Đề mục này độ khó không nhỏ a....

Xích Hằng Vũ thấy đề mục, nhịn không được nói thầm một câu, nhưng khi thấy lời giải của mục này, nét mặt của hắn, lại khôi phục vẻ kinh ngạc như lúc trước.

- Hô Diên trưởng lão, lần này đúng là ta và ngươi đụng vào một thiên tài rồi. Ngươi xem lời giải của Chu Tước Vĩ này một chút đi, coi như là ta và ngươi, có thể đáp được thấu triệt như vậy không?

Xích Hằng Vũ quả nhiên là nổi lên hứng thú, đem mười bài thi xem hết. Sau khi xem xong, Xích Hằng Vũ lặng thần gần nửa canh giờ, mới đem mười bài thi kia xem lại lần nữa, cứ như thế xem bảy tám lượt.

Cả người đứng dậy, hai tay không ngừng xoa xoa, trong miệng thầm nói:

- Thiên tài, thiên tài, Hô Diên trưởng lão, chúng ta gặp được thiên tài rồi.

Hô Duyên Ngạo Bác là người kiêu ngạo, rất ít phục người. Nhưng sau khi nhìn được bài thi này, hắn cũng im lặng thật lâu, không thể không thừa nhận, bài thi này, từ góc độ lý luận mà xét, thậm chí đã vượt ra khỏi năng lực của bọn hắn!

Nói cách khác, người trẻ tuổi thần bí tham dự khảo hạch này, biểu hiện ở khâu thứ nhất, đã cao hơn bọn hắn một bậc!

Cái này là đáng sợ đến bực nào…?
Bình Luận (0)
Comment