Bất Hủ Thần Vương

Chương 131

Cầm Thánh kiếm Thiên Lục này trong tay, Nhậm Thương Khung chỉ cảm thấy mỗi một tấc da thịt toàn thân, đều đang cảm thụ uy năng của thánh kiếm, một cảm giác huyết mạch tương liên quen thuộc, làm cho Nhậm Thương Khung cùng thanh kiếm này hoàn thành dung hợp.

Không có chút cảm giác lạ lẫm nào, phảng phất như thiên thu chờ đợi, chỉ vì giờ khắc gặp lại này mà thôi.

Ngay cả Nhậm lão phu nhân, thấy tình hình như thế, cũng lộ vẻ tán dương vui vẻ.

- Thương Khung, Thiên Lục Thánh Kiếm này mấy trăm năm vô chủ, nhìn từ bên ngoài, nó tựa hồ chính là chờ ngươi đến. Lão thân có một dự cảm, kiếm này trong tay ngươi, sẽ phát dương quang đại!

Nhậm Thương Khung nhẹ vỗ về Thiên Lục Thánh Kiếm, trong mắt bắn ra vẻ mừng rỡ. Phảng phất như gặp được người trong mộng vậy.

- Thương Khung, so sánh với quái vật khổng lồ như Ma Y Giáo, Nhậm thị ta không là gì cả. Có mấy lời, ở trước mặt người khác lão thân không tiện nói rõ. Nhưng giờ phút này chỉ có ta và ngươi, lão thân phải nói cho ngươi biết. Nếu có một ngày Nhậm thị gia tộc ta bị bức tới đường cùng, ngươi nhất định không thể hành động theo cảm tình! Có cơ hội phải cao chạy xa bay! Chỉ cần huyết mạch của Nhậm thị ta không diệt, hết thảy huyết hải thâm cừu, sẽ có một ngày được rửa sạch.

- Tổ Mẫu....

- Không cần như vậy!

Nhậm lão phu nhân lần đầu nói nhanh như vậy, thần sắc nghiêm nghị quát:

- Đáp ứng Tổ Mẫu! Thời khắc mấu chốt, Tổ Mẫu cũng tốt, mẫu thân cũng tốt, huynh trưởng cũng tốt, tộc nhân khác cũng tốt, không một ai có thể trở thành ràng buột của con! Ở cùng một chỗ diệt vong, hay là giữ lại hi vọng để trấn hưng gia tộc? Con chọn như thế nào?

Nhậm Thương Khung im lặng không phản bác được.

Nếu đứng trước tình huống đó, nên lựa chọn như thế nào? Địch nhân tuyệt đối sẽ không cho hắn thời gian lựa chọn. Loại lựa chọn này, phải làm ra trong nháy mắt.

- Ai...

Nhậm lão phu nhân than nhẹ một tiếng:

- Thương Khung, ngươi do dự một lát này, lại để cho lão thân biết rõ, lòng của ngươi vẫn còn nặng phàm trần, chưa dứt hết để bước lên đại đạo. Nếu như bình thường, muốn ngươi lựa chọn như vậy, xác thực quá tàn nhẫn. Nhưng giờ phút này, Ma Y Giáo cùng Hắc Thạch Thành chủ, mặc kệ phương nào, đều có đầy đủ tư cách làm cho Nhậm thị gia tộc ta phúc diệt....

Không!

Trong lồng ngực Nhậm Thương Khung dấy lên một cơn tức giận, kiếp trước, Yêu tộc xâm lấn, hắn không thể không làm ra rất nhiều lựa chọn gian nan. Ở kiếp này, sau khi sống lại, chẳng lẽ còn trốn không thoát vận mệnh bị người khác khống chế hay sao?

Hắn không cam lòng, vô luận như thế nào, vận mệnh của ta do ta làm chủ, thời thời khắc khắc phải nằm trong tay ta!

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt Nhậm Thương Khung bắn ra một đạo tinh mang:

- Tổ Mẫu, Tôn nhi nhất định sẽ không để cho lựa chọn tàn khốc này xuất hiện! Dù đối thủ là Hắc Thạch Thành chủ, hay Ma Y Giáo cũng vậy!

Cường đại tự tin, từ quanh thân Nhậm Thương Khung phát ra.

Nhậm lão phu nhân gặp rất nhiều thiếu niên anh hùng, mười sáu năm trước, Nhậm Đông Lưu ngang trời xuất thế, bà là người gần gũi nhất.

Có thể nói, Nhậm Đông Lưu quật khởi, toàn bộ hành trình bà là người chứng kiến rõ ràng nhất, cũng là người dốc lòng bồi dưỡng nhất.

Mà Tôn nhi này quật khởi, lại ngoài ý muốn vô cùng, làm cho bà không ngờ tới được.

Giờ phút này, Nhậm lão phu nhân cũng không trách Nhậm Thương Khung quá tự tin, gõ nhịp khen:

- Tốt, nghé con không sợ cọp! Thương Khung, ngươi có tự tin như vậy, lão thân hết sức vui mừng. Gia tộc có thể cho ngươi, cũng chỉ có những thứ này. Tiếp theo nên đi như thế nào, thì phải xem chính ngươi.

Nhậm Thương Khung gật đầu.

Tổ tôn hai người rời khỏi mật thất, trở lại ngoài cửa phủ khố. Nhậm lão phu nhân nói:

- Thương Khung, còn có hai ngày, lão thân tin tưởng, giờ phút này Tống Lam nhất định đang điên cuồng huấn luyện. Bất quá lão thân một mực tin tưởng, thế giới võ đạo, tuy kỳ ngộ không ngừng xuất hiện, nhưng trong vòng ba ngày, muốn xuất hiện kỳ tích, trên cơ bản không có khả năng. Bởi vậy, lão thân không có ý định chỉ điểm gì cho ngươi. Hết thảy, dựa vào cảm ngộ của ngươi. Thiên Lục Thánh Kiếm trong tay ngươi, ít nhất sẽ không thua vũ khí của Tống Lam. Còn lại hết thảy, thì phải xem vận mệnh của ngươi rồi.

- Tổ Mẫu, Tôn nhi vẫn là câu nói kia. Quán quân của Tam Giao Đảo thí luyện là con, thì quán quân Vũ đấu, cũng sẽ là con!

Về đến nhà, Nhậm Thương Khung sửa sang lại một ít tư liệu mình có được.

Dung Tố Tố xuất hiện, làm rất nhiều tính toán của Nhậm Thương Khung sai lệch. Sau khi trọng sinh, Nhậm Thương Khung làm bất luận chuyện gì, đều có trí nhớ của kiếp trước chống đở, hết thảy đều hết sức thuận lợi, cho dù có chút khó khăn trắc trở, hết thảy đều nằm trong tính toán của hắn.

Nhưng sau khi trải qua sự kiện ở Hắc Thạch Thành, hết thảy đều thoát khỏi quỹ đạo mà hắn tính toán. Làm cho hắn ý thức được, chỉ dựa vào trí nhớ kiếp trước, không đủ cho hắn muốn làm gì thì làm.

Có đôi khi, hắn không tìm phiền toái, phiền toái lại muốn tìm tới tận cửa.

Bất kể là Hắc Thạch Thành chủ, hay là Ma Y Giáo, đều thuộc về tai bay vạ gió. Thuộc về loại phiền toái chủ động đến thăm. Nhưng hết lần này tới lần khác, những phiền toái này không cách nào cự tuyệt.

Nhậm Thương Khung sau khi sống lại, hắn không hề trốn tránh khó khăn.

Kiếp trước, tính cách của hắn có chút trốn tránh sự thật. Loại tính cách này, cuối cùng làm cho hắn không cách nào tránh được vận mệnh bất hạnh.

Trọng sinh ở kiếp này, hắn biết rõ, trốn tránh vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề.

Chỉ có cường thế đối mặt, mới là mấu chốt để giải quyết triệt để.

Dung Tố Tố xuất hiện, là ngoài ý muốn. Tuy tình báo của nàng để cho Nhậm thị tránh khỏi độc thủ Ma Y Giáo. Nhưng Nhậm Thương Khung không dám xem nhẹ Dung Tố Tố.

- Nàng kia lai lịch thần bí, tự xưng là sư điệt của Vạn Dược Tôn. Nàng này đến, đích thị là vì Vạn Dược Tôn tiền bối mà đến. Chỉ là, nàng vô luận như thế nào, cũng không nghĩ ra Vạn Dược Tôn tiền bối đã mất mạng. Bởi vậy, không ai hoài nghi ta đã được truyền thừa của Vạn Dược Tôn tiền bối. Nếu để cho nàng biết Vạn Dược Tôn tiền bối đã qua đời, nàng chưa hẳn sẽ không vận dụng thủ đoạn bức ta giao ra truyền thừa.

Điểm này, Nhậm Thương Khung vẫn là rất may mắn. Bởi vì Dung Tố Tố hiển nhiên là người thông minh cực kỳ. Nhưng có lẽ nàng quá thông minh, ngược lại không thể tưởng được, truyền thừa của Vạn Dược Tôn sẽ rơi vào tay Nhậm Thương Khung.

Dù sao, nàng vô luận như thế nào, cũng không nghĩ ra Vạn Dược Tôn đã chết, càng không thể tưởng được, truyền thừa của Vạn Dược Tôn sẽ rơi vào trong tay Nhậm Thương Khung.

Coi như hắn có nhận thức qua Vạn Dược Tôn, nhưng Vạn Dược Tôn cũng quả quyết không dành quá nhiều ưu ái cho một thiếu niên vô danh như hắn.

Xuất phát từ những cân nhắc này, ngược lại làm cho Dung Tố Tố không hoài nghi Nhậm Thương Khung chút nào.

Nhờ vậy, Nhậm Thương Khung mới tránh khỏi bất hạnh ba mặt thụ địch.

Nếu như Dung Tố Tố quay giáo đâm hắn, như vậy Nhậm thị gia tộc khó tránh khỏi vận mệnh bị phúc diệt.

Hết thảy ý niệm hỗn tạp trong đầu Nhậm Thương Khung toàn bộ bị bóp tắt. Nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn hiện nay, chính là quét sạch các đối thủ.

Nhất là Tống Lam!

Nhậm Thương Khung có một trực giác, Bắc Cung Dao sẽ không ở bên trong Vũ đấu khiêu chiến hắn!

Trừ nàng ra, có tư cách khiêu chiến hắn, chỉ có Tống Lam mà thôi.

Bởi vậy, bài danh của Vũ đấu này rất nghiêm khắc, theo bài danh của Tam Giao Đảo thí luyện mà tính toán, mỗi một người, chỉ có tư cách khiêu chiến vượt cấp hai bậc.

Nói cách khác, vị trí thứ tư có tư cách khiêu chiến vị trí thứ ba cùng vị trí thứ hai.

Mà vị trí thứ ba, thì có tư cách khiêu chiến vị trí thứ hai cùng đệ nhất danh.

Nhưng mà, nếu khiêu chiến thất bại, như vậy tất cả tư cách khiêu chiến sẽ mất hết. Chỉ có thể tiếp nhận khiêu chiến của người khác, bảo trụ bài danh của mình.

Đương nhiên, đối với vị trí thứ hai cùng quán quân, tương đối bất đắc dĩ một chút. Vị trí thứ hai, chỉ có tư cách khiêu chiến đệ nhất danh.

Mà đệ nhất danh, thì cao cao tại thượng, chỉ có tiếp nhận vị trí thứ hai cùng vị trí thứ ba khiêu chiến. Có thể nói là cao thủ tịch mịch.

Mà đối thủ của Nhậm Thương Khung, chỉ có vị trí thứ hai Bắc Cung Dao cùng vị trí thứ ba Tống Lam mà thôi.

Nếu Bắc Cung Dao không khiêu chiến, như vậy đối thủ mà hắn phải đối mặt, chỉ có Tống Lam.

- Tống Lam!

Khóe miệng Nhậm Thương Khung lộ ra một tia khinh thường, sau khi trọng sinh mà không có cách nào làm cho Tống Lam thần phục, như vậy còn nói gì bước lên võ đạo đỉnh phong?

Cách Vũ đấu, còn có hai ngày.

Hai ngày này, Nhậm Thương Khung không lo lắng những sự tình khác. Tham thì thâm, việc hắn cần làm lúc này, là phải quen thuộc với Thiên Lục Thánh Kiếm.

Đem Thiên Lục Thánh Kiếm cùng Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm kết hợp, phát ra uy năng lớn nhất.

Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm với tư cách là một trong tam đại võ điển của Nhậm thị gia tộc, ở phương diện cảnh giới sẽ không thua bất kỳ võ điển nào của thập đại gia tộc trong Vân La Thành.

Bởi vậy, Nhậm Thương Khung rất có tự tin, mặc kệ hai ngày này Tống Lam tiếp nhận đặc huấn như thế nào. Trừ khi nàng có thể bước vào Thiên Nhân cảnh.

Bằng không mà nói, hắn tuyệt đối có tự tin đem Tống Lam đánh bại!

Dù sao, tâm tính cùng kinh nghiệm chiến đấu của hắn hơn xa Tống Lam.

Vũ đấu đối với Nhậm Thanh Vân mà nói, cơ hồ không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Hắn vị trí thứ tư, vị trí thứ năm là Nhậm Tinh Hà, vị trí thứ sáu là Cao Hồng Tinh. Mà Cao Hồng Tinh ở Kim Giao Đảo thí luyện bị Yêu tộc công kích, bị thương nghiêm trọng, đến nay chưa lành, đã không cách nào tham gia Vũ đấu.

Bởi vậy, vị trí Nhậm Thanh Vân thứ tư, cơ bản sẽ không có ai khiêu chiến.

Ngược lại là Nhậm Tinh Hà, vị trí hết sức khó xử. Hắn vị trí thứ năm, tuy vị trí thứ sáu là Cao Hồng Tinh không cách nào khiêu chiến, nhưng Vũ Phi Dương ở vị trí thứ bảy, lại là người có tư cách khiêu chiến vị trí thứ năm!

Nói cách khác, hắn cùng với Vũ Phi Dương một năm ước hẹn, vừa qua nửa năm đã sớm trình diễn. Tuy trận này không quan hệ tới hôn ước, nhưng thắng bại của cuộc tỷ thí này, có thể coi là một loại diễn thử.

Nhậm Thương Khung cũng phát giác được điểm này, vừa tới võ tràng, liền thấy Nhậm Tinh Hà mồ hôi như mưa, đang luyện tập kiếm kỹ.

Nhìn thấy Nhậm Thương Khung đến, Nhậm Tinh Hà thu kiếm, cười nói:

- Lão Nhị, giúp ta luyện một chút?

Nhậm Thương Khung nói:

- Tốt, xem kiếm!

Hai huynh đệ liền cùng nhau luyện tập.

- Ca, giả như Vũ Phi Dương công hạ bàn của huynh, huynh ứng phó như thế nào?

- Ca, một kiếm này, nếu đệ trảm bên phải, huynh ứng phó như thế nào?

- Một kiếm này....

Nhậm Thương Khung một hơi công liên tiếp ba mươi sáu kiếm, mà Nhậm Tinh Hà cũng một hơi ngăn cản ba mươi sáu kiếm.

Ba mươi sáu kiếm, toàn bộ ở vào thế thủ.

Công cố nhiên rất hay, nhưng thủ cũng rất đặc sắc.

Nhậm Thương Khung cười to thu kiếm, khen:

- Ca, ba mươi sáu kiếm này, thủ không tệ! Xem ra, huynh đối với trận chiến này, rất quan tâm đúng không?

Tuy thần kinh Nhậm Tinh Hà không ổn định, nhưng không phải ngu xuẩn. Hắn sau khi phân tích qua bài danh, biết rõ trận chiến cùng Vũ Phi Dương này, nhất định không thể tránh được.

Tuy hắn đã là võ đạo Trúc Cơ lục trọng, cũng có dấu hiệu đột phá tầng thứ bảy, nhưng ít nhất cũng cần mười ngày nửa tháng.

Trong vòng ba ngày, muốn đột phá tầng thứ bảy, cùng Vũ Phi Dương cân bằng, là khó có khả năng!

Căn cứ vào cân nhắc này, hắn phải có chiến lược tương ứng
Bình Luận (0)
Comment