Bắt Đầu Từ Võ Lâm Đến Tu Tiên Giới

Chương 12 - Đoạn Triều Kiếm Pháp

Đậu Hoàng An khi nghe Trường Sinh hỏi như thế thì bắt đầu trầm ngâm nói:

"Thật ra tình hình Vân châu căng thẳng nhưng không giống lời đồn, nơi đây gần kinh đô, tình hình vẫn có thể kiểm soát.

Nhưng mấy năm nay bang hội mọc lên nhiều như nấm, dân chúng đa phần là thường dân cho nên thường hay bị ức hiếp, người của Lục Môn không thể quản lý hết.

Ở Vân châu có hai bang phái lớn nhất là Thanh Ưng bang cùng Bạch Vực bang, hai bang chủ đều cấp thực lực đại tông sư. Thần bộ của chúng tôi cũng là đại tông sư, ở Vân châu hình thành ba thế lực kìm hãm lẫn nhau đã mấy năm nay."

Đậu Hoàng An thở dài một cái rồi nói thêm:

"Nhưng mà thật ra ba người đã sớm cấu kết với nhau, hằng năm tay chân của Thần bộ thăng tiến nhờ lợi dụng việc bắt cướp, hai bang kia chỉ cần cho ra một ít thịt mỡ, đẩy một số tên không có giá trị ra ngoài, ba bên cùng có lợi. Còn tôi không phải người của hắn, may mắn lần trước có Trương huynh, nếu không vị trí này sớm muộn cũng do người thần bộ chiếm giữ."

Thần bộ mà Đậu Hoàng An nhắc tới trên Nguyễn Vĩnh An, là con trai thứ dòng họ Nguyễn ở Bình châu.

"Còn về Tàng kiếm phái, nằm ở Tuyên Châu, thế lực rất lớn, ở đó người triều đình cũng phải nể mấy phần, chưởng môn bọn họ càng là đứng thứ bảy thiên bảng".

Nghe Đậu Hoàng An nói, Trương Trường Sinh đại khái hiểu rõ tình hình nơi đây, thật sự Trường Sinh muốn một kiếm diệt gọn hai phái này, nhưng mà dù gì người ta cũng là làm ăn "hợp pháp", được sự bảo kê của quan phủ nha.

"Đậu huynh, huynh cảm thấy Nạp Lan Bố Y so với Nguyễn Vĩnh An cùng hai tên bang chủ bang phái kia thế nào?".

Nghe được lời nói này, Đậu Hoàng An cũng thẳng thắng trả lời:

"Mạnh hơn hai bang chủ, nhưng yếu hơn Thần bộ một chút."

"Đậu huynh có hứng thú hay không làm thần bộ mới nha."

Trường Sinh ý vị thâm trường nhìn Đậu Hoàng An xem nét mặt thế nào.

Đậu Hoàng An nghe mà hoảng hốt, kinh lôi bổ vào đầu, liền nói:

"Trương huynh đừng nói lời như thế, nếu để người ngoài nghe được thì không tốt."

"Ha ha, tôi thấy Đậu huynh cũng là người công chính liêm minh, thấy quyền thế ngập trời phái Tàng kiếm còn không sợ, phẩm hạnh hẳn là hơn tên Nguyễn Vĩnh An kia nhiều lắm, một tháng sau khi giải quyết xong chuyện với Nạp Lan Bố Y, tôi sẽ giúp huynh xử gọn hai phía kia.

Nhưng vẫn cần huynh thu thập "chứng cứ" hai phái kia, nếu Đậu huynh thấy mất nhiều thời gian của mình, thì không giúp cũng được."

Đậu Hoàng An nghe mà khiếp sợ, chẳng lẽ Trương gia muốn bành chướng lên làm đại gia tộc, người ta đều biết Trương gia phụ thuộc vào Bùi thị rất nhiều, nếu không làm sao yên ổn phát triển ở kinh đô.

Hai người trò chuyện thêm một hồi thì Đậu Hoàng An ra về, Trường Sinh cũng không muốn gấy sức ép cho vị bộ đầu này, cho hắn vài ngày suy nghĩ, dù sao đưa ra lời đề nghị rồi, muốn tận dụng được hay không là do bản thân hắn.

"Thiếu gia, sao lại muốn làm như vậy nha?" tiểu Thúy nhô cái mặt nhỏ ra nói.

"Rất đơn giản, ta nhận được một ít tình báo, họ Đậu này không thân không thế, tính tình lại khá chính trực, nếu để hắn gia nhập, sau này khi không có ta, hắn có thể cứu giúp cho cha mẹ một phen nha."

"Thiếu gia, người định không trở về nữa sao mà nói như thế?"

Trường Sinh trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Em có muốn chuyển sang luyện kiếm hay không, nếu cứ tiếp tục như thế, dù tuổi bây giờ đã là tiên thiên, tuy nhiên độ cao cao nhất cả đời cũng chỉ dừng lại ở tông sư mà thôi."

Tiểu Thúy hai mắt sáng rực lên, đây là cơ hội khó mà cầu được, nàng biết tư chất mình đến đâu, chủ nhân Bùi Cầm Y cũng từng nhận định nàng cả đời chỉ ở tông sư, dù cho đã sớm là tiên thiên đi nữa.

"Muốn muốn nha."

"Được rồi, trước tiên em đến lò rèn, tìm một thanh kiếm thuận tay về đi."

Tiểu Thúy nghe theo lời thiếu gia nhà mình đi đến lò rèn tìm một người luyện kiếm, ở Vân châu cũng như các châu khác, trừ kinh đô ra, đều cho phép mang theo binh khí, nên việc một người đặt mua kiếm cũng chỉ là chuyện bình thường.

"Đây là đoạn triều kiếm pháp, kiếm ra như rồng, nhanh nhẹn dứt khoát, tâm kiếm phải tĩnh." Trường Sinh múa đoạn triều kiếm pháp một lần, vừa múa vừa nói cho tiểu Thúy nghe.

Tiểu Thúy cũng là tiên thiên, cho nên nhìn đường kiếm của thiếu gia nhà mình múa, thấy rất nhẹ nhàng như mây, nhưng tốc độ như vũ bão, nếu là mơ màng sơ sót thì có thể bị chiêu kiếm này giết chết.

Mấy ngày nay Trường Sinh còn dạy tiểu Thúy cách hít thở không khí sao cho tốt nhất, kinh nghiệm thực chiến của tiểu Thúy là có nhưng kĩ xảo nhiều quá, đoạn triều chú ý đơn giản, không nhiều kĩ xảo, cho nên có thể bù đắp lại được trong chiến đấu.

Đậu Hoàng An lúc này tiến vào nhà của Trường Sinh, thấy Trường Sinh đang ngồi trên bàn uống trà, còn tiểu Thúy đang múa kiếm bên cạnh, đường kiếm sắc xảo, khí thế như mấy, ẩn ẩn có tông sư khí tức. Hắn mấy ngày trước nhờ tư nguyên của mình cùng tài nguyên Lục Môn, nên cũng đã trở thành một tên tông sư cao thủ.

"Chào Đậu huynh."

"Trương huynh khách sáo, lần này tôi đến là chấp nhận lời đề nghị của Trương huynh lúc trước."

Nghe Đậu Hoàng An nói như thế, Trương Trường Sinh mĩm cười:

"Mời ngồi mời ngồi, huynh xem kiếm pháp của tiểu Thúy thế nào?".

Đậu Hoàng An cũng không khách sáo mà ngồi xuống nói:

"Tiểu Thúy cô nương tuổi còn nhỏ mà đã có võ công bậc này, tương lai tiền đồ không thể nói trước, đường kiếm như mây bay, nhưng ẩn chứa trong đó đều là sát cơ, đổi thủ sơ xuất một chút sẽ phải nếm trái đắng."

Nghe Đậu Hoàng An nói vậy, Trường Sinh cũng là gật đầu:

"Đậu huynh có lẽ vừa mới đột phát tông sư, cũng cần phải củng cố căn cơ, có muốn hay không luyện kiếm với tiểu Thúy một chút, để đôi bên cùng có lợi."

Đậu Hoàng An nhìn Trường Sinh như gặp tri kỉ, phải biết kể từ khi tiến vào thấy tiểu Thúy, Đậu Hoàng An đã muốn có ý thử chiêu cùng cô, nhưng dù sao mình lớn tuổi hơn, địa vị lại cách biệt, không tiện mở miệng.

Trương Trường Sinh nào không đoán được tâm ý vị bộ đầu này, tên này võ học tuy đơn sơ, truyền thừa không như mấy đại gia tộc, nhưng cũng không tầm thường, hai mươi tuổi tông sư, cũng xem như là thiên tài. Một trận này vừa để tiểu Thúy đột phá, vừa củng cố ăn cơ cho Đậu Hoàng An, một công đôi việc nha.

Bình Luận (0)
Comment