Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 184

Đề cử quyền sách "Nhân sinh hung hãn" đọc giả có thể đi xem  

Chương 200: Gặp trẻ trâu  

“E hèm…nếu đã tìm được Thi Văn rồi, vậy chúng ta không phải nên đi tìm phòng khác để xông hơi sao?” Ngay lúc cô gái kia vừa thở phào một cái thì tên nam sinh có mái tóc dài ho nhẹ một cái, tiếp đó có chút khẩn trương nhìn Lữ Thi Văn mà nói.  

Hắn ta khẩn trương cũng không phải là do nghĩ Cổ Dục là người xấu mà chính là vì thái độ của Lữ Thi Văn đối với Cổ Dục. Bởi hắn ta nhìn ra được là bạn mình rõ ràng cùng tên đó có chút thân cận, thậm chí đến cả ngồi cũng ngồi sát đến như vậy. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến cho nội tâm của hắn ta bốc lên một ngọn lửa ghen tuông đang cháy hừng hực.  

Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.  

Ai cũng có một thời niên thiếu, thời cấp 2, cấp 3 từng thầm mến một người nào đó.  

Rõ ràng là tên nhóc này đối với Lữ Thi Văn có ý tứ, đến cả việc cô ngồi ở chỗ nào cũng khiến cho hắn ta sản sinh cảm giác không an toàn…  

Nhưng cũng phải thừa nhận một điều là bản thân Lữ Thi Văn cũng rất tốt. Cô mặc dù chiều cao có chút thấp. Lúc mới tiến vào là đi dép lê, Cổ Dục có nhìn lướt qua đại khái là trên dưới 1m58. Chiều cao này nếu là ở Đông Bắc xem như là cô bé nấm lùn rồi.  

Nhưng giá trị nhan sắc lại cực kỳ cao, cô có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt linh động, ẩn sâu bên trong như đang chứa cả bầu trời sao lấp lánh. Nhìn ở góc độ nào cũng thấy dễ thương và trẻ con, cộng thêm thân hình của cô thật sự là quá hoàn hảo. Trước đó mặc áo khoác nhìn không quá rõ ràng, nhưng bây giờ cô chỉ mặc mỗi một kiện yukata do nhà tắm cung cấp, tất cả đường cong cơ thể đều như ẩn hiện sau lớp vải. Đặc biệt là nơi nào đó của cô, có thể đạt đến cấp E cũng không chừng. Tuy điểm yếu duy nhất là chiều cao nhưng bù lại chân của cô lại vừa trắng vừa thẳng, thân eo còn mảnh.  

Khi mấy thứ này dung hợp với nhau, đúng là làm cho những tên nam sinh thời kỳ trưởng thành kia không thể nào chống đỡ được, rất có phong thái của thiếu nữ phương Bắc. Đáng tiếc thành tích của cô lại cực kỳ kém, cho nên tốt nghiệp trung học xong cũng không học tiếp lên cấp 3 nữa.  

Lúc đầu gia đình cô còn lo lắng con gái mình sẽ lầm đường lạc lối, nhưng giờ thì cũng tạm coi là tốt rồi. Tuy là làm nghề livestream nhưng chỉ là ca hát, khiêu vũ, dã ngoại các thứ, cũng coi như là giữ được sức khỏe tốt, còn có thể phụ giúp một chút cho gia đình.  

“Các cậu cứ đi tìm phòng trước đi, một lát mình sẽ đi tìm các cậu. Giờ mình vẫn muốn cùng chú ấy trò chuyện một lúc đã.” Nghe bạn học hỏi, Lữ Thi Văn cũng không muốn sớm như vậy mà rời đi, cô tươi cười nói với đám bạn một câu, đồng thời bên này tay chân linh hoạt mà nhích lại sát bên người Cổ Dục.  

Nhìn thấy động tác của Lữ Thi Văn, ánh mắt của mọi người không khỏi lại nhìn về phía Cổ Dục. Cái này… đúng là có chút thú vị nha…  

“Thi Văn! Cậu….” Nhìn thấy động tác cố ý quấn lấy người của Lữ Thi Văn, tên thanh niên trẻ tuổi kia hai mắt trợn to như muốn phun ra lửa. Hắn ta giờ lúc này chỉ muốn lao tới, mạnh mẽ tách hai người đang dính sát lấy nhau kia ra. Thế nhưng khi nhìn đến hình thể to cao của Cổ Dục, những khối cơ thịt nhô lên trên cánh tay của đối phương thì lại rất thức thời mà nhịn xuống cơn xúc động của mình. Như nghĩ đến cái gì đó, hắn ta nhanh tay lôi từ trong túi quần ra một gói thuốc lá.  

Sau đó hắn đưa lên miệng ngậm một điếu, kế tiếp hắn ta cầm thuốc lá đi đến trước mặt Cổ Dục và Khổng Hạo Văn.  

“Hút một điếu chứ?” khẽ nhíu lông mày, hắn mở miệng nói với Cổ Dục cùng Khổng Hạo Văn.  

Nghe xong câu nói của tên thanh niên này, Cổ Dục cùng Khổng Hạo Văn không khỏi liếc nhìn nhau, không hẹn mà bật cười.  

Kỳ thực tên nhóc này đang nghĩ cái gì trong đầu, Cổ Dục đều biết rõ. Bởi vì năm đó hắn cũng từng trải qua thời kỳ trẻ trâu như vậy. Mấy tên thanh thiếu niên lúc đầu học hút thuốc, đa phần cũng không phải là chính bản thân muốn hút. Mà là bởi vì nhìn như vậy sẽ trông rất ngầu, có phong thái của “người lớn”, có thể lên mặt với những đứa bạn xung quanh.  

Dường như giống với bộ dáng của Cổ Dục thời cấp 2, sau khi xem phim “Người trong giang hồ” xong, cũng giống như tên đần ngậm điếu thuốc này. Mỗi ngày đi trên đường cũng đùa nghịch nhấn tách tách chiếc bật lửa…  

Thời kỳ đó hắn cũng học hút thuốc, khi đó hắn còn ngây thơ cho rằng biết hút thuốc chính là người trong xã hội, trong  trường học ai cũng sẽ sợ mìn. Có thể nói, đây là một cái suy nghĩ rất ư là trẻ trâu.  

Tuy nhiên, cũng may mà nhà hắn bị bệnh viêm phế quản di truyền. Hắn hút được 2 năm, sau khi lên cấp 3 vừa đến mùa đông thì họng hắn trở nên khó chịu, nhiều đờm, thở hổn hển, có những lúc còn không thở nổi. Cho nên về sau phải cưỡng ép bản thân đi cai thuốc, cũng may mức độ nghiện không cao, nói cai thì sẽ cai được.  

Nhưng bọn bạn học kia của hắn lại không được như thế. Ngay từ lúc đầu chỉ là hút cho có vẻ, sau dần dần trở thành nghiện, thân thể trong vô thức cũng trở nên yếu đi.  

Còn Khổng Hạo Văn kia, hắn cũng không có hút thuốc, đơn giản chính là vì nhà hắn quản quá nghiêm. Nói đùa gì chứ, nhà hắn là có gốc làm quan, có người làm trong quân đội. Hắn mà dám hút thuốc thì dây thắt lưng không đánh cho hắn gãy xương mới là chuyện lạ.  

Mà lúc này tên thanh niên kia thấy hai người bọn Cổ Dục ngồi im, trong đầu nảy ra suy đoán có phải chăng là bị hành động cool ngầu vừa nãy của mình làm cho choáng váng rồi ư?! Tuy nhiên, trong mắt bọn Cổ Dục cái tên trước mặt này không khác gì tên đần. À, cũng không thể nói như vậy, phải biết có rất nhiều người có đầu óc nhưng lại có khiếm khuyết cũng là do ông trời tạo thành. Điều này không thể trách bọn hắn được, nhưng mà cái tên nhóc trước mắt này đúng là thuần túy trẻ trâu chính hiệu.  

“Tôi không hút! Còn nữa… trong này là cấm hút thuốc.” Liếc nhìn tên kia, Cổ Dục mỉm cười xua tay. Tiếp đó chỉ về chiếc biển cấm hút thuốc dán trên tường.
Bình Luận (0)
Comment