Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 164

Đề cử quyền sách 'Bắt đầu từ trên đường cứu người' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 180: Nhân sâm  

             Mà ngoại trừ thấy đủ loại động vật mới lạ, trong tầm mắt của Cổ Dục không thiếu những con chim kỳ lạ. Không phải bọn chúng không muốn bay, mà là bởi vì lúc này ngay tại phía bên trên đầu Cổ Dục, Vua Bầu Trời đang bay xung quanh. Bọn chúng không dám bay, chỉ có thể tự ép buộc mình đứng im cho Cổ Dục nhìn.  

             Nhưng cũng không phải tất cả chim đều câm như hến, đi khoảng 1 tiếng rưỡi, đột nhiên nơi xa truyền đến hai tiếng chim hót rất kỳ quái.  

             “Uông Cương ca ...... Lệ cô......”  

             Nghe được hai tiếng chim này, đầu tiên Cổ Dục sững sờ, bởi vì con chim này kêu cũng quá rõ ràng. Theo hướng chim hót, Cổ Dục nhìn sang liền thấy được hai con chim màu xám tro đang hót, bọn chúng đang đứng trên một ngọn cây thấp ở phía trước.  

             Loại chim này...... Cùng gọi là chim ư, còn không bằng nói là gà. Bởi vì hình dáng con chim này không giống chim lắm, trên đầu còn có một chòm lông quái dị rất giống với đám thanh niên choai choai hay vuốt keo tạo dáng tóc vuốt ngược về phía sau. Khi Cổ Dục nhìn qua, hai con chim này từ trên cây nhảy xuống... nhảy vào ngay trong bụi cỏ, sau đó trốn mất.  

             Được rồi! Nó không bay lên có lẽ là quá sợ Vua Bầu Trời.  

             Nhưng nhìn kỹ hai con chim này, một lần nữa Cổ Dục lại sững sờ, sau đó hắn dường như nhớ ra tên của 2 con chim này......  

             Dù sao cũng là bậc thầy dã ngoại sinh tồn, cho nên phần lớn động vật hoang dã tên là gì thì hắn vẫn hiểu một chút. Nếu như hắn không nhìn lầm, hai con chim này dường như là......  

             “Hoàng Liên Tước?” Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Cổ Dục có chút bất ngờ nói ra.  

             Loài chim này là một loài chim đặc sản của vùng Đông Bắc, hiện tại chúng không phải động vật được bảo hộ. Bởi vì chúng rất khó bị phát hiện, cho nên không cách nào thống kê số lượng bọn chúng.  

             Hơn nữa có lúc, một loại cú mèo cỡ nhỏ cũng sẽ phát ra tiếng kêu giống loài này.  

             Cho nên thông qua tiếng kêu cũng không thể phán đoán ra số lượng bọn chúng.  

             Nhưng loại chim này có đặc thù, đó là thức ăn của loài chim này chính là nhân sâm. Hơn nữa chúng thích xuất hiện có đôi có cặp, sau khi xuất hiện hai con chim sẽ thông qua tiếng kêu vừa rồi ‘Uông Cương ca…lệ cô….’ xác định vị trí.  

             Cho nên vào núi sâu hái Nhân sâm, mọi người đều sẽ thông qua tiếng kêu này để phán đoán vị trí của nhân sâm.  

             “Chẳng lẽ nơi này có Nhân sâm dại?” Nhìn chỗ mà chim Hoàng Liên biến mất Cổ Dục nở nụ cười. Tiếp đó lập tức hứng thú tới đây, chạy tới bên dưới cái cây nơi hai con chim biến mất. Hắn bắt đầu tìm, không biết tại sao vận khí của hắn quả thực là rất tốt.  

             Tại đó, hắn tìm hết một vòng, quả nhiên phát hiện một gốc nhân sâm.  

             Nhưng quả nhỏ màu đỏ phía trên cây Nhân sâm đã bị hai con chim Hoàng Liên kia ăn mất. Nếu như không phải kỹ năng Đông Y của Cổ Dục đã đạt đến bậc thầy, hắn cũng không đoán ra được.  

             “Hắc hắc, quả nhiên là đồ tốt. Còn có thu hoạch ngoài ý muốn nữa!” Nhìn xem bụi nhân sâm này, Cổ Dục cẩn thận sờ lên. Trước tiên nhặt một cây gậy, rà soát bốn phía, xác định không có rắn hay các loài tương tự, hắn mới đi tới trước mặt Nhân sâm quan sát.  

             Tuổi của cây nhân sâm này có lẽ không nhỏ.  

             Giám định tuổi của nhân sâm trên cơ bản có hai biện pháp, thứ nhất chính là nhìn thân, lá, quả. Theo lý mà nói nhân sâm càng lâu năm, thì càng nhiều lá, chia làm ba lá, bốn lá, năm lá các loại. Nhưng loại phương pháp giám định này sai sót rất lớn, cho nên trên cơ bản sẽ không áp dụng. Một loại phương pháp giám định khác   chính là đào nhân sâm lên, nhìn vào những điểm như cũ, thân, rễ, điểm chân trâu của nhân sâm, phương pháp giám định này phán đoán chính xác hơn rất nhiều.  

             Nói như vậy là muốn đào nhân sâm lên, còn phải buộc cái dây đỏ gì đó. Thế nhưng Cổ Dục cũng không có, chỉ có thể trực tiếp đào lên, hắn lấy ra xẻng mini mang theo. Ở chỗ cách nhân sâm khoảng một mét Cổ Dục bắt đầu đào lên, làm vậy chủ yếu là sợ đào làm đứt rễ sâm. Mặc dù Cổ Dục không có ý định bán củ sâm này, nhưng là đồ tốt nên hắn rất để ý.  

             Đại khái đào hơn nửa giờ, hắn mới đào được gốc Nhân sâm này lên được.  

             Khi hắn nhìn gốc Nhân sâm ở trong tay, trên miệng không khỏi nở nụ cười.  

             “Không tệ! Xem ra Nhân sâm này cũng phải xấp xỉ  60 năm.” Nhìn gốc Nhân sâm trong tay, Cổ Dục vừa cười vừa nói.  

             Lúc này, gốc Nhân sâm này đang ở trong tay hắn có phẩm chất cũng không tệ, dựa theo thân và rễ mà nói. Gốc Nhân Sâm này cũng khoảng 60 năm tuổi, đã là vật hiếm thấy.  

             Cái này nếu cầm ra bên ngoài bán, Nhân sâm 60 năm tuổi bán với cái giá 1,8 triệu cũng không phải là vấn đề khó khăn.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment