Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 138

Trước đây ở trong nhà, chưa đến 12:00 đêm thì hắn không thể nào ngủ được. Nhưng hiện tại ở đây, đều dưỡng thành thói quen ngủ rất sớm.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng ngày thứ hai lúc hơn năm giờ, Cổ Dục từ trong cơn mơ tỉnh lại. Trước tiên hắn đi xuống lầu nấu cháo, tiếp đó bắt hai con ghẹ biển một vài con tôm mẫu đơn cùng một ít vẹm vỏ xanh. Sau khi nấu một nồi cháo hải sản, hắn liền mang theo một con cá Mú chấm ra sân sau. Con cá này hắn mang cho đại bàng vàng ăn, con đại bàng này dù sao cũng khác biệt so với Vua Núi và Bạo Quân.

Tốt nhất là vẫn để cho nó ăn thịt sống, thấy được Cổ Dục ném cá tới. Đại bàng vàng bỗng nhiên từ trên cây bay xuống, nắm lấy con cá rồi bắt đầu ăn.

Nhìn xem dáng vẻ nó ăn ngon lành như vậy, Cổ Dục cũng suy nghĩ có nên đặt tên cho nó hay không. Hơn nữa, quan trọng nhất là phải làm cho nó một cái ổ…

Thế nhưng làm ổ cho nó so với Bạo Quân và Vua Núi cũng có chút khác biệt. Con đại bàng này quanh năm đều ở trên cây, cho nên ổ của nó cũng phải đặt ở trên cây, điều này quả thật có chút phiền toái.

“Có lẽ phải mời ông của Cổ Tú Tú giúp một chút.” Nhìn xem đại bàng đang ăn vui vẻ, Cổ Dục ở bên cạnh nhỏ giọng nói, tiếp đó thì hắn đi đến giếng nước.


Lần câu đầu tiên Cổ Dục cực kỳ vui vẻ, hai mắt hắn như phát sáng. Bởi vì, dây câu không nặng vậy thì nó đại biểu cho việc có thể câu lên được… kỹ năng!

“Hô hô hô hô…” âm thanh vang lên từ máy câu không ngừng chuyển động, Cổ Dục cũng có chút hiếu kỳ nhìn về phía miệng giếng. Tính ra, hắn đã quay về đã hơn mấy ngày, nhưng mấy ngày nay cũng không có câu được bất cứ kỹ năng nào. Vốn dĩ hắn còn tưởng giếng nước sau khi thăng cấp, sẽ không còn câu được những thứ kỹ năng này. Hiện tại nhìn lại, xem ra hắn đã suy nghĩ quá nhiều.

Một cái rương bảo vật từ trong giếng được nhấc lên, cái bảo gương sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Cổ Dục lập tức hóa thành luồn sáng, chui vào trong đầu của Cổ Dục.

Tiếp đó, trong đầu của Cổ Dục lại có thêm một loại kỹ năng mới.

“Siêu cấp Hacker?” Qua một lúc lâu, khi Cổ Dục một lần nữa mở mắt ra, trong mắt hắn lập tức lộ vẻ hưng phấn cùng một chút mơ màng.

Phải biết rằng, Cổ Dục học chính là khoa máy tính, đừng để ý hắn học như thế nào. Hắn cũng đã nhiều năm gõ code, kỳ thực lập trình viên cùng với hacker vốn dĩ là cùng một loại.

Chỉ là lập trình viên thì kiếm tiền đúng đắn, mà hacker thì đa phần là làm chuyện phạm pháp.

Nếu như nói trình độ của Cổ Dục trước đây thế nào, thì đại khái chính là ở tầng thấp nhất của lập trình viên. Làm một cái phần mềm nhỏ, ít nhất cũng phải phát sinh mấy chục cái lỗi.

Nhưng lúc này hắn thu được kỹ năng siêu cấp hacker, trong nháy mắt Cổ Dục cảm giác trong đầu mình mọi thứ đều thay đổi. Những thứ ngôn ngữ lập trình và những dòng code trước kia đều không hiểu rõ, vào lúc này những thứ đó đối với hắn vô cùng thông suốt, việc này khiến hắn cực kỳ hưng phấn muốn đi thử nghiệm một chút.


Nghĩ tới đây, Cổ Dục cũng không để ý tới việc câu cá nữa, hắn trực tiếp quay lại phòng của mình. Cầm lên laptop Cổ Dục tiến vào giao diện MSDOS, dựa theo kiến thức trong đầu mà thao tác theo trình tự, hắn dễ dàng bẻ khóa mật khẩu của cái laptop chạy Win 10 bản quyền này. Hơn nữa, hắn còn vượt tường lửa truy cập vào website của Microsoft, ở đây hắn có thể tùy ý lấy được bất kỳ kiến thức và code của hãng phần mềm này.

Nếu như nói người bình thường và internet là một mối quan hệ, thì mối quan hệ đó chính là một người ở trong một cái thôn lớn. Mọi người đều biết đến internet, nhưng không có ai đi vào trong nhà của hắn để xem qua.

Mà trước đây, Cổ Dục cùng internet là mối quan hệ hàng xóm, mặc dù cũng không đi vào nhà hắn. Thế nhưng ngẫu nhiên cũng có thể đứng ở bên ngoài nhìn một chút.

Nhưng hiện tại mà nói, Cổ Dục dường như trở thành chủ nhân của internet. Ở trong cái thế giới này, hắn chính là thần. Hắn dường như có thể thấy được tất cả những chỗ thiếu sót bên trong tường lửa, vân vân… hắn thậm chí còn cảm giác được ở trong cái thế giới này, có bao nhiêu người hacker giống mình, có bao nhiêu người đang làm nhiệm vụ phòng vệ.

“Hô! Thật tuyệt…” Cảm giác như vậy, thật sự rất tuyệt vời. Đối với những người bình thường không hiểu những thứ này mà nói, quả thật những dòng code này chính là một thứ mơ hồ, nhưng đối với Cổ Dục mà nói thì những thứ này tồn tại chính là kỹ thuật siêu việt.

Nếu là hơn một tháng trước hắn nhận được kỹ năng này, nói không chừng hắn còn nghĩ đến xông pha một phen. Mặc kệ là làm gián điệp thương mại, được một số công ty hay chính phủ thuê làm hacker mũ đỏ. Hoặc là một chuyên viên bảo mật của một công ty bất kỳ, chắc hẳn chức vị nhận được đều sẽ rất cao.

Nhưng hiện tại, Cổ Dục không còn cảm thấy thú vị ở công việc này. Chính bởi vì như vậy, cho nên vẻ mặt của hắn hiện tại đúng là có chút mơ mơ hồ hồ.


“Quên đi! Trước tiên đem điện thoại nâng cấp một chút, không thể để cho người khác đọc được tin nhắn. Tiếp đó lại cải tạo lại camera, không nên để người khác biết được bí mật của mình. Mình vẫn muốn ở đây câu cá, hưởng thụ món ngon!” Khẽ vươn vai một cái, Cổ Dục cười vui vẻ nói.

Tiếp đó hắn bắt đầu chỉnh sửa mã code trên điện thoại của mình, máy tính, camera.

Thế nhưng khi chỉnh sửa code trong điện thoại, hắn đồng thời cũng thấy được video ngày đó tên lưu manh Ngô Đạo Hỉ tìm mình gây phiền phức. Tên này gần đây vẫn còn ngồi trong trại tạm giam, vẫn còn chưa có tuyên án. Thế nhưng dựa theo suy đoán của Khổng Hạo Văn, tên này bị phán ít nhất cũng 5 năm tù, dù sao thì hắn cũng là một tên từng có tiền án.

Năm năm tù, đối với không ít người có thể nói đây là một tội khá nặng. Nhưng mà đối với Cổ Dục mà nói hắn cảm thấy phán quyết này vẫn còn nhẹ, phải biết Cổ Dục chưa bao giờ là một tên thánh thiện gì.

Nếu người khác đã đối xử hắn như vậy, chắc chắn là hắn sẽ muốn báo thù.

Bình Luận (0)
Comment