Bất Công

Chương 44


Cố Quỳnh chật vật né tránh, túi đồ văng ra đáp trên tường rào phía sau lưng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy váy áo rải rác trên đất, nhuộm màu nước bẩn.
"A Nhiên, mình..." Cố Quỳnh nhìn viền mắt người đối diện ửng đỏ, biết nàng đã hiểu lầm.
Cố Quỳnh không cân nhắc về cảm nhận của Trần Kiết Nhiên, bắt gặp hình ảnh nàng nhìn bộ váy áo bên trong tủ kính vẻ mặt đầy hâm mộ, nhất định nàng rất thích bộ đồ này.

Cô vẫn nhớ dáng vẻ Trần Kiết Nhiên hoảng hốt chạy đi, không dám ngẩng đầu.
Lúc đó, Cố Quỳnh rối loạn, cảm thấy đau lòng, ngoài ra không nghĩ được gì khác.
Thậm chí cô đến đây với tâm thái chờ mong, Trần Kiết Nhiên thấy món quà này vẻ mặt sẽ thế nào? Không chừng sẽ có một chút cảm động, dần dần tin tưởng, rằng Cố Quỳnh thực sự thật tâm?
Nhưng người trước mắt hoàn toàn trái ngược, biểu tình quật cường oan ức, trong mắt bi phẫn không nói nên lời, đôi môi mím chặt.
Cố Quỳnh biết, cô đã phạm sai lầm.
Thoáng nhìn Trần Kiết Nhiên có vẻ dễ bị ức hiếp, thực tế trái tim nàng mạnh mẽ hơn bất kì ai.

Năm đó có nàng bên cạnh, đêm đêm thường nghe nàng thủ thỉ "Không phải thứ của mình, không thể muốn", Cố Quỳnh nhớ lại, vì sao ngày ấy cô tặng hoa cho Trần Kiết Nhiên, là bởi vì nàng không nhận những thứ khác.
Hoa rồi sẽ héo tàn, cuối cùng thuộc về bùn đất, hơn nữa sau khi nhận cũng dùng để trưng bày trong phòng ăn, phòng khách, chung quy vẫn là của Cố Quỳnh.

Vì thế nàng mới thoải mái tiếp nhận.
Năm đó Trần Kiết Nhiên toàn tâm toàn ý với cô, nhưng điểm tính cách này chưa từng thay đổi, nàng vừa có được Cố Quỳnh, vừa bảo vệ được lẽ sống của mình.

Đáng tiếc xưa nay Cố Quỳnh không dụng tâm tìm hiểu về nàng, vênh vang đắc ý sử dụng chiêu trò mẹo vặt vô tâm, cho rằng như thế sẽ thành công thu phục nàng một lần nữa.
Cố Quỳnh đã quên, Trần Kiết Nhiên sớm không phải thiếu nữ mười tám ngây thơ.
19 tuổi nàng dốc sức dấn thân vào trường đời, lòng người dễ đổi là chuyện không xa lạ!
Cố Quỳnh và Trần Kiết Nhiên, một người đứng ngoài cửa, một người đứng trong nhà.

Thị lực Cố Quỳnh rất tốt, có thể thấy rõ trong mắt đối phương ngập tràn hơi nước cùng với sương mù, đáy mắt ôm nỗi hận.
Hận thù không hề che giấu, nghiến răng trợn mắt, nhất thời Cố Quỳnh không thể chịu đựng.
Người trước mặt cô là Trần kiết Nhiên sao? Lúc trước nàng sẽ không nhìn cô như vậy, đáy mắt vĩnh viễn ấm nóng, nhiệt khí ồ ạt không vơi.
Cố Quỳnh khom lưng, nhặt váy áo và túi giấy lên, cô cúi thấp đầu, chăm chú nhìn túi giấy trong tay, tóc dài theo gió rải rác sau vai, dáng người thẳng tắp, xem ra tinh thần có vài tia sa sút.
Cố Quỳnh trầm thấp tự giễu, thành khẩn xin lỗi: "A Nhiên, xin lỗi, mình không cố ý chọc giận cậu.


Chỉ là..."
"Chỉ là mình tự cho bản thân thông minh, nghĩ rằng cậu sẽ vui khi nhận bộ váy áo này."
Giọng nói trầm thấp, ngữ điệu hối hận, phi thường cảm động.
Trần kiết Nhiên lạnh lùng: "Cô tránh xa tôi, tôi càng vui vẻ."
"Nhưng mà...Cách cậu càng xa, trong lòng mình càng dày vò." Cố Quỳnh thống khổ tựa vào vách cửa: "A Nhiên, năm năm qua không có cậu bên cạnh, mình...Mình nhận ra mình thật sự không thể không có cậu."
"Mắc mớ gì đến tôi?" Biểu tình trên mặt Trần Kiết Nhiên tựa nghe chuyện kì dị: "Cố tiểu thư, mong cô nhớ rõ, lúc trước người nói chia tay là cô, người chủ động rời đi cũng là cô, người nói xưa nay chưa từng yêu thích tôi cũng là cô, bây giờ cô làm thế này cho ai xem? Người không biết không chừng còn tưởng rằng năm đó cô mới là người bị vứt bỏ."
Có mấy lời nén trong lòng cũng đến lúc bùng phát, cố gắng đến đâu khẩu khí không thể mãi bình thản, dù là Trần Kiết Nhiên tính cách không tranh với đời, luôn tự nhủ với bản thân phải làm việc tốt, giúp đời giúp người, chuyện gì qua rồi thì thôi, không cần thiết nhắc tới làm gì, chẳng những không đổi được một cái gật đầu đồng tình, mà chỉ khiến người ta phiền chán.

Trần Kiết Nhiên là người bị vứt bỏ còn không ai oán, trái lại kẻ bạc bẽo như Cố Quỳnh lại lăn qua lộn lại nhấc lên, rốt cuộc Trần Kiết Nhiên đạt đến giới hạn, bạo phát oán giận mỉa mai.
"Cố Quỳnh, làm sao cô còn mặt mũi nhắc tới chuyện này với tôi? Cô chưa từng đề cập năm đó tôi có bao nhiêu uất ức, trái lại còn muốn thu phục? Cô cho rằng tôi là kẻ ngu si? Cảm thấy kẻ như tôi còn ngốc hơn chữ ngốc, tin cô một lần thì sẽ có lần thứ hai sao? Cô..."
Trần Kiết Nhiên muốn nói, cô có biết năm năm qua tôi phải khổ sở thế nào mới có thể vượt qua được hay không? Chung quy không nói ra.
Đoạn cuối của câu nói không liên quan đến Cố Quỳnh, sau khi chia tay, hết thảy chuyện của nàng đều không can hệ đến cô, không thể đổ lên đầu Cố Quỳnh được.
"Mình..." Cố Quỳnh á khẩu không thể phản bác.
Phản bác thế nào? Trần Kiết Nhiên không có nửa câu khuếch đại, mỗi một câu đều là thuật lại chuyện năm đó, Cố Quỳnh làm sao phản bác đây?
Lại tới nữa rồi, vẻ mặt oan ức ẩn nhẫn này...
Trần Kiết Nhiên đã nhìn đến chán, nếu không bận tâm thể diện hai bên, suýt chút nữa nàng không nhịn được cười.
Cố Quỳnh luôn có bản lĩnh đó, rõ ràng là người có lỗi, lại chỉ lần một ánh mắt, một vẻ mặt liền có thể khiến đối phương ôm đồm trách nhiệm gán hết lên mình.
Năm đó Trần Kiết Nhiên nhiều lần bị lừa gạt, bây giờ sẽ không mắc bẫy.
"Không còn sớm, nếu như Cố tiểu thư không còn chuyện gì thì mời về cho, sau này không cần trở lại, tôi thật sự không muốn gặp lại cô." Trần Kiết Nhiên nói xong muốn đóng cửa.
Cố Quỳnh đưa tay vào khe cửa, ngăn cản Trần Kiết Nhiên hành động, vẻ mặt khổ sở: "A Nhiên, hãy cho mình cơ hội cuối cùng được không, nếu như mình tiếp tục có lỗi với cậu, thì dù cậu có ném mình vào mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh mình cũng cam lòng."
Trong lòng Trần Kiết Nhiên thương tâm đến mức tận cùng, trái lại bên ngoài không nhịn được bật cười.
Đã từng cho Cố Quỳnh một cơ hội, ngày cô rời đi mang theo nửa cái mạng của nàng, hiện tại Cố Quỳnh còn muốn cơ hội thứ hai?
Trần Kiết Nhiên cảm thấy, Cố Quỳnh muốn nàng chết, không giết được nàng, Cố Quỳnh sẽ không toại nguyện.
Trần Kiết Nhiên không lên tiếng, Trần An An ở trong phòng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, nhanh chóng vọt ra dùng sức đẩy Cố Quỳnh: "Dì đi ra! Không được đụng vào mẹ con!"
"An An ngoan, mau lên giường ngủ đi, xong việc mẹ sẽ vào." Đột nhiên thần kinh căng thẳng, Trần Kiết Nhiên ôm Trần An An.
Nàng không thể để Cố Quỳnh phát hiện bé con, An An là trân bảo quý giá nhất trong cuộc đời nàng, không thể để Cố Quỳnh bóp nát trong tay.
"Con không đi! Con phải bảo vệ mẹ!" Trần An An quật cường ôm lấy cánh tay Trần Kiết Nhiên, tức giận nhìn Cố Quỳnh chằm chằm: "Nữ nhân xấu xa, chính cô là người hại mẹ tôi khóc mỗi ngày! Hại mẹ tôi bênh mãi không khỏi! Cô đừng hòng tổn thương mẹ tôi! Cô mau tránh ra! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!"
"An An," Trần Kiết Nhiên đưa tay che miệng Trần An An, kéo nàng vào phòng.
Trần An An vùng vằng đá chân, vừa khóc vừa gào: "Mẹ thả con ra! Con muốn đuổi cô ta đi! Đồ nữ nhân xấu xa! Cô hại mẹ tôi gặp ác mộng! Hại mẹ tôi mỗi ngày đều khóc! Ô ô ô..." Trần An An nói xong lời cuối cùng, không nhịn được khóc càng lớn, đồng ngôn vô kỵ, tan nát cõi lòng.

"Nữ nhân xấu xa tại sao lại xuất hiện ở đây? Rất lâu rồi mẹ tôi không bị ác mộng đánh thức, cũng rất lâu rồi không trốn tránh len lén khóc thầm, mẹ cho rằng An An không biết, nhưng An An biết tất cả, chỉ là An An không thể nói, không thể làm cho mẹ càng thương tâm.

Bắt đầu từ năm nay mẹ mới thôi gặp ác mộng, cô ta vừa xuất hiện, tinh thần của mẹ liền không thoải mái! Cô ta muốn hại chết mẹ...Chính là muốn hại chết mẹ!"
Trần An An khóc đến nỗi cổ họng bị xé rách, thật giống như muốn rỉ máu, Trần Kiết Nhiên không thể làm nàng bình tĩnh, chỉ biết ôm nàng khóc.
"An An ngoan, đừng khóc, là mẹ có lỗi với con."
"Là mẹ không chăm sóc tốt cho con."
"Mẹ không cho con cảm giác an toàn..."
Trần An An tinh tế nhạy cảm, Trần Kiết Nhiên luôn cho rằng chỉ cần nàng không nói, vĩnh viễn cười nói với bé con, liền có thể để An An an tâm lớn lên, bất quá nàng đã quên, mẹ con hai người sớm chiều bên nhau, mỗi một điểm tâm tình biến hóa, đều sẽ bị An An nhìn thấy, An An biết nàng khổ sở, nhưng bởi vì không muốn nàng lo lắng nên mới ngoan ngoãn cười theo.
Hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, tiếng thút thít nhỏ dần, lúc này Trần Kiết Nhiên mới giật mình quay đầu nhìn ra cửa,
Trống không một mảnh, cũng không biết Cố Quỳnh rời đi từ lúc nào.
Trần Kiết Nhiên lau khô nước mắt, trong lòng thoải mái đến lạ.
Lời muốn nói rốt cuộc phát ti3t nói ra, khí lực tắc trong ngực mấy ngày rốt cuộc tiêu tán, hô hấp nhẹ nhõm hơn không ít, bờ vai như trút được gánh nặng, cảm giác nhức mỏi cũng vơi đi.
Buổi tối hôm đó Trần Kiết Nhiên ngủ rất ngon, mấy ngày sau thì hoàn toàn khỏi bệnh, đầu không váng, ngực không khó chịu, hơi thở nhẹ nhàng, bên ngoài hoa cỏ khoe sắc.
Lò xo ép đến một mức độ nào đó sẽ mất khả năng co dãn, con người đạt đến giới hạn cũng sẽ tan vỡ.
Thiết nghĩ làm thế nào cũng nên phát ti3t uất ức trong lòng.
Hôm qua Cố Quỳnh làm việc tùy hứng, vừa vặn đánh vào lưỡi thương, đảm nhiệm vai trò làm nơi trút giận của Trần kiết Nhiên.
Sớm biết đơn giản như vậy, nàng đã đuổi theo Cố Quỳnh chửi ầm lên từ sớm.
Đương nhiên chỉ là suy nghĩ trong lòng, Trần Kiết Nhiên sống tĩnh lặng quen rồi, nếu không phải hôm qua Cố Quỳnh chọc nàng ức đến cực hạn, nàng cũng không thể nói ra được một tràng chanh chua như thế.
Trần Kiết Nhiên ung dung, khối đá kia như chuyển sang đặt nặng trên ngực Cố Quỳnh.
Trước đây cô thuê thám tử tư điều tra, hiểu rõ cảnh ngộ của Trần Kiết Nhiên, tự cho nhìn thấu mọi việc, sau đó mới ý thức được thiếu hụt vài chi tiết nhỏ.

Quyết định thăm dò từ hàng xóm láng giềng, chắp vá cảnh tượng nhân sinh cực khổ, lúc này cho rằng đã đủ rồi, lại phát hiện thiếu sót về nội tâm và cảm nhận của nàng.
Nghe qua Trần An An nói, biết được nàng không muốn người đời thay nàng chua xót, lần này có thể hoàn toàn hiểu rõ Trần Kiết Nhiên sao?
Làm sao có khả năng.
Chỉ e ngoài trừ bản thân, cũng không ai biết trong lòng nàng ẩn giấu bao nhiêu đắng.
Cố Quỳnh còn nhớ, Trần Kiết Nhiên ghét nhất là vị đắng.
Người sợ đắng như vậy, lại tự mình chống đỡ cay đắng trong cuộc đời, xưa nay chưa từng có ý chia sẻ với ai.
Muốn bù đắp, bồi thường cho nàng sao? Cố Quỳnh đều không làm được.

...
Kỳ thực, Trần Kiết Nhiên cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Miễn là Cố Quỳnh không xuất hiện, tháng ngày trôi qua rất dễ chịu, vất vả một chút không đáng nghại, có cơm ăn áo mặc, nắng mưa có chỗ che đầu, lại có người bạn thích ầm ĩ như Chu Tố Hân, quan trọng nhất chính là, nàng có gia đình nhỏ của mình, nàng có Trần An An.
Tết trung thu, dì Ngô cho nàng vài hộp bánh, hàng năm có hàng trăm người tặng bánh cho dì, vì quá nhiều nên ăn không hết, hạn sử dụng của bánh trung thu rất ngắn, trong vòng nửa tháng không dùng hết thực lãng phí, thời này bánh trái tinh tế, bánh trung thu quá ngọt không có nhiều người thích ăn, mà Trần Kiết Nhiên là một trong phần thiểu số.
Trần Kiết Nhiên thích nhất là bánh trung thu Bạch Liên, ngay cả tiểu hài tử như An An cũng cảm thấy quá ngọt, nàng thích là bởi vì từng miếng bánh nuốt xuống nhuộm ngọt yết hầu ngọt tới nội tâm.
Dù trung thu đã đến, Lâm Uyên vẫn không giảm bớt oi bức ẩm ướt, dựa vào kinh nghiệm sống ở đây, Trần Kiết Nhiên dự đoán, sau trung thu, đợi thêm hai ba tháng Lâm Uyên mới bắt đầu vào đông, mưa dầm liên miên, vừa lạnh vừa ẩm ướt, là kiểu thời tiết mà nàng sợ nhất, tiết trời lúc đó sẽ khiến thân thể nàng không khỏe.
Ngày 25 tháng 12, sinh nhật 24 tuổi.
Trần Kiết Nhiên nhìn lịch treo tường, Trần An An dùng bút tô điểm cho ngày đặc biệt, có chút hoảng hốt, không thể tin được năm nay mình mới 24 tuổi.
Nàng cảm thấy bản thân đã sống hơn nửa đời người, tuy rằng đôi lần tình cờ nghĩ đến việc tiếp tục học đại học, nhưng thực tế cho thấy, đó là việc xa vời không với tới.

Bây giờ nàng không có nhiều thời gian rảnh, không thể ôn thi, huống hồ nếu nàng thật sự dụ tâm, vậy An An phải làm sao bây giờ? Ai chăm sóc nàng? Ai nuôi nàng ăn học?
Cho đến hôm nay, Trần Kiết Nhiên mỗi một năm đều nhân lúc tổng vệ sinh nhìn ngắm tờ giấy báo trúng tuyển kia một lần, gom nhặt hồi ức, lý tưởng thời niên thiếu.
Nàng không hối hận, so với học đại học, An An càng quý giá vạn lần.
An An là Thiên Sứ mà Thượng Đế ban tặng, để Trần Kiết Nhiên được yêu, để nàng có hi vọng trong cuộc đời tăm tối, để nàng cảm nhận được hạnh phúc.

Trần Kiết Nhiên cam tâm tình nguyện cả đời làm công nhân vệ sinh, nàng chỉ cần có An An mà thôi.
Trần An An rất lợi hại, so với ngày Trần Kiết Nhiên tầm tuổi đó thì nàng thông mình lanh lợi hơn nhiều, không biết từ khi nào lén lút viết bản thảo gửi cho báo thiếu nhi, còn viết truyện cổ tích, vốn là không ôm hi vọng, không nghĩ tới thật sự thành công, tiền nhuận bút không nhiều, một kỳ chỉ có 20 tệ, nhưng ý nghĩa trọng đại.

Trần Kiết Nhiên hỏi nàng muốn dùng số tiền này vào việc gì, Trần An An nghịch ngợm nháy mắt, nói bí mật.
Trần An An tích góp tiền nhuận bút, tích tiểu thành đại, nhẩm tính được khoảng 200 tệ, bèn tìm mua một cái lò nướng secondhand, lúc này Trần Kiết Nhiên mới biết, thì ra nàng muốn mua lò nướng, để làm bánh sinh nhật tặng mình.
"Mẹ, sinh nhật vui vẻ, hôm nay mẹ nhớ tranh thủ về sớm một chút, đẻ còn mau mau nếm thử mùi vị bánh gatô của khuê nữ."
"Đương nhiên là được, mẹ sẽ về sớm." Trần Kiết Nhiên cười cười đi ra cửa, cả ngày hưng phấn, mong chờ thành phẩm của Trần An An.
Từ sau trận mắng hôm đó, số lần Cố Quỳnh xuất hiện trước mặt nàng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau đó Trần Kiết Nhiên mới biết, nguyên lai chủ tịch tập đoàn y dược Cố thị chính là ba ba của Cố Quỳnh, mà hiện tại Cố Quỳnh là CEO của công ty con, cuối năm sự vụ bận rộn.
Hai người vốn không phải người cùng thế giới, miễn là Cố Quỳnh không chủ động tìm đến, sác xuất hai người vô tình gặp nhau gần như bằng 0.
Trần Kiết Nhiên thư thái nghĩ, đại khái lần trước những lời nàng nói khiến Cố Quỳnh tổn thương lòng tự tôn, cho nên một điểm hảo cảm chấp niệm cũng không có, một lần nữa trở lại làm Tổng tài đại nhân.
Sớm biết đánh đuổi Cố Quỳnh đơn giản như vậy, lần đầu tiên gặp lại, Trần Kiết Nhiên đã đay nghiến kể lể để cô nhanh chóng biến mất.
Quên đi, nhớ tới làm gì.
Trần Kiết Nhiên dọn rác, di động trong túi rung lên, là Trần An An.
10 giờ sáng, Trần An An gọi nàng làm gì? Chẳng nhẽ nấu nướng gặp vấn đề, muốn nàng phụ một tay? Trần Kiết Nhiên không nghĩ thêm, bắt máy: "An An, con làm bánh đến đâu rồi?"
Chỉ nghe ở đầu dây bên kia, Trần An An kinh sợ gào rít: "Mẹ, mẹ mau về đi! Có người xông vào nhà chúng ta khuân đồ --"
Vẻ mặt nghiêm túc, Trần Kiết Nhiên thả chổi xuống, nhanh chóng phóng đi.
Vừa tới cổng đã thấy chiếc xe tải lớn, mặt trên còn có tên công ty dọn nhà, bên cạnh có mấy người mặc bộ đồ đồng phục màu đen đỏ, thay phiên nhau khuân đồ đi ra, tất cả đều là mấy món đồ secondhand mà nàng và Trần An An sắm sửa từng chút, mỗi một thứ đều là tâm huyết của mẹ con nàng.

"Các người đang làm gì!" Trần Kiết Nhiên hét lớn.
"Mẹ..." Viền mắt Trần An An ửng đỏ, tựa như tìm thấy chỗ dựa, vội vã nhào vào lòng mẹ, nghẹn ngào.
Trần Kiết Nhiên ôm chặt bé con, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng: "An An đừng sợ, mẹ ở đây, không sao rồi."
Dì Ngô nghe thấy động tĩnh, từ trong nhà đi ra, thấy Trần Kiết Nhiên thì vui vẻ ra mặt: "Ai nha Tiểu Trần, chúc mừng chúc mừng, chúc mừng con a, năm năm ở dưới lòng đất, rốt cuộc chờ được ngày mây tan, có thể chuyển đến biệt thự sống rồi."
Trần Kiết Nhiên nghi hoặc: "Dì Ngô, dì nói vậy là sao?"
"Con không cần giấu dì, dì đều biết, nữ nhân mấy tháng trước đưa con về nhà là người yêu của con phải không? Nghe nói cô ấy rất giàu có? hôm nay là ngày hai người dọn về ở chung a."
Trần Kiết Nhiên nheo mắt, nàng biết người dì Ngô nhắc tới chính là Cố Quỳnh.
Trận chiến này, xem ra tám phần mười là Cố Quỳnh muốn đi đến cùng.
Cố Quỳnh thật sự muốn tình tận nghĩa cùng, muốn tiêu diệt điểm hảo cảm cuối cùng trong nàng mới thoả lòng.
"Các người dừng lại hết cho tôi." Trần Kiết Nhiên hướng mắt về mấy nam nhân đang khiêng cái giường cũ kỹ ra khỏi tầng hầm, lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi không cần biết các người là ai, nghe ai sai khiến, tại sao các người dám tự tiện thu dọn đồ đạc trong khi chưa có sự cho phép của tôi.

Cái này gọi là cướp đoạt tài sản, là phạm pháp, ít nhất phải ngồi tù ba năm, nếu như các người không chuyển mọi thứ về chỗ cũ, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát, để xem các người lẫn công ty của các người làm thế nào để tiếp tục làm ăn!"
Lời nói kiên định cương quyết, mấy nam nhân kia chỉ là nhân viên làm công ăn lương, đương nhiên không cần vì mấy ngàn tệ mà ngồi tù, nghe đến đây dồn dập ngừng tay, nhưng vẫn không chuyển đồ về phòng.
Một nam nhân đeo kính nhã nhặn đứng dậy, đại khái là người dẫn đầu đám người, khom lưng xin lỗi, nói là bản thân chỉ làm theo lời cấp trên, phải đợi hắn gọi điện hỏi ý kiến Cố tổng, mới dám chuyển đồ đạc nguyên vẹn về chỗ cũ.
"Nguyên vẹn?" Trần Kiết Nhiên cười uy nghiêm đáng sợ: "Các người gỡ giường của tôi ra thành từng tấm ván thế này còn dám nói nguyên vẹn?"
"Trần tiểu thư đừng nóng giận, nói không chừng chỉ là hiểu lầm, tôi lập tức gọi cho Cố tổng."
Gã đeo kính thao tác trên điện thoại, vừa nghe tiếng bíp đã bị Trần Kiết Nhiên đoạt lấy.
Trần Kiết Nhiên đặt điện thoại bên tai, hướng về microphone gầm lên: "Cố Quỳnh, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Đầu giây bên kia là một giọng nữ xa lạ: "Tiểu thư, Cố tổng đang họp, có chuyên gì mời nhắn lại, chờ Cố tổng họp xong tôi sẽ chuyển lời."
Nhà nàng sắp bị dỡ đi đến nơi, Cố Quỳnh còn có thể nhàn nhã họp hành?
Trần Kiết Nhiên siết chặt di động.
"Phiền cô đến phòng họp, tìm Cố Quỳnh, nói với cô ta Trần Kiết Nhiên gọi tới, tôi mặc kệ cô ta đang bận cái gì, ngay lập tức, ngay lập tức đến đây cho tôi, trong vòng 10 phút nếu cô ta không tới, cho dù tôi phải tán gia bại sản cũng sẽ kiện cô ta vào tù, tôi nói được làm được."
Trần Kiết Nhiên lạnh lẽo, vết sẹo trên mặt dữ tợn khủng bố, gã đeo kính đứng bên cạnh bị dọa đến run cầm cập, thời điểm đưa tay tiếp nhận điện thoại, hắn không dám thở,
Tất cả người có mặt đều bị khí thế của nàng dọa cho bối rối.
Bọn họ không ngờ, nữ nhân 1m60 gầy nhỏ, mặc bộ đồng phục công nhân bảo vệ môi trường, bẩn thỉu hôi hám khi tức giận lại có sát khí lớn như vậy, thậm chí gã đeo kính còn cung kính kéo một cái ghế tựa xuống, cười lấy lòng: "Trần tiểu thư bớt giận, mời ngồi."
Trần Kiết Nhiên liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu xem điện thoại tính giờ.
8 giờ 8 phút 23 giây, 22 giây, 21 giây...
Lần này, nàng quyết tâm sống mái với Cố Quỳnh, nếu như 10 phút nữa Cố Quỳnh không đến, nàng sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát.
30 giây đếm ngược cuối cùng, Cố Quỳnh tiến vào trong sân, tóc dài rối bù, quần áo trên người cũng rối loạn, không quản chật vật, trực tiếp chạy đến trước mặt Trần Kiết Nhiên.
"A Nhiên." Cố Quỳnh thở dốc.
Trần Kiết Nhiên siết chặt nắm đấm, dứt khoát đánh vào mặt Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh lảo đảo vài bước, Trần Kiết Nhiên xông tới túm lấy cổ áo, nắm đấm như mưa rơi xuống đầu cô..


Bình Luận (0)
Comment