Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 56


Quý Hạo đã tìm ra lương tâm của Nguyễn Minh Trì, nhưng vẫn không thể tìm ra tấm chân tình của người thanh niên này, hắn buông tay Nguyễn Minh Trì xuống, ánh sáng đen trong mắt càng đậm, cuối cùng vẩy tay chộp lấy, túm lấy sương đen đầy trời bao quanh Nguyễn Minh Trì, cho cậu một giấc ngủ hoàn toàn an ổn.

Sau đó Quý Hạo đứng dậy, lại cất bước xuyên qua không gian và thời gian, đến một hoàn cảnh mới.

Hắn đứng trong một nơi có ánh sáng sáng ngời, trước mắt có người đang bận rộn, hoàn cảnh không nhiễm một hạt bụi trong phòng thí nghiệm khiến mọi thứ trước mắt trở nên ngăn nắp lạ thường, người mặc áo blouse trắng đều đang tất bật bận rộn với công việc của mình, tới rồi lại đi nhưng lại không thấy sự tồn tại của Quý Hạo.

Hắn ở thời không này nhưng không phải ở vị trí này, lang thang trong phòng thí nghiệm mà mình đầu tư, nhìn những nhân viên nghiên cứu được mình đầu tư này đang làm những gì.

Coi như ngay ngắn trật tự.

Cho đến khi đi tới phòng làm việc của người phụ trách phòng nghiên cứu, Quý Hạo xuyên tường đi vào, nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt bên trong.

“Dự án này chúng ta không nắm chắc, chỉ tính toán mô phỏng thành công, cũng chưa từng áp dụng trên lâm sàng, ông không nên nói với ngài ấy sớm như vậy, lỡ như không thành công ngài ấy xảy ra chuyện thì ai sẽ chịu trách nhiệm! Tôi? Hay ông! Ông có đủ khả năng chịu trách nhiệm không!”
Lúc này người đang vỗ mạnh vào bàn là người phụ trách phòng nghiên cứu này, tóc ông ta lộn xộn, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt méo mó và hung dữ như một con ác quỷ.

Đứng đối diện là một người đàn ông trung niên tầm 40, 50 tuổi là trưởng nghiên cứu, bên ngoài được mọi người kính trọng, nể nang, bây giờ lại bị người ta chỉ vào mũi mắng mỏ, cũng kích động đáp lại: “Chúng ta không nói thì ngày ấy không hỏi sao? Ông không nghe bác sĩ điều trị của ngài ấy nói gì à? Sức khỏe của ngài ấy rất tệ, có thể sống không quá năm sau, ngài ấy chết thì phòng thí nghiệm sẽ không còn tác dụng phải bị giải tán, chúng ta đều thất nghiệp, đến lúc đó ông sẽ đi đâu?”
Người phụ trách tức giận trừng mắt nhìn ông: “Nhưng tôi phải chịu trách nhiệm với công việc của tôi.


Trưởng nhóm nói: “Ngài ấy là thử nghiệm lâm sàng tốt nhất.


“Không, đó là một mạng người.


“Nếu chữa khỏi cho ngài ấy, chúng ta sẽ được cả danh lẫn lợi, nếu không chữa được thì ngài ấy cũng sẽ chết sớm thôi! Ít nhất hãy để ngài ấy cảm thấy nghiên cứu của chúng ta có tiến triển, trước khi ngài ấy chết sẽ phân bổ một khoản tiền khác, chúng ta nghiên cứu dự án này đã sáu năm, chẳng lẽ ngài ấy chết rồi thì chúng ta không làm gì nữa sao?”
“Đúng vậy, tôi biết ông không nỡ bỏ tiến độ nghiên cứu của mình, nhưng tôi nhắc ông một câu, tôi phải chịu trách nhiệm với ngài Quý.



“Tốt lắm! Trách nhiệm chết tiệt! Dù sao tôi cũng đã nói với ngài ấy rồi! Chừng nào ngài ấy đến thì ông trả lời ngài ấy bằng cái vẻ đó đi.


Tổ trưởng đóng cửa rời đi, người phụ trách ngồi xuống ghế văn phòng, vò đầu bứt tai, nghiến răng nghiến lợi
Quý Hạo cũng không để ý tới người phụ trách trung thành và tận tâm này, mà đi theo bước chân của tổ trưởng đi qua hành lang, đi tới một căn phòng khác.

Trong căn phòng này, đội viên và trợ lý đều thấp thỏm chờ ở chỗ này, cửa vừa mở ra, mọi người đứng dậy từ bên ngoài.

Bọn họ nhìn về phía tổ trưởng nghiên cứu của mình, nhìn nụ cười trên mặt ông ta đều thở phào nhẹ nhõm: “Tổ trưởng, thành công không?”
“Ừ, thành công rồi.

” Tổ trưởng vừa rồi còn tức giận đến méo cả mặt lại lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng: “Người phụ trách đã đồng ý cho chúng ta sử dụng phẫu thuật thay thế cột sống của con người, người thay thế là cậu Nguyễn bên cạnh ngài Quý, tỷ lệ xác minh số liệu thành công là 83%, chúng ta nhất định sẽ thành công.


Các đội viên kinh ngạc nhìn đội trưởng của mình như nhìn người ngoài hành tinh.

“Ông đang nói gì vậy?”
“Ông điên rồi sao? Cái gì gọi là thay thế cột sống người? Đó là phạm pháp!”
“Tổ trưởng, chẳng phải hướng nghiên cứu của chúng ta luôn tập trung vào việc chữa lành thần kinh bằng các dòng điện hạt sao? Cái gì gọi là thay thế cột sống của con người, trời ơi, thật kinh khủng! Tôi ước gì mình chưa từng tham gia phòng thí nghiệm này.


Tổ trưởng tổ nghiên cứu lại cười như một người điên, hoàn toàn không nghe thấy tổ viên oán giận và kêu gào, ông ta vui rạo rực trở lại phía sau bàn làm việc của mình, hai tay gõ bàn phím, vui vẻ viết báo cáo nghiên cứu và đơn xin trị liệu.

.

Các tổ viên còn đang gầm lên và chất vấn, có vài người thậm chí mất kiểm soát nắm cổ áo tổ trưởng nghiên cứu, kéo ông ta ra khỏi ghế ngồi.


Trong không gian hỗn loạn đáng sợ này, không ai phát hiện ánh sáng đang dần mờ đi, hệt như có một màn sương đen vô hình bao phủ không gian, mơ hồ có ác ma đang múa những vũ điệu kỳ dị, mũi chân điểm nhẹ vào linh hồn của bọn họ, móng tay cào vào trái tim của bọn họ, âm thanh hoang dã viễn cổ quanh quẩn bên tai, bọn họ lại không hề phản ứng.

Nhưng dần dần, cảm xúc mãnh liệt không hiểu sao dịu đi, người đàn ông nắm cổ áo của tổ trưởng nghiên cứu lộ ra nụ cười hưng phấn, anh ta nắm tay trưởng nhóm nghiên cứu, kích động nói: “Tuyệt vời, cuối cùng cũng đến giai đoạn này, tôi nóng lòng muốn đặt kết quả nghiên cứu vào điều trị thực tế.


“Cậu Nguyễn là đối tượng phù hợp duy nhất, cậu ấy là kỳ tích của ngài Quý, nếu không có cậu ấy thì sao chúng ta có thể tìm được người phù hợp hoàn mỹ như vậy.


“Đúng, khi ngài Quý đứng dậy được, chúng ta còn có thể công bố kết quả này trước công chúng, thế giới sẽ kinh ngạc cỡ nào, trong tiếng hát ca tụng đạo đức, có lẽ chúng ta còn có thể đoạt giải Nobel Y học, trời ạ! Tôi vui quá!”
Sương đen tản đi, ánh đèn viện nghiên cứu lại sáng ngời, nhưng mọi người trong viện nghiên cứu hệt như đều bị cuốn vào một tâm trạng điên cuồng nào đó, vui vẻ hoan hô.

Cuối cùng sương đen tụ tập ở một chỗ, cực kỳ đen kịt dày đặc, tản ra khí tức tà ác đáng sợ, mãi cho đến khi bóng người dần dần hiện ra, bóng dáng của Quý Hạo lại xuất hiện.

Mặt hắn không chút thay đổi nhìn thoáng qua người phụ trách phòng thí nghiệm rung đùi đắc ý trước mặt mình, bình tĩnh tiến lên phía trước một bước.

Một giây sau, cảnh quan thay đổi, hắn lại đứng ở bên cạnh giường lớn, thanh niên trên giường vẫn còn đang an giấc, khuôn mặt say ngủ không chút toan tính lộ ra vẻ ngây thơ hồn nhiên khiến Quý Hạo nhớ đến từng đêm qua, đêm nào hắn cũng trằn trọc không ngủ được mà cứ ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ này, đêm này qua đêm khác.

Hắn cởi giày, quỳ một gối trên giường, nửa người trên chậm rãi đè về phía thanh niên đang ngủ say, cuối cùng lại nhẹ nhàng nhéo mũi cậu một cái, nở nụ cười vô cùng cưng chiều.

Nhìn xem, tình yêu chỉ khiến con người ta thiếu tự tin thôi, mà ngay cả hắn cũng không thể tránh khỏi.


Hai ngày sau, khách sạn này đổi chủ thành công, Nguyễn Minh Trì và Quý Hạo ở lại khách sạn thêm một đêm, sáng sớm hôm sau chuẩn bị rời đi thì gặp người mua ở sảnh khách sạn.

Người mua đang gào thét với điện thoại, hổn hển nói gì đó, thấy bọn họ tới, cúp điện thoại liền vọt tới, cả giận nói: “Mấy người biết rồi phải không? Các người phải biết chứ! Biết vùng biển này sẽ được công nhận là khu bảo tồn thiên nhiên nên mấy người mới bán lại khách sạn đúng không! Mấy người là đồ lừa đảo! Tôi chắc chắn phải kiện mấy người! Chết tiệt! Mấy người chờ lên tòa đi!”

Quý Hạo ngồi trên xe lăn, hai tay giao nhau đặt ở bụng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mập mạp trước mắt, nói: “Không thành vấn đề, đoàn luật sư của tôi đang chờ ông, những vấn đề nhỏ này có thể thương lượng với bọn họ, chúc mừng ông đã góp sức vào việc bảo vệ thiên nhiên.


Chủ nhân mới của khách sạn bị vệ sĩ chặn lại từ xa, Nguyễn Minh Trì đẩy xe lăn của Quý Hạo ra khỏi cổng khách sạn, gió biển thổi vào mặt, Nguyễn Minh Trì kỳ lạ hỏi: “Khu bảo tồn thiên nhiên gì, cậu biết không?”
Quý Hạo lắc đầu cười: “Không quan trọng, dù sao khách sạn này đã không còn là của chúng ta nữa, rời khỏi đây đi.


“Dạ.


Thuộc tính “cá chép” của Nguyễn Minh Trì lại có tác dụng, không chỉ thu hút tài lộc mà còn tránh được tai họa, Quý Hạo cũng coi như mở mang kiến thức, không ngờ thuộc tính “cá chép” lại thần kỳ đến vậy.

Quả nhiên thần thú thế này vẫn phải cưới về nhà trấn trạch trừ tà mới được, đặt ở bên ngoài rất không an toàn, khách sạn bên bờ biển ngoài biển lớn và rộng ra còn có ích lợi gì, giá trị trong nháy mắt đã giảm đi một nửa, cá cược cũng không không đáng sợ như vậy.

Sau khi lên xe, Nguyễn Minh Trì còn đang nhìn ra ngoài xe ngỡ như không nỡ rời khỏi khách sạn này, nhưng trong ảnh phản chiếu của cửa sổ xe khóe miệng lại đang mỉm cười, thoạt trông rất hài lòng.

Tiền đã vào tài khoản tối hôm qua, trong đó có một phần nhỏ cũng được chuyển vào tài khoản của cậu, là một triệu phú mới ra lò, tâm trạng cậu vô cùng tốt, vì vậy khi Quý Hạo kéo cậu, cậu vừa xoay người lại đã vùi đầu vào trong lòng Quý Hạo.

Cậu thích như bây giờ, hệt như sau khi có đường lui, trong lòng cậu đột nhiên sáng sủa hơn, cho nên sự tồn tại của Quý Hạo cũng không còn sắc bén như vậy nữa, thậm chí còn thật lòng muốn thân thiết với Quý Hạo.

“Chuyện gì mà em vui thế?” Quý Hạo hỏi cậu.

“Em có vui đâu?”
“Không à? Em đang cười đấy.


Nguyễn Minh Trì không nói lời nào, chỉ dụi đầu vào lòng Quý Hạo mấy cái, đúng là rất vui.

Quý Hạo ôm cậu giống như ôm một con mèo lớn làm nũng trong lòng hắn.

Sau đó Nguyễn Minh Trì nói: “Không hẳn, em chỉ là cảm thấy rất may mắn khi bán lại khách sạn trước khi giá trị của khách sạn mất giá, ít tổn thất hơn.



“Lần này em làm không tệ, quỹ từ thiện bên kia gần như cũng có thể bắt đầu, chuyện này giao cho em lo liệu.


Đây là điều đã được nói ngay từ đầu, Nguyễn Minh Trì gật đầu nói tiếp: “Em sẽ làm thật tốt.


“Ừm, tôi biết em sẽ làm tốt, nhưng dù có bận cỡ nào cũng phải về nhà, biết chưa? Sức khỏe tôi không tốt, không thể cùng em đi khắp nơi nên phải chọn địa chỉ, sắp xếp thời gian của mình.

” Quý Hạo dịu giọng nói.

Khóe miệng Nguyễn Minh Trì trề xuống, cậu nhíu mày: “Cậu ho nặng lắm ạ?”
“Em đừng lo.

” Quý Hạo cười: “Ở nhà ngột ngạt quá cũng suýt nữa quên mất nụ cười của em, tôi thích dáng vẻ hiện tại của em nên em cứ đi ra ngoài cho khuây thỏa, tôi còn có việc phải làm.


“Sức khỏe cậu không tốt, cậu nên nghỉ ngơi nhiều hơn, công ty có quản lý, cậu không cần phải làm việc vất vả như vậy.


“Giờ tôi nào có tâm tư quản lý công ty, đó là chuyện về đứa bé, tôi cần phải hồi phục cơ thể, có lẽ nhà chúng ta sẽ chào đón một cực cưng.


Nụ cười cuối cùng trên mặt Nguyễn Minh Trì biến mất, theo bản năng có chút kháng cự, song chẳng mấy chốc đã áp chế lại những cảm xúc này, nhà họ Quý cần người thừa kế, cho dù không phải con của Quý Hạo thì cũng là đứa con may mắn do họ hàng xa nào đó sinh ra, Nguyễn Minh Trì đã biết điều này từ lâu cũng chấp nhận tương lai này ngay từ khi bắt đầu.

Nguyễn Minh Trì và Quý Hạo lớn lên cùng nhau, cậu biết rất rõ tình huống của nhà họ Quý, cậu cũng thực sự đứng ở lập trường của Quý Hạo mà xem xét vấn đề, gia sản đồ sộ lại hời cho một bà con xa nào đó, tất nhiên có con của mình thì đảm bảo hơn.

Hơn nữa Nguyễn Minh Trì cảm thấy, sau khi Quý Hạo qua đời, nếu thật sự để đứa bé lại cho mình, cậu cũng sẽ thật lòng đối xử với nó, vì đây là đứa bé do Quý Hạo để lại…
Nguyễn Minh Trì nghĩ tới đây, hốc mắt chợt nóng lên lại cảm thấy không thở nổi.

.

Bình Luận (0)
Comment