Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 30 - Một Chiêu Định Thắng Thua

Chương 30: Một Chiêu Định Thắng Thua

Nếu không có trận đánh với Lý Thừa lần trước, Tư Mã U Nguyệt sẽ không có kinh nghiệm đối kháng với linh sĩ, lúc này nàng cũng không thể tự tin đến vậy.

Bất quá nhờ vào trận đánh đó, , Tư Mã U Nguyệt phát hiện linh sĩ muốn tụ tập linh khí cần một thời gian nhất định, thời gian ngắn ngủi này chính là mấu chốt để nàng dành lấy thắng lợi.

Trọng tài hô bắt đầu, Mộng Đình nhanh chóng ngưng tụ linh khí.

Tư Mã U Nguyệt đứng bất động tại chỗ. Mọi người đều nghĩ nàng bị dọa cho choáng váng. Dù sao Tư Mã U Nguyệt cũng là phế vật, đối diện với linh khí nàng ta chưa từng tiếp xúc thì bị dọa ngốc cũng bình thường thôi.

“Sao U Nguyệt lại đứng yên thế kia!”

Khúc Béo nôn nóng nói.

“Còn chưa làm gì hết, Mộng Đình sắp ngưng tụ linh khí xong rồi!”

Ngụy Tử Kỳ cũng cau mày nói, hắn không hiểu vì sao Tư Mã U Nguyệt lại chẳng có hành động gì.

Trên mặt nàng cũng không có sợ hãi, thậm chí Tư Mã U Nguyệt còn mỉm cười thật tự tin!

Mà Tư Mã U Nhạc khẩn trương tới đâu cũng không thể nói gì. Hai tay hắn nắm chặt lại, bộ dáng tùy thời đều có thể tiến lên cứu đệ đệ nhà mình.

Chỉ cần Tư Mã U Nguyệt bị thương, Tư Mã U Nhạc sẽ lập tức xong tới!

Không ít người đã nghĩ tới bộ đáng bị đánh trọng thương của Tư Mã U Nguyệt, nụ cười thắng lợi không ngừng hiện ra. Chỉ là, rất mau tươi cười đó đều cứng đờ!

Thời điểm Mộng Đình sắp ngưng tụ linh lực xong, thân hình Tư Mã U Nguyệt đột nhiên di động. Nàng dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận Mộng Đình, chỉ ngắn ngủi vài giây đã rút ngắn khoảng cách mười mét!

Mộng Đình thấy Tư Mã U Nguyệt nhanh chóng tiến tới, nàng bất chấp linh khí còn chưa ngưng tụ xong đã ném ra ra. Mắt thấy linh cầu sắp đánh vào người Tư Mã U Nguyệt thì thân ảnh nàng ta quỷ dị giật giật, thành công né tránh!

Phanh!

Linh cầu đánh lên đài khiêu chiến, phát ra âm thanh chấn động.

Mộng Đình nghĩ bản thân đã đánh trúng Tư Mã U Nguyệt, nàng chưa kịp cao hứng thì trên cổ cảm nhận được có gì đó mát lạnh.

“Ngươi thua rồi!”

Thanh âm Tư Mã U Nguyệt vang lên từ phía sau Mộng Đình.

Mọi người đều ngay ngẩn, cư nhiên Tư Mã U Nguyệt lại làm thế. Hơn nữa tay phải nàng còn vòng qua bả vai Mộng Đình, kề chủy thủ sát cổ đối thủ.

“Sao ngươi có thể chạy tới phía sau ta?!”

Mộng Đình kinh ngạc hỏi.

“Thì cứ thế mà chạy tới thôi!”

Tư Mã U Nguyệt cười một cách vô lại, duỗi tay sờ soạng người Mộng Đình vài cái.

“Tuy chủy thủ có chút rỉ sét nhưng chắc vẫn sắc bén. Chỉ cần ta dùng sức, muốn cắt cổ ngươi vẫn có thể. Dù không cắt đứt cổ ngươi nhưng vẽ vài đường lên mặt cũng ổn lắm!”

Nói xong, Tư Mã U Nguyệt rạch hai đường lên mặt Mộng Đình.

Mộng Đình cảm nhận được hành động của Tư Mã U Nguyệt, bị dọa tới la toáng lên.

“A… đừng rạch mặt ta! Ta nhận thua!”

Âm thanh nhận thua của ả vang lên khắp sân.

“Mộng Đình tiểu thư bị một tên phế vật đánh bại!”

“Sao phế vật kia có thể đi tới phía sau Mộng tiểu thư?”

“Hắn ta chỉ đầu cơ trục lợi thôi. Nếu thật sự đánh nhau, khẳng định hắn đánh không lại.”

“Nhưng hắn cũng thắng rồi.”

“Phế vật đó thắng, vậy là chúng ta phải là đồng học với hắn? Trời ạ…”

Tư Mã U Nguyệt buông Mộng Đình ra:

“Nếu đã nhận thua thì phải tuân thủ ước định. Mai mốt gặp ta phải tránh xa ra, dám không tuân thủ…”

Tư Mã U Nguyệt chưa nói hết câu nhưng ý tứ mọi người tự hiểu trong lòng. Mộng Đình không cam lòng trừng mắt nhìn Tư Mã U Nguyệt cầm chủy thủ xoay xoay, thản nhiên đi xuống đài.

Dù Mộng Đình không cam lòng cũng không có cách nào. Nhiều người chứng kiến như vậy, nếu ả không tuân thủ ước định sẽ bị người người phỉ nhổ. Bởi vì thế giới này ghét nhất người thất hưa.

“Nhanh như vậy đã giải quyết xong?”

Khúc Béo nhìn Tư Mã U Nguyệt đi xuống đài khiêu chiến rồi tiến về phái bọn họ thì khó lòng phản ứng kịp.

“Bằng không ngươi nghĩ sao?”

Tư Mã U Nguyệt nhìn Khúc Béo ngây ngốc thì duỗi tay chọc cọc đầu hắn.

Tư Mã U Nhạc thấy đệ đệ an toàn mới an tâm, căng thẳng trong lòng dần biến mất. Có điều căng thẳng không còn nhưng lửa giận bốc lên:

“Sao đệ có thể tùy tiện chấp nhận khiêu chiến của người khác! Đệ có biết trên đài khiếu chiến không kể chuyện sinh tử không? Nếu đệ có chuyện ngoài ý muốn gì đó thì sao?”

“Tứ ca, chẳng phải đệ vẫn tốt sao.”

Tư Mã U Nguyệt cầm tay Tư Mã U Nhạc.

“Được rồi, muốn nói gì thì quay về nói sau. Đây là chỗ đông người.”

“Hừ, đề cũng biết mất mặt!”

Tư Mã U Nhạc trừng mắt nhìn Ngũ đệ nhà mình.

“Khụ khụ, chúng ta đi thôi.”

Ngụy Tử Kỳ thấy không ít người nhìn họ thì nói.

“Đi thôi.”

Trên đường về, Tư Mã U Nhạc lên trách mắng Tư Mã U Nguyệt, hắn nói nàng không nên bất chấp nguy hiểm chấp nhận khiêu chiến. Có chuyện gì cứ nói với hắn, hắn sẽ giúp nàng giải quyết.

Nghe được lời quở trách vì lo lắng của tứ ca, Tư Mã U Nguyệt nghiêm túc bảo:

“Tứ ca, ta đã trưởng thành, không muốn dựa dẫm vào mọi người. Cả nhà đã cho ta một gia đình êm ấm. Ta muốn bảo vệ mọi người. Ta muốn mạnh mẽ hơn, như vậy có thể bảo hộ người ta cần bảo hộ. Nếu chỉ vậy mà sợ thì ta không còn là chính mình nữa. Một người nhu nhược như vậy làm sao bảo vệ người khác?”

“Đệ… Ai, đệ đã trưởng thành rồi.”

Tư Mã U Nhạc vỗ vai Tư Mã U Nguyệt, không rõ lúc này hắn có cảm giác gì. Nên cao hứng vì đệ đệ đã trưởng thành hay thương cảm vì đệ ấy sắp không cần họ bảo vệ nữa?

Tư Mã U Nguyệt cảm nhận được tình cảm phức tạp của Tư Mã U Nhạc bèn lôi kéo cánh tay hắn, đặt đầu lên bả vai tứ ca:

“Dù thế nào đi nữa, ta cũng là đệ đệ của huynh, các huynh là ca ca của ta. Chúng ta mãi mãi là người nhà!”

Tư Mã U Nhạc vỗ đầu Tư Mã U Nguyệt:

“Được rồi, chúng ta mãi là người nhà.”

“Ai u, các người đừng có buồn nôn như vậy được không!”

Khúc Béo vuốt ve cánh tay mình, cứ như đang nổi da gà vậy.

Vừa rồi hắn và Ngụy Tử Kỳ còn cảm động vì lời nói của Tư Mã U Nguyệt, đến khi thấy hai người họ rút vào người nhau thì cảm thấy nổi hết cả da gà.

“Ta nói này, ngươi sẽ không duỗi ma trảo tới ca ca ngươi chứ?”

Tư Mã U Nguyệt rời khỏi Tư Mã Nhạc, vừa đá Khúc Béo vừa quát:

“Khúc Béo, ngươi đi chết đi!”

Khúc Béo nhẹ nhàng né sang một lên. Đương nhiên Tư Mã U Nguyệt cũng không muốn đánh hắn thật, bằng không với thân thủ của hắn thì làm sao mà tránh được.

“Hừ! Xem như ngươi trốn mau!”

Tư Mã U Nguyệt sờ bụng minh nói:

“Ta đói rồi, trở về ăn thôi.”

Sau khi quay về viện, Tư Mã U Nguyệt nấu vài món đơn giản cho mọi người ăn rồi tiễn từng người về.

Tư Mã U Nguyệt quay về phòng mình, lấy một khối đá ra chuẩn bị mài thanh chủy thủ.

Có điều nàng vừa định mài thì nghe được âm thanh Tiểu Linh Tử bén nhọn mắng.

“Ngu ngốc, ngươi muốn làm gì!”

Bình Luận (0)
Comment