Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư (Bản Dịch)

Chương 16 - Thiên Tài Toàn Hệ Vạn Năm Có Một

Chương 16: Thiên Tài Toàn Hệ Vạn Năm Có Một

“Màu nào cũng có là toàn hệ!”

Tư Mã Liệt đáp.

“Bất quá lần cuối toàn hệ xuất hiện là mấy chục vạn năm trước. Nếu người như vậy ra đời không biết sẽ nhắc lên phong ba gì! Đúng rồi, sao hôm nay con lại hỏi ta những chuyện này?”

Tư Mã U Nguyệt nghe Tư Mã Liệt nói vậy, nàng còn tưởng gia gia cũng là toàn hệ. Có điều nghĩ nghĩ một hồi nàng quyết định không nói a. Chỉ cần nói nàng cảm ứng được linh khí đã đủ để ông vui vẻ rồi.

“Nguyện Nhi, con nói thật chứ? Con đã cảm ứng được linh khí?”

Tư Mã Liệt ôm lấy Tư Mã U Nguyệt, kích động hỏi.

Tư Mã U Nguyệt nhìn bộ dáng gia gia nhà mình thì nhịn không được tươi cười gật đầu:

“Đúng ạ, con đã giải xong độc tố trong người. Tối qua thử tu luyện một chút. Sáng nay dậy cảm nhận được có ít điểm sáng vây quanh.”

“Cái gì?”

Tư Mã Liệt đứng hình, vẻ mặt quái dị nhìn Tư Mã U Nguyệt. Tư Mã U Nguyệt thấy vậy liền nghi ngờ, chẳng lẽ như vậy không phải là cảm ứng được linh khí ư? Nàng cẩn thận nhìn Tư Mã Liệt rồi nói:

“Gia gia, có phải con không thể tu luyện không? Điểm sáng con thấy không phải linh khí?”

“Ha ha ha….”

Tư Mã Liệt không trả lời Tư Mã U Nguyệt, ngược lại cười ha hả nói:

“Ta biết Nguyệt Nhi không phải phế vật, con là thiên tài. Ha ha ha, không đúng, là thiên tài trong thiên tài.”

Tư Mã U Nguyệt nhìn Tư Mã Liệt kích động đến mất không kịp trả lời nàng. Có điều nàng cũng hiểu ý tứ của ông ấy, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Tư Mã Liệt cười đủ rồi thì từ từ bình tĩnh lại:

“Nguyệt Nhi, con chỉ tốn một buổi tối đã cảm ứng được linh khí. Đây là chuyện chưa bao giờ có! Nhớ trước đây gia gia ta được gọi là thiên tài phải mất bốn năm mới cảm nhận được một ít điểm sáng. Có khi minh tưởng cả nửa tháng cũng chưa chắc thành công! Mấy ca ca của con ít nhất là một tuần mới được đấy. Ha ha ha, hiện tại chẳng những con có thể tu luyện mà thiên phú còn cực cao!”

Tư Mã U Nguyệt bị Tư Mã Liệt nói đế sợ ngây người. Nàng tưởng bản thân mất một buổi tối cảm ứng là lâu lắm rồi, không ngờ như vậy vẫn là quá ngắn!

Nói thế, tốc độ tu luyện của nàng sẽ rất nhanh?

“Nguyệt Nhi, con cảm ứng được điểm sáng màu gì?”

Tư Mã Liệt nghĩ đến những gì cháu gái vừa hỏi.

Tư Mã U Nguyệt biết thực lực bản thân chưa đủ mạnh nên không thể nói ra chuyện nàng là linh sư toàn hệ để tránh bị ngươi ghen ghét hãm hại như kiếp trước. Hơn nữa ông nội cũng nói người như vậy mấy chục vạn năm chưa xuất hiện. Nếu có người biết chuyện này, nói không chừng toàn gia sẽ gánh nạn.

“Gia gia, con chỉ cảm ứng được điểm sáng màu đỏ.”

Tư Mã U Nguyệt đáp.

Tư Mã Liệt và bốn cháu trai đều là linh sư hệ hỏa, vì thế nàng nói vậy cũng không có gì lạ.

“Ân, gia tộc chúng ta đều là hệ hỏa, xem ra con cũng vậy.”

Tư Mã Liệt gật đầu:

“Đêm nay phải kêu các ca ca của con về chúc mừng một phen rồi thông báo chuyện con có thể tu luyện ra ngoài, để xem về sau ai dám nói con là phế vật nữa!’

“Gia gia, con cảm thấy không nên nói chuyện này ra ngoài.”

Tư Mã U Nguyệt khuyên.

“Vì sao? Nguyệt Nhi, ta biết tuy con không nói nhưng thực tế rất để ý cái nhìn của người khác. Trước kia ta biết con rất nhiều lần trộm khóc trong phòng. Vì thế con không thích đi học viện ta cũng không ép buộc.”

Tư Mã Liệt khó hiểu nhìn Tư Mã U Nguyệt.

“Con đã mười bốn mà vẫn không thể tu luyện. Đột nhiên thông báo rộng rãi người khác chỉ nghĩ con ba hoa mà thôi. Hơn nữa vì để nghiệm chứng họ sẽ tới tìm con. Con cảm thấy như vậy rất phiền toái.”

Tư Mã Liệt nghe xong thì đáp:

“Thế nhưng con rất để tâm đến chuyện bị gọi là phế vật. Lý do gì mà cháu gái của Tư Mã Liệt ta phải chịu đựng ủy khuất như vậy?”

“Lúc trước con khổ sở vì bản thân không thể tu luyện chứ không phải vì bị gọi là phế vật. Hiện tại con đã tu luyện được rồi, người khác nói thế nào con cũng chẳng để tâm. Ngược lại nếu lan truyền chuyện con tu luyện được ra ngoài có khi còn gây họa cho cả nhà. Chẳng phải gia gia có không ít kình địch đó ư? Gia tộc Nạp Lan bất mã với nhà ta đã lâu. Nếu biết thiên phú của con, nói không chừng sẽ dấy lên tâm làm loạn.”

Tư Mã U Nguyệt nói.

Tư Mã Liệt vừa lòng nhìn Tư Mã U Nguyệt. Sau khi bị đánh xong, con bé thay đổi rất nhiều, không còn tùy hứng, hiểu chuyện và biết suy xét toàn diện hơn.

“Được rồi, con nói cũng đúng. Vậy tạm thời giữ bí mật chuyện này. Bất quá vẫn phải kêu bốn ca ca con trở về chúc mừng!”

Tư Mã Liệt nghĩ thông suốt cũng bình tĩnh hơn.

“Con phải về tu luyện tiếp. Chờ tới tối cac ca ca vê con sẽ tới.”

Tư Mã U Nguyệt nói xong thì chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã.”

Tư Mã Liệt gọi cháu gái mình lại.

“Dạ gia gia?”

“Con đi với ta một lát.”

Tư Mã Liệt đi tới một góc thư phòng. Tay sờ sờ lên tường tìm tới một nơi nhô lên. Sau đó ông đè xuống, kệ sách cạnh đó châm rãi mở ra để lộ một hầm ngần, cầu thang dẫn sâu xuống dưới đất. Tư mã Liệt cầm một viên dạ minh chậu để chiếu sáng rồi liếc mắt nhìn Tư Mã U Nguyệt một cái.

“Chúng ta đi xuống thôi.”

Tư Mã U Nguyệt nhìn vẻ bí hiểm của Tư Mã Liệt rồi đi theo ông. Nàng phát hiện đang là một tầng hầm rất dài, không biết thông tới đâu.

“Tới rồi.”

Đi được vài phút hai người họ cũng tới nơi. Tư Mã U Nguyệt vừa nhìn liền biết đây chỉ là thạch thất đơn giản. Ở giữa chỉ có một bục đá cao, trên bục đá là một cái hộp.

Tư Mã Liệt đi tới trước bục đó:

“Đây là vật năm đó phụ thân con lưu lại cho con. Hắn bảo chờ con tu luyện được mới nói con biết. Hiện tại vừa đúng lúc.”

Tư Mã U Nguyệt nghe vậy liền thấy có gì đó ky quái. Nàng không nói nên lời. Tư Mã U Nguyệt nhìn ánh mắt cổ vũ của Tư Mã Liệt rồi đi tới, duỗi tay cầm cái hộp lên. Nàng tính mở ra tại đây thì bị Tư Mã Liệt giơ tay ngăn lại.

“Chờ con về phòng hãy mở ra.”

Ánh mắt Tư Mã Liệt cứng rắn khiến Tư Mã U Nguyệt chỉ đàng gật đầu. Chờ tới khi về phòng rồi mở sau.

“Được rồi, chúng ta về thôi.”

Tư Mã Liệt nói.

Sau khi trở về phòng, Tư Mã U Nguyệt kêu hai nha hoàn ra ngoài. Một mình ngồi trên giường nhìn cái hộp đặt trước mặt.

Vừa rồi Tư Mã Liệt nói nàng biết Vân Nguyệt và Xuân Giản là người có thể tin tưởng được. Bởi vì họ đã phát lời thề vĩnh viễn không phản bội nàng. Tuy đây là Tư Mã Liệt yêu cầu họ thề nhưng dưới quy tắc ước thúc của lời tuyên thệ, hai nha hoàn sẽ không dám phản bội nàng. Bằng không họ sẽ bị lực lượng của lời thề đánh vào địa ngục Vô Gian mãi mãi.

Lực lượng của những lời thề là một trong những điều thần kỳ của nơi này. Lời thề được phát ra cùng quy tắc thiên địa. Một khi vi phạm sẽ bị cưỡng chế, đánh vào địa ngục Vô Gian vĩnh viễn không được rời đi!

Vì thế Tư Mã U Nguyệt có làm gì thì hai nha hoàn cũng chẳng dám phản bội mình. Bất quá vì Tư Mã U Nguyệt trước kia quá mức trẻ con nên Tư Mã Liệt không nói cho nàng ta biết.

Bình Luận (0)
Comment