Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi

Chương 36

Thoáng thấy hắn vung tay lên. Trong khoảnh khắc đó thời gian như bị đông cứng, dòng nước lơ lửng đến giữa không trung chớp mắt hóa thành vô số bọt nước nhỏ bé ngưng tụ thành những sợi băng mảnh như ngân châm. Sau lại thấy tay áo bào vút thêm cái nữa, bọt nước đột ngột chuyển hướng, tựa như mưa băng xé gió lao vun vút về phía Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ muốn chạy nhưng toàn thân không thể nào cử động,giống như bị một sợi dây vô hình chói chặt. Nàng dùng hết sức giẫy giụa, thậm chí còn có thể cảm nhận sự rung động của vạn vạn tế bào khi nội lực của hắn ập đến, ma sát lên da thịt mình.. Lạc Tử Dạ cắn răng, chật vật nhấc hai chân nặng tựa ngàn cân lùi về sau một bước.

Chỉ một bước nhỏ cũng rút cạn sức lực của nàng, gân xanh nổi đầy trên trán, kinh mạch tựa như có người dùng ngàn kim rạch ngang rạch dọc, đau đớn vô cùng. Hơn nữa, cộng thêm vết thương cũ sáng nay, trong khoảng khắc dường như còn nghe thấy được cả tiếng xương cốt vỡ vụn!

Lạc Tử Dạ đau đến nỗi đổ mồ lạnh đầm đìa. Nàng lùi ra sau tránh được một đòn, những sợi băng mỏng lao vù vù xẹt qua sống mũi.

Phượng Vô Trù nhíu mày, biết Lạc Tử Dạ cứng đầu nhưng chưa chắc hắn đã nghĩ đến hành động nhỏ đấy sẽ phải trả một cái giá đắt như thế nào?! Mày rậm hơi nhếch, cặp mắt khiến người người trầm mê nhìn nàng thưởng thức: " Con người ngươi vốn chỉ biết chống đối, không hề tính toán thiệt hơn?

Hắn vừa dứt lời, luồng áp lực như núi đè khống chế toàn thân nàng cũng dần dần tan biến, kinh mạch căng cứng như dây đàn tưởng chừng sắp đứt gãy rời bỗng chốc dịu lại! Lạc Tử Dạ run lên, suýt ngã quỵ xuống đất.

Nàng khom người lảo đảo khó khăn lắm mới có thể đứng vững, sau mới ngẩng đầu ngước nhìn dung nhan câu hồn nhiếp phách trước mặt, mắt hoa đào nheo nheo đầy vẻ khiêu khích cùng kiêu ngạo, trên mặt lại giống mấy gã lưu manh,cười nói: " Suy nghĩ tất nhiên là có! Bản thái tử luôn là người có khả năng vừa công vừa thủ, có thể là người được đánh, cũng có thể là người bị đánh! Nhưng nếu cứ hết lần này tới lần khác nhẫn nhục chịu đựng càng khiến cho những kẻ đó coi ta như quả hồng mềm tùy ý nắn bóp, không phải sao?"

Cho nên bất kì ở thời điểm nào có thể phản kháng nhất định sẽ dốc toàn lực để phản kháng! Nếu không thể phản kháng mới nghĩ đến chuyện xin xỏ thương lượng! Nhìn sâu vào đáy mắt kiêu ngạo của nàng, không một chút suy tư cân nhắc, dẫu có mất hết tất cả,tuyệt không chịu cúi đầu khuất phục,trong khoảnh khắc hắn có chút thất thần. Phượng Vô Trù bước về phía trước, giống như vô thức đưa tay lướt nhẹ qua mắt Lạc Tử Dạ. Lạc Tử Dạ dòm động tác này của hắn, khóe miệng giật giật, định khoét mắt của ông đấy à? Làm gì có cửa. Nàng nhanh nhẹn nghiêng đầu sang bên né tay của hắn, cười gượng: " À cái đó... bản thái tử vừa mới hươu vượn chút thôi! Con người ta dồi dào sức khỏe, chịu đòn rất tốt, ngài xem...hây hây... Ngài có tức giận có thể đánh vào đầu, ngàn vạn đừng khoét mắt, ta vẫn còn muốn giữ lại cặp mắt này nhìn trai đẹp à nha!" Từ trước đến nay không ai yêu ta, ta chỉ còn biết yêu cái đẹp. Ông đây có sắc tâm, nhưng cũng có sắc đảm. Ông đây là người xấu, nhưng mà xấu công khai. Thói đời, ai chả thích cái đẹp, mà trai đẹp chính là để người khác ngắm nhìn, sống là phải biết thưởng thức,nếu không thì sống làm gì cho tốn đất tốn cát, phải không?

Bàn tay vươn ra của Phượng Vô Trù cứng đờ giữa không trung.

Nhìn Lạc Tử Dạ thở ngắn than dài bi ai giống như vừa trải qua mấy đời, đã vậy còn tự giác đưa đầu đặt dưới lòng bàn tay hắn, dáng vẻ " Chết thì thôi, sống quyết phải được nhìn trai đẹp ", vẻ mặt nhiếp chính vương điện hạ sớm đã muốn biến thành mặt góa phụ, đầu mày cuối mắt nhìn như sắp ăn tươi nuốt sống con lừa này đến nơi..

Tay hắn bóp chặt bờ vai Lạc Tử Dạ, tay kia nắm sáo ngọc lướt qua cặp mắt hoa đào như đang muốn thâu tóm tâm trí của hắn, thanh âm trầm thấp như ma chú vang bên tai nàng: "Kể từ hôm nay, cặp mắt này chỉ được phép nhìn duy nhất một người là Cô, vì Cô mà sinh, vì Cô mà tử. Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, Cô sẽ móc nó ra, thân là sủng vật, ngươi phải giác ngộ được chuyện này, hiểu không? "

Khí thế khủng bố của hắn khiến cho trái tim thỏ đế nhảy loi choi trong lồng ngực của Lạc Tử Dạ như muốn rớt xuống mông, chỉ xíu tí nữa thôi là" lái " cả ra quần!

Kẻ đứng ngoài theo dõi tình hình nãy giờ - Diêm Liệt mới đầu có hơi ngạc nhiên, trầm ngâm một hồi khuôn mặt lại thản nhiên như cũ. Đây chính là tính cách của chủ nhân, người đã coi trọng cái gì thì tuyệt đối không cho phép kẻ khác chạm vào! Dù chỉ là một món đồ chơi cũng không được phép chạy loạn ra khỏi lòng bàn tay của mình. Chẳng qua y có chút tò mò nghĩ mãi không ra, chủ nhân đối với thái tử là cái loại hứng thú gì không biết? Ừm... ngàn vạn lần chớ có phải... căn bản y cũng chẳng dám nghĩ... aiz... là nam nhân với nam nhân đó... Lạc Tử Dạ còn chưa kịp nói thì nghe thấy tiếng động " Rầm rầm ", loáng thoáng thấy một vật thể bất minh trên cánh quấn đầy băng trắng ngã chổng vó trước ngưỡng cửa.

Đảo tròng mắt nhìn sang, con này... thân na ná rồng lại có cánh như Dực long*, đôi mắt màu xanh da trời long lanh như hai giọt nước, thoạt nhìn rất giống con sáo đen ngày đó bị nàng hạ lệnh quay sống... " Quả gia "! Đích thị là nó... Quả Quả, hiển nhiên là nó nghe thấy mấy lời này mà đâm sầm vào cửa lớn, vừa ngã xuống liền lập tức giương mắt lên nhìn, khẩn trương phi lên!

[ Dực long: Thằn lằn có cánh hay có thể nói là bò sát biết bay ]

Khóe mắt lấp lánh nước mắt, kích động vỗ cánh bành bạch, sau lại giương cánh không ngừng đập vào mặt Phượng Vô Trù, tiếng kêu the thé như vẹt, câu cú lủng củng, ý tứ lộn xộn: " Nuôi tân sủng ngươi dám, còn chưa chết Quả gia! Không có chết! Ngươi dám nuôi...."

[ Ngươi dám nuôi thú cưng mới, Quả gia chưa có chết mà ngươi dám...]

Cánh của nó dĩ nhiên không thể vươn tới chạm vào mặt của Phượng Vô Trù. Hắn buông Lạc Tử Dạ, sáo mặc ngọc trong tay bỗng " viu " một cái đập trúng đầu Quả Quả, Quả gia lần nữa tê liệt ngã xuống đo đất. Mi dài rủ xuống liếc nhìn khinh miệt, trầm giọng trách mắng: " Đồ vô dụng!"

Khóe miệng Lạc Tử Dạ giật giật, mỏ Quả Quả cũng rung rung, trong lòng đều hiểu ý tứ là Quả Quả đập cánh cả buổi vẫn không đập trúng hắn phát nào, cho nên mới... vô dụng!

Quả Quả nằm dưới đất bị đả kích, hai hàng nước mắt cong cong như cọng mì chảy dài trên mặt, thê lương nói: " Quả gia khóc ngất trong nhà cầu.... Quả gia vào nhà cầu khóc ngất...." Lạc Tử Dạ nhìn đồng bọn " Quả Quả " lại nghĩ đến bản thân mình, trong lòng quặn xót như bị nhỏ a xít. Đây chính là cách người này đối xử với sủng vật! Đang trong lúc hồn thương tâm thì nghe thấy giọng nói trầm bổng như rượu thơm say đến nghìn năm lôi trở về: " Lời cô vừa nói, ngươi nghe có hiểu không?" Lạc Tử Dạ gật như băm tỏi: " Nghe! Hiểu!" Chỉ được phép nhìn một mình hắn? Hắn cho rằng hắn là ai hử? Nghe là nghe, hiểu thì có hiểu nhưng làm hay không là việc của ông,ai quản được?! Chứng kiến hành vi hiếm khi " Nghe lời " của Lạc Tử Dạ, nhiếp chính vương điện hạ tỏ ra rất hài lòng! Hắn đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, bỗng có một luồng nội lực giống như dời núi lấp biển, lại từa tựa cơn đại hồng thủy cuộn sóng chạy dọc theo kinh mạch, cứ thế lao thẳng xuống đan điền mà không hề có sự báo trước, toàn thân Lạc Tử Dạ run bắn như điện giật, chỉ lạ là cảm giác đau đớn xuyên suốt cơ thể như từng đường gân thớ thịt bị ai lấy búa nện khi nãy đã vơi đi ít nhiều, thậm chí còn khoan khoái không thể tả...

Cho dù gà mờ Lạc Tử Dạ cũng biết đây chính là cách thức truyền nội công trong truyền thuyết, một trong những bước đệm đầu tiên của người luyện võ. Nàng ngước mắt, lạnh lùng: " Ta chẳng cần ngươi phải ban ơn!" Nàng chính là không thích vô duyên vô cớ nợ ân huệ của người khác. Tay đã buông, nội công cũng đã nhập vào đan điền, làm sao mà trả lại được cho hắn đây?! Đồng tử ma mị của nhiếp chính vương điện hạ hơi nheo lại, tựa như không hiểu tại sao cực kì không vui, không kiên nhẫn nói: " Cô muốn cho cái gì, đến phiên ngươi đồng ý sao? Có bản lãnh mang ra trả lại cho Cô vương!"

Lạc Tử Dạ vừa nghe, nhất thời các mạch máu trên người co giật, nàng lại còn không hiểu được chuyện,trước khi luyện thành cao thủ võ lâm hoàn toàn không có khả năng vận dụng nội lực hay sao? mà đã thế thì trả hắn kiểu gì đây? Tự dưng đang êm đẹp truyền nội lực cho nàng làm gì? Chẳng lẽ định kết bằng hữu? Không có khả năng... Nhất định là đang suy tính sẽ làm " chủ nhân tốt " đấy mà.

Lạc Tử Dạ lẳng lặng nhìn gương mặt tuấn mỹ đối diện, kìm lòng không đậu mà nuốt vài ngụm nước miếng, đoạn nghiêng đầu sang hướng khác không dám nhìn nữa, trong lòng chỉ sợ nhìn lâu lại chảy máu mũi sẽ rất mất mặt: " Ực..ngươi kêu gia là sủng vật đúng không? Không chăm bẵm thì ít nhất cũng đừng để sủng vật của ngươi phải chịu khổ cực ha? Cho nên vương phủ của ngươi để người khác tu sửa đi, gia phải về phủ dưỡng sức đây!"

Quả gia đang ăn vạ trên đất vừa nghe lời này lập tức ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa kích động đập cánh, đoạn nức nở than thân trách phận bằng ngữ pháp lộn xộn: " Hắn chưa bao giờ sủng vật nuôi nấng, không nuôi nấng! Ngươi đi đi về nhà, không cần cùng Quả gia tranh... Quả gia vào nhà cầu khóc đây...." Phượng Vô Trù cúi đầu khinh khỉnh liếc mắt nhìn nó, không lên tiếng, lập tức có luồng khí tức khủng bố áp xuống, Quả Quả co giật vài cái rồi im bặt, động cũng không dám động! Lạc Tử Dạ bỗng hiểu ra, cho dù là thú cưng cũng chỉ có được ân sủng đến mức đấy là cùng! Trong lúc mê mải suy tư tìm đối sách,Phượng Vô Trù đã chắp tay sau lưng bước lại gần nàng, áp sát khuôn mặt tuyệt mỹ khiến người ta không dám thở mạnh, đôi môi mỏng manh tựa cánh hoa khẽ nhếch lên, nửa giễu cợt, nửa trào phúng, đồng tử ma mị xoáy sâu như muốn khóa chặt người trước mắt, âm thanh trầm bổng tinh túy như rượu lạnh, ngạo mạn vang lên: " Đêm nay tổng cộng có bảy nhóm người muốn cướp Thiên tử lệnh trong tay ngươi, chỉ cần ngươi bước ra khỏi cửa phủ nhiếp chính vương, lập tức sẽ bị mấy trăm cao thủ võ lâm xé xác băm thây! Ngươi muốn về phủ thái tử " Dưỡng sức" hay ở lại vương phủ sửa tường, tự mình quyết định đi! "
Bình Luận (0)
Comment