Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 113

Để Hồng Quả Quả lại hang giải độc cho đồng đội, Túc Mạc dẫn theo hai thích khách trở lại căn nhà trước đó, lục soát từng ngóc ngách. Có mục tiêu cụ thể và kiểm tra lại một vài chỗ không mấy để ý trước đó, họ mới phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Ví dụ như bức vẽ quái vật biển trong phòng ngư dân, trước đó Túc Mạc tưởng là tranh vẽ cầu phúc mà ngư dân nào cũng có... Hay là trên cái kệ trong kho củi có một lọ nước màu đen kì quái, nước trong chum không phải là nước ngọt mà là nước biển...

Ban ngày làng chài nhỏ không có đám Quái Ngư kì lạ kia, con boss trông như bạch tuộc khổng lồ thì đang nằm trên vách núi không nhúc nhích. Nhưng căn cứ vào những manh mối này cùng với thông tin nhiệm vụ mà Vịt Nướng Mật cung cấp, không khó để mường tượng ra kịch bản.

Dân làng này thờ phụng quái biển, dùng tin đồn giả về cơ duyên, lừa người thường hoặc người tu hành tới đây. Họ trộn thứ nước đen kia vào trà lạnh, lừa người ta uống, cuối cùng ném những người đó vào động xương kia, hiến cho bạch tuộc ăn.

Một chút nước biển không thể giải độc hoàn toàn, nhưng đám ngư dân này vì phòng ngừa người bị bắt bỏ trốn, thậm chí còn lợi dụng tâm lý sợ hãi và trạng thái chết lặng của những người đó, khắc lẫn lộn mấy dòng không có thuốc chữa kia, còn bịt cửa hang vốn dùng để lấy nước biển trong động. Có người chạm được vào nước biển nên khôi phục chút tri giác, cũng sẽ vì các loại yếu tố trong hang mà chết, hoặc bị bạch tuộc giết.

Hồng Quả Quả nói: "Cơ duyên giả, âm mưu thật, vậy nhiệm vụ này yêu cầu bọn mình phải làm gì?"

"Hẳn là giết boss, vạch trần âm mưu của ngư dân." Apple đã đoán được đại khái cách hoàn thành nhiệm vụ: "Đợi bọn tôi khôi phục xong rồi cùng ra ngoài đánh con bạch tuộc kia."

"Không đơn giản vậy đâu, con bạch tuộc đó có cơ chế đặc thù, ban ngày nó nghỉ ngơi, phòng ngự cực cao." Túc Mạc dẫn theo hai thích khách trở lại hang động xương người: "5 rưỡi rồi, tôi offline ăn cơm đây."

Những người khác tiếp tục thảo luận làm sao để đối phó với bạch tuộc, chưa nói xong đã thấy vị trí của Momo hiện tạm rời máy, người đã biến mất.

Chỉ huy vừa offline, Hồng Quả Quả rất buồn phiền nói: "Tôi hơi lo rồi đấy, đại ca ăn cơm nghỉ ngơi ít nhất là 1 tiếng, liệu có online kịp ban đêm không?"

Vừa rồi y còn tranh thủ offline bảo nhóc làm thêm trong tiệm thu hết mấy cái quầy y bày ở thành Lạc Nhật, tránh cho boss thế giới phá hoại, ngoạm hết vật liệu. Trước đó y còn chưa biết tình hình bên ngoài nghiêm trọng đến mức nào, nghe thằng bé kia kể lại y mới bắt đầu sợ.

Nếu không giết được con boss này, chẳng phải là khu vực an toàn sẽ không còn an toàn nữa?

Chuyện này đối với những con buôn như họ quả thực là đả kích trí mạng, không thể bày quầy bán hàng ở khu an toàn thì khác nào đánh mất linh hồn của kiếp game online!

Apple: "Tôi mới hỏi người trong bang, bọn họ nói không biết nên dụ boss đi kiểu gì, cuối cùng chỉ có thể thay ca, nhân lúc nó không tấn công, khiêng nó về biển."

"Khiêng như nào???"" Thanh Phong sốc.

Apple: "Thì dùng tay nhấc lên đó, xúc tu của nó còn có độc, lúc khiêng cũng vất vả lắm, độc giống với chén trà lạnh bọn mình uống ấy. Cuối cùng bọn họ phải ra bờ biển làm mấy hớp mới thành công khiêng được boss về."

3

Những người khác: "..."

Đột nhiên cảm thấy ở trong đây làm nhiệm vụ cũng sướng.

Apple lại kể cho họ tình hình bên ngoài, nói một hồi tự dưng ID của Momo trong danh sách đoàn sáng lên.

Hồng Quả Quả khó có thể tin nhìn sang: "Anh, hôm nay anh chỉ tốn 10 phút ăn cơm!!"

Úc Trăn vào cảnh nhiệm vụ, thấy cảnh này thì đã nắm được đôi phần: "Apple, độc trên người các cậu được giải chưa?"

Apple nhảy nhót tưng bừng: "Giải từ nãy rồi... Ủa không phải, trước khi offline cậu đã..."

Biết rồi mà!?

Những người khác kinh ngạc nhìn về phía Momo, cứ thấy có gì đó sai sai.

"Em ấy offline rồi, tôi vào giúp." Úc Trăn không giải thích nhiều: "Chỉ Qua, dẫn tôi tới chỗ boss đi, còn chút thời gian, chúng ta xem nó thế nào."

Giọng điệu này bảo nghe quen lại hơi là lạ, nhưng bảo nghe lạ lại thấy quen quen.

Hồng Quả Quả phản ứng đầu tiên: "Anh Hành!"

Thanh Phong hết hồn ngồi xuống: "Suýt thì quên, anh Hành lại treo hai acc à?"

Hành Chỉ Vô Câu đã được Momo trao quyền, mấy người họ đều biết chuyện này. Chỉ là bình thường làm nhiệm vụ hàng ngày mở hai tài khoản là vì Momo không có thời gian vào game, giờ có biến, bọn họ còn đang nghĩ không biết Momo có về kịp trước khi bắt đầu đêm tối không, Hành Chỉ Vô Câu đã online hộ.

Cái này là làm kỳ văn đó không phải nhiệm vụ hàng ngày đâu... Các đại lão treo hai acc cũng điêu luyện tới độ này sao?

Không đúng không đúng, quan hệ của hai người họ đã tới trình độ đánh kỳ văn cấp cao cũng có thể tùy tiện log hai nick cùng treo?

"Tôi không ở đây lâu, nửa tiếng nữa cũng offline." Úc Trăn nói: "Dẫn đường đi."

-

Túc Mạc đúng giờ offline, Nhạc Nhạc còn chưa nấu cơm tối.

Nhạc Nhạc mặc tạp dề, cầm dụng cụ đang quét dọn, thấy Túc Mạc gỡ máy đăng nhập thì hỏi: "Túc Mạc, hôm nay cậu muốn ăn gì?"

Túc Mạc đặt máy đăng nhập xuống, mất một lúc để làm quen, đợi cảm giác khó chịu khi thay đổi hoàn cảnh đột ngột biến mất, cậu mới nói: "Tuýp dinh dưỡng đi, tớ muốn vị thịt bò."

"!" Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn Túc Mạc. Trước kia mỗi lần để Túc Mạc uống tuýp dinh dưỡng cậu cứ cự nự mãi, đây là lần đầu nó thấy Túc Mạc chủ động yêu cầu.

Túc Mạc xỏ dép đi lấy bảng vẽ, dùng bút điện tử nhanh chóng vẽ lại bản đồ đơn giản của làng chài. Vẽ được một nửa cậu chợt nhớ ra, lại đi lấy máy chữa bệnh. Nhạc Nhạc mang tuýp dinh dưỡng tới thấy vậy không khỏi lo lắng hỏi: "Túc Mạc, cậu thấy khó chịu ở đâu à!"

"Không, tớ thấy bình thường."

Từ khi bác sĩ Ngô không phản đối việc Túc Mạc chơi game, thậm chí cho rằng chơi game thực tế ảo có thể giúp làm dịu phần nào áp lực tiềm ẩn do thể chất cấp F mang lại, có lợi cho nuôi dưỡng cảm xúc và khôi phục thể chất, Nhạc Nhạc cũng dần thoải mái hơn với việc Túc Mạc chơi game.

Thể chất của cậu là cấp F, dù các chỉ tiêu khác tốt hơn bệnh nhân cấp F thông thường, nhưng thực tế thì Túc Mạc vẫn bị hệ thống đánh giá là công dân cấp F, chuyển biến tốt đẹp không có nghĩa là không cần cảnh giác... Vẫn phải làm kiểm tra theo thông lệ mỗi ngày. Túc Mạc thấy máy chữa bệnh hiển thị chỉ số ổn định thì yên tâm, gửi cho bác sĩ Ngô, sau đó giải thích với Nhạc Nhạc: "Tối nay chắc tớ sẽ chơi game tới khuya nên đo một phần bây giờ, trước khi ngủ lại đo thêm phần nữa."

Nhạc Nhạc đi tới nhìn số liệu, xác định không có vấn đề mới nói: "Bác sĩ Ngô nói tuần sau sắp xếp đi khám sức khỏe, chúng ta đã hẹn vào thứ 4."

Túc Mạc rút sợi dây đo ra: "Vậy cậu hẹn xe bay đi."

Rồi lại hỏi: "Đêm nay tớ chơi tới 12 giờ được không?"

Nhạc Nhạc nhíu mày, suy nghĩ một lát mới đáp: "Không được quá muộn, đúng 12 giờ!"

Ăn xong tuýp dinh dưỡng còn phải uống thuốc, sau đó Túc Mạc cũng không được vào game ngay mà phải nghỉ một lúc lâu, cậu định đợi khi nào gần hết thời gian ban ngày mới online. Trong lúc đó, Túc Mạc nhận được tin nhắn của Úc Trăn, anh hỏi cậu có ngại không nếu tối nay anh qua chơi game cùng cậu.

Chơi game cùng nhau?

1

Túc Mạc nhìn thấy tin nhắn cũng sửng sốt, ma xui quỷ khiến gửi một nhãn dán OK, gửi đi rồi mới hiểu Úc Trăn có ý gì.

4

Game thực tế ảo đặc biệt ở chỗ nó là mạng xã hội giả lập, nhưng trên thực tế cũng có không ít bạn bè ngoài đời tụ tập lại, tìm một chỗ thoải mái yên tĩnh chơi game cùng nhau... Trước đó trên bảng tin cậu thường xuyên thấy bạn bè tổ chức chơi game chung, chỉ là trải nghiệm như vậy, trong kiếp sống game thực tế ảo của cậu, lại là lần đầu tiên.

"Nhạc Nhạc, anh Trăn bảo lát nữa qua chơi game." Túc Mạc nói với Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc đi từ phòng bếp ra: "Ừm?"

Túc Mạc lại nói: "Tớ đồng ý rồi."

Nhạc Nhạc: "!"

Túc Mạc điều chỉnh độ rộng của ghế sô pha, lại gấp cái chăn lông mình đang đắp để sang một bên: "Cậu pha cho anh ấy chút trà đi, lấy lá trà ở ngăn trong cùng ấy."

Nhạc Nhạc bắt đầu bận rộn.

Cũng không lâu lắm, có tiếng chuông cửa, Túc Mạc nhìn màn hình, thấy Úc Trăn đứng ở ngoài.

Nhạc Nhạc đi ra mở cửa: "Túc Mạc, ngài Úc Trăn tới rồi."

Túc Mạc nghiêng đầu nhìn sang, Úc Trăn đi vào, tay xách theo hai thứ, một cái là bình giữ nhiệt đựng dược thiện quen thuộc, cái còn lại là máy đăng nhập dạng mũ.

Úc Trăn thuần thục bàn giao với Nhạc Nhạc, sau đó mới nhìn Túc Mạc: "Có làm phiền em không?"

Túc Mạc thoáng ngây ra, ánh mắt không khỏi rơi trên người anh.

Khi ở nhà anh mặc quần áo tương đối thoải mái, cởi bỏ âu phục giày da, sự sắc bén dường như cũng tan đi nhiều. Túc Mạc nhìn đi chỗ khác: "... Sao tự dưng anh lại muốn tới nhà em?"

"Anh sợ có tình huống bất ngờ, không thể đảm bảo tình trạng mất liên lạc giống hồi chiều sẽ không xảy ra lần nữa." Úc Trăn giải thích: "Có gì khẩn cấp thì giao lưu ngoài đời sẽ là lựa chọn tốt hơn. Có quấy rầy em không?"

"Dạ không." Túc Mạc nhìn nhiệt độ phòng: "Anh, như thế có quá nóng với anh không?"

Với cậu mà nói thì nhiệt độ phòng như vậy là vừa, nhưng với người có thể chất bình thường thì như vậy sẽ hơi nóng.

Úc Trăn đáp: "Không sao, không nóng."

Nhạc Nhạc bưng trà tới, Úc Trăn gật đầu với nó, lại hỏi Túc Mạc: "Máy đăng nhập ở đây à? Để anh trao quyền cho em."

"Trao quyền gì ạ?" Túc Mạc sửng sốt.

"Quyền đăng nhập tài khoản Quy Chân Phản Phác." Úc Trăn cầm máy đăng nhập Túc Mạc đưa, nhập quyền cho Túc Mạc: "Máy đăng nhập của em không có chức năng treo hai cái cùng lúc, nhưng có thể đổi tài khoản thoải mái. Nếu em muốn sang chỗ anh xem tình hình thì để tạm offline rồi đăng nhập nick xạ thủ là được, cũng tiện cho em hiểu thêm về boss thế giới."

5

Úc Trăn nhập xong trả máy cho cậu: "Không còn nhiều thời gian lắm, bên em sắp đêm tối rồi đúng không?"

Lúc cầm máy đăng nhập, Túc Mạc vô tình chạm phải ngón tay Úc Trăn. Do thể chất nên tay cậu lúc nào cũng lạnh buốt, vừa chạm vào ngón tay ấm áp của anh đã cảm thấy nóng hổi, cậu đành phải nhấp một ngụm nước ấm.

... Người có thể chất tốt đúng là khác thật, cậu nghĩ.

1

Nhạc Nhạc thấy cảnh này lại vội vội vàng vàng chạy tới đo nhiệt độ cơ thể: "Túc Mạc, mặt cậu đỏ kìa, có phải bị sốt không!"

"Không sốt, chắc là hơi nóng thôi." Túc Mạc len lén chỉnh nhiệt độ phòng xuống một chút, đeo máy đăng nhập lên rồi nói: "Em vào trước nha."

Nhạc Nhạc nhìn máy chữa bệnh, trầm tư: "Nhiệt độ bình thường."

Úc Trăn nhìn thiếu niên bên cạnh đã nhắm mắt tiến vào thế giới trò chơi, nghe được sự nghi hoặc của người máy, bèn nói: "Nhạc Nhạc, chỉnh nhiệt độ phòng về lại 25 độ đi, đừng để em ấy bị cảm."

"Vâng!" Nhạc Nhạc lại thắc mắc: "Lạ thật, 5 phút trước báo cáo nhiệt độ vẫn là 25 độ..."

Úc Trăn nghiêng người, lấy chiếc chăn lông được gấp gọn một bên, mở ra đắp cho Túc Mạc rồi mới vào game.

-

Lúc Túc Mạc online, cậu vẫn đang đứng trong hang xương người, còn 2 phút nữa là tới đêm khuya. Vừa vào game, cậu lập tức mở chức năng bảng vẽ, bên trên có hai dòng chữ, hẳn là thông tin Úc Trăn để lại cho cậu khi anh đăng nhập. Một cái là thông tin về kĩ năng, một cái là vị trí đánh.

Ở lượng máu hiện tại, boss thế giới Chủ Nhân Biển Sâu có hai kĩ năng.

1. Mực tê liệt.

2. Xúc tu quất.

Vì hai con boss giống nhau, xúc tu và mực của nó chắc hẳn sẽ có cùng cơ chế. Cái thứ nước màu đen trong nhà ngư dân không phải cái gì xa lạ mà chính là mực từ con bạch tuộc này, mực có tác dụng làm tê liệt nên lúc tấn công cần phải cực kì cẩn thận. Ngoài ra cần phải tìm được hai vấn đề, thứ nhất là làm sao để thu hút con bạch tuộc này, hai là làm thế nào để giảm phòng ngự trên người nó.

Trước đó Túc Mạc đã nắm được thông tin kĩ năng, vị trí đánh là Úc Trăn mới tìm ra. Bên ngoài cái hang này có một bãi biển trống khá rộng, giao lưu với đồng đội xong Túc Mạc mới phát hiện, chỗ đó là điểm mù của Quái Ngư, chúng sẽ không bị thu hút tới.

Túc Mạc đọc hết, đột nhiên nhận thấy ánh mắt đồng đội nhìn mình có vẻ kì lạ: "Sao? Chuẩn bị đi, đến đêm xuất phát luôn, hai thích khách mở đường, những người khác theo sau, chúng ta sẽ ra ngoài."

Nghe cái giọng điệu quen thuộc này, cả đám biết ngay là Momo chứ không phải Hành Chỉ Vô Câu.

Hồng Quả Quả không nhịn được đề nghị: "Anh, lần sau anh với anh Hành đổi nick cho nhau có thể báo trước một tiếng không? Chứ thế này tụi em không phân biệt được, hoặc là đổi giọng nhân vật cũng được."

Thanh Phong phụ họa: "Như vậy dễ bị hiểu lầm lắm."

Treo hai nick thì cứ treo đi, nhưng đằng này vẫn dùng chung một giọng, thân thiết quá thể, bạn cậu ta với vợ nó trong game cũng không thân mật như vậy.

Túc Mạc nhìn bọn họ: "Hiểu lầm cái gì?"

Apple: "Không có gì đâu, đại lão cứ tiếp tục đi ạ."

[Đêm tối còn 01:59:56]

[<Làng Chài Đông Hải> dường như xuất hiện âm thanh kì lạ, có quái vật đang đi theo chúng ta.]

Xúc tu nằm im mấy tiếng bắt đầu chuyển động, thế công dữ đội liên tiếp đập vào miệng hang. Hai thích khách nghe được tiếng lập tức dừng hành động, vừa ra khỏi hang, xúc tu đã theo sát bọn họ, mãnh liệt muốn quét ngã tất cả.

Cũng may bọn họ đã chuẩn bị kĩ càng, nhóm thích khách di chuyển, mọi người chạy theo, có sẵn đường đi và dây thừng, leo ra khỏi cái động xương này cũng dễ dàng hơn nhiều.

"Quả ở giữa trị liệu, Gấu Nhỏ ưu tiên bảo vệ trị liệu sư." Túc Mạc đi cuối, nhanh chóng phân tích thế cục hiện tại trong đầu.

Đoàn họ có 7 người, 1 khiên 1 máu 5 DPS.

DPS hầu hết là máu giấy, thích khách, pháp thuật kiếm là mỏng nhất, cậu và vật lý kiếm đứng thứ hai.

"Lên trên xong rẽ trái, đổi trận hình, Gấu Nhỏ đi trước mở đường, thích khách vật lý kiếm đi giữa bảo vệ trị liệu, pháp thuật kiếm triệu hoán sư bọc hậu." Túc Mạc trèo lên bục, do chướng ngại địa hình nên xúc tu càng thêm điên cuồng, nhưng công kích tạm thời biến mất, tuy vẫn có tiếng ầm ầm.

Nếu là trước đó, bọn họ còn có nhiều thời gian thoải mái suy nghĩ tìm giải pháp tối ưu, thậm chí có thể hoàn toàn trốn trong hành lang của hang. Xúc tu mạnh mấy thì chiều dài của nó cũng có hạn, thò vào hành lang rồi rất khó tiếp tục tấn công họ, Quái Ngư lại không vào được. Thế nên xét theo một nghĩa nào đó, hành lang của hang động này là một nơi ẩn nấp hoàn hảo.

Nhưng bọn họ không thể trốn mãi, bên họ càng tốn nhiều thời gian thì boss thế giới bên ngoài sẽ càng điên cuồng phá hoại, đến lúc đó gặp nạn sẽ không chỉ là cứ điểm Đông Hải mà tất cả khu vực an toàn đều sẽ tổn thất nghiêm trọng, tổn hại tới lợi ích của toàn thể người chơi.

Đường hành lang không hề dài, đoàn người nhanh chóng tới cửa hang, nhưng cửa hang lại bị chặn.

Xúc tu của boss thò vào khua khoắng, phá hỏng đường ra của họ, cũng may nhóm người đã làm xong bài tập buổi sáng, họ tìm được một cái lối ra khác cạnh miệng hang, bị cỏ dại che lấp, dùng làm đường dự bị.

Gấu Nhỏ nói: "Ra ngoài thì phải dán sát vào tường, chừng 20 mét mới ra đến nơi."

Túc Mạc nói: "Đừng đứng ở đây, đi luôn đi. Ngô Liêu ra ngoài kéo quái nhỏ."

Lối vào còn lại không bị lấp, nhưng bọn họ vừa ra ngoài đã bị tấn công trực diện. Gấu Nhỏ lập tức mở khiên chặn đòn của boss, tranh thủ thời gian cho đồng đội ra ngoài. Tất cả mọi người chịu gió tạt mưa hắt, cuối cùng cũng thấy được tình hình hiện tại.

Ban đầu boss chỉ nằm im trên vách núi, giờ nó hoạt động, bọn họ mới biết nó to cỡ nào. Con bạch tuộc vẫn nằm trên núi, nhưng mấy xúc tu của nó đã xuyên vào trong vách, bá chiếm cả ngọn núi, không thể đoán được lúc nó vươn ra hết cỡ thì tầm đánh sẽ rộng đến mức nào.

Với các nghề cận chiến, boss như này là ác mộng.

Nghề tầm xa còn có khoảng cách để di chuyển an toàn, nhưng cận chiến trong điều kiện này muốn tấn công hay muốn gánh đòn của boss, lại còn phải di chuyển chuẩn, thì có thể nói là khó càng thêm khó.

Ban ngày Túc Mạc đã cân nhắc tới vấn đề này, bọn họ không lường trước sẽ gặp phải boss như vậy nên lúc ban đầu chọn tách đoàn, nhóm 7 người đã chủ động lấy đội hình tệ nhất. Làm vậy khiến đội hình tối ưu trước đó họ có bị suy yếu mạnh, 5 DPS thì có 2 tầm xa 3 cận chiến, trị liệu sư có thể heal đoàn nhưng khả năng trị liệu khẩn cấp lại kém.

Đến khoảng đất trống mà Úc Trăn tìm được, đúng thật không có Quái Ngư, nhưng cũng không an toàn tuyệt đối.

Bánh Gấu Nhỏ là tanker chính, trước hết chạy lên kéo thù hận. Ở bên trong thì không thể kéo, nhưng ra đến ngoài, mục tiêu thù hận của boss hết sức rõ ràng. Ổn định thù hận xong, cậu ta mở giảm tổn thương, nhưng đòn quất đánh của boss chưa từng dừng lại, thậm chí vì tấn công, nó còn nhích người lên trước, nằm ở lưng chừng núi.

Nó chịu đi xuống, với cận chiến mà nói là tin tức tốt, cũng là tin tức xấu.

Tốt là dễ đánh boss hơn, xấu là boss đánh họ cũng dễ hơn.

Thanh Phong: "Đây là con boss im lặng nhất em từng gặp."

"Quả đứng gần vào vách núi, đứng sát vào tường ấy, chỗ đó là điểm mù."

Hồng Quả Quả lập tức chạy tới, thả vật triệu hồi ra, tập trung hồi máu cho tanker.

Trị liệu sư heal cho đồng đội thì chỉ cần quay mặt đúng hướng là được, đứng dưới chân núi tương đối an toàn, nhưng các DPS khác thì không thể làm vậy. Bọn họ cần phải đối mặt với boss để tấn công, chân núi còn có chướng ngại vật ngăn cản, chỗ đó trốn được, nhưng trốn thì mất cơ hội tấn công.

Đúng lúc này, một con Gấu to lớn rơi xuống trước mặt mọi người, nó chặn trước tanker, lao cái rầm vào người boss.

Ngô Liêu thấy thế giật nảy: "Gấu ngon thế!"

Sau khi chặn quá nửa công kích xúc tu cho cả đoàn, tiếng chỉ huy lại vang lên trong kênh: "Quả heal tanker với Gấu, những người khác đứng sau Gấu đánh."

Lúc này, boss ra chiêu khác, nó phun mực, mực bắn ra như mưa. Túc Mạc gấp giọng: "Tránh mực, trúng chiêu thì dùng nước biển."

[Mực Biển Sâu: Mực của Chủ Nhân Biển Sâu tiếp xúc với làn da tạo thành kịch độc, người chơi dính mực trong vòng 3 giây sẽ rơi vào trạng thái Trì Độn Chết Lặng, không thể sử dụng kĩ năng, không thể di chuyển, kéo dài 30 phút (Mực ở ngoài môi trường 3 giây sẽ mất hoạt tính, không được uống, có kịch độc)]

Gấu bị dính mực, là chủ của nó, Túc Mạc lập tức nhìn thấy mô tả kĩ năng, đây là thứ boss thế giới bên ngoài không có. Ở ngoài môi trường 3 giây sẽ mất hoạt tính... Nói cách khác nếu trong 3 giây không bị dính mực vào da thì không sao. Cậu kêu: "Lúc có mực trốn sau lưng Gấu, trốn chừng 3 giây."

Gấu bị mực ăn mòn không thể nhúc nhích, nó đứng giữa sườn núi, khoảng cách giữa nó và đồng đội đủ tạo thành một góc khuất, đừng nói là 3 giây, 5 giây cũng không thành vấn đề.

Lần đầu tiên Ngô Liêu thấy triệu hoán sư dùng Gấu sáng tạo ưu thế địa hình, trước đó gã chỉ nghe người ta nói, giờ được tận mắt chứng kiến mới biết cái gì gọi là rung động. Gã vừa tranh thủ thả chiêu vừa hỏi: "Bên bọn mình có Gấu, nhưng những người ở ngoài thì phải làm sao?"

"Kĩ năng miêu tả là phải tiếp xúc với da thịt, còn không sau 3 giây sẽ mất hiệu lực." Túc Mạc nói nhanh: "Ai cũng biết trời mưa phải bung dù, bên ngoài tự do như vậy, muốn mua gì cũng được, không biết trốn thì chẳng lẽ không biết mua dù à? Vả lại đây là dùng mực tấn công, không kịp bung dù thì thì dùng trận pháp phòng ngự của trận pháp sư hoặc các kĩ năng phòng ngự có tác dụng ngăn cách vật chất là được. Mà trúng độc cũng không sao, đứng ở trong biển thì giải độc không cần CD."

Trước kia là không nắm được kỹ năng, giờ biết rồi thì có rất nhiều cách để giải quyết. Túc Mạc nhìn boss, mực và xúc tu đều đã có phương pháp, nhưng khả năng phòng ngự siêu phàm của nó rốt cuộc đến từ đâu... Cái này không có bất cứ miêu tả nào, chưa kể rốt cuộc thứ gì đã hấp dẫn nó.

Bọn họ khó khăn đánh chừng 10 phút, máu của boss mới mất 3%, tiến độ này đã tốt hơn boss thế giới rất nhiều, chỉ là họ chưa từng đánh con boss nào cứng như vậy. Cứ cái đà này, nếu không phải đoàn họ có nghề hồi mana thì có khi cạn mana rồi boss vẫn khỏe như trâu.

Ngô Liêu nói: "Tôi bắt đầu mệt rồi đấy, đánh cả buổi cũng không thấy mất máu."

"Giờ ông đã mệt rồi ấy hả, tôi heal cả đoàn tôi còn chưa mệt thì thôi." Hồng Quả Quả vừa thở phì phò vừa nói: "Cái thứ này mạnh vãi, Gấu lớn Gấu bé đều mất máu như đi cầu trượt, tôi mà không để ý cái chắc chết lâu rồi."

Thanh Phong hoảng hốt: "Gấu lớn? Gấu bé?"

Hồng Quả Quả: "Không đúng à?"

Bánh Gấu Nhỏ: "Khụ khụ."

2

Lúc này boss dùng chiêu mới, xúc tu của nó chụm lại, dùng lực phá núi đập sông, khiến Gấu lớn lẫn Gấu Nhỏ đều chết. Hồng Quả Quả trợn tròn mắt, vội vàng hồi sinh Bánh Gấu Nhỏ: "Cứu, một mình em heal không nổi."

Túc Mạc gọi: "Ngô Liêu, cậu đang giữ thù hận, chạy đi, đừng đứng im một chỗ."

Thù hận chuyển sang Ngô Liêu, phần lớn xúc tu và tấn công đơn đều đuổi theo gã. Ngô Liêu nhanh chân chạy, công kích ầm ầm rơi sau lưng, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước.

"Apple đánh tiếp, Thanh Phong và Chỉ Qua tạm thời chuyển sang dùng mấy chiêu tầm xa, đừng để tăng thù hận." Túc Mạc lập tức chỉnh đốn đội ngũ.

Tiếng Ngô Liêu càng ngày càng xa: "Em thì sao?"

Túc Mạc: "Kéo nó chạy vòng quanh, đừng chạy ra khỏi tầm đánh của đồng đội là được."

Ngô Liêu: "???"

"Quả để ý cậu ta, đừng để Ngô Liêu chết. Gấu Nhỏ giữ khiên cự sơn, chú ý nghe tôi chỉ huy." Túc Mạc giải thích kĩ năng cho họ ---

Kĩ năng mới có thể one hit tanker, nhưng nó xảy ra quá đột ngột, có lẽ có thể dùng kĩ năng phòng ngự để đỡ. Khiên cự sơn của chiến sĩ có tác dụng giảm tối đa tổn thương, đòn đánh có mạnh cỡ nào thì quá lắm vẫn còn 1% máu, chỉ cần không chết, Hồng Quả Quả sẽ heal được. Nhưng nếu chết rồi, bọn họ phải chờ hồi sinh của trị liệu sư CD, cũng chỉ có thể để Ngô Liêu chạy vòng quanh dụ quái để câu giờ.

Túc Mạc: "Hiểu không? Lúc nó dùng chiêu sẽ có động tác, xúc tu của nó sẽ chụm lại. Chiến sĩ chỉ cần mở khiên, trị liệu chuẩn bị ulti."

Cậu nhìn sang Gấu Nhỏ: "Đừng cảm thấy áp lực, không được thì vẫn còn có Ngô Liêu gánh, cậu ta kéo quái rất tốt."

Ngô Liêu ở đằng xa gào lên: "Mọi người đang nói gì đấy, nói to hơn được không!?"

Những người khác: "..."

3

Cái xấu của kênh phụ cận là cách xa quá sẽ không nghe được tiếng. Ngô Liêu không nghe thấy đồng đội nói gì, còn đang tận tụy kéo quái, Hồng Quả Quả thả cây triệu hồi ra hồi mana cho đồng đội. Đúng lúc này, mấy nhánh xúc tu vốn đang đuổi theo Ngô Liêu bỗng ngoặt về, xông vào giữa đám người, một phát đánh bay Bánh Gấu Nhỏ đang hồi mana.

Túc Mạc sững sờ, lập tức nói: "Tất cả tản ra!"

Sau khi đánh bay Bánh Gấu Nhỏ, xúc tu cũng không ngừng lại mà tiếp tục công kích cậu ta, còn tiện thể phá hủy cây hồi mana của Hồng Quả Quả.

"Con quái này điên rồi hả? Thù hận của nó ở trên người Ngô Liêu mà?" Hồng Quả Quả vội vàng heal cho Bánh Gấu Nhỏ, miễn cưỡng giữ được mạng dưới đòn công kích của boss.

Trên bảng xếp hạng thù hận, Ngô Liêu cao nhất, tiếp đó là Chỉ Qua Thanh Phong và các DPS, Bánh Gấu Nhỏ mới hồi sinh, thù hận thấp nhất cả đoàn, boss đánh ai cũng hợp lí, chỉ có đánh cậu ta là cực kì vô lí.

Thanh Phong kinh ngạc: "Kĩ năng mới à? Không đúng, ban nãy Quả có thù hận thấp nhất, nó cũng có đánh Quả đâu."

Công kích của boss kéo dài một hồi bỗng dừng lại, chuyển sang dí Ngô Liêu tiếp.

6 người có thể nghỉ một chút, Bánh Gấu Nhỏ trở lại vị trí an toàn tiếp tục hồi mana, nhưng chưa ngồi được bao lâu, công kích của boss đã trở lại.

Thanh Phong xù lông: "Con này mày cố ý đúng không? Chuyên gia chọn lúc bọn tao đang nghỉ ngơi xông tới???"

"Kì lạ, có phải nó không muốn để bọn mình nghỉ ngơi không?" Apple cũng không hiểu.

Túc Mạc cau mày, quan sát chung quanh: "Trước hết mặc kệ, tiếp tục nghỉ đi."

Lần thứ ba, bọn họ cũng ngồi được vài giây, xúc tu của boss đã đập xuống, giống như Apple nói, một khi rà quét được người chơi đang chỉnh đốn nó sẽ vòng về tấn công.

Túc Mạc quan sát ba lần, thấy rõ quỹ tích ra chiêu của boss: "Quả, thả cây triệu hồi ra bên ngoài."

Hồng Quả Quả: "Hả? Nhưng mà thả ở ngoài thì không hồi mana được."

Nhưng y vẫn ngoan ngoãn triệu hồi cây ở mé ngoài, chỉ vài giây sau, xúc tu đã xuất hiện, phá hủy cái cây triệu hồi.

"Đùa nhau hả mày." Hồng Quả Quả nổi giận mắng: "Ngay cả cái cây triệu hồi cũng không tha?? Tao đánh phó bản bao nhiêu năm, mày là con boss quái dị nhất tao từng gặp!"

3

Y mắng xong mới nhận ra không nghe thấy đồng đội nói gì, quay đầu lại thì thấy sắc mặt ai nấy đều rất nặng nề. Hồng Quả Quả sửng sốt: "Sao vậy? Sao sắc mặt mọi người khó coi vậy?"

Chỉ Qua đứng dậy, lạnh lùng nói: "Nó không tấn công chúng ta."

Đúng vậy, boss tấn công cây triệu hồi xong lại tiếp tục đuổi theo người có thù hận cao nhất là Ngô Liêu, không tiếp tục tấn công họ. Rõ ràng trước đó cứ hễ họ ngồi nghỉ là nó sẽ liên tục phá ngang... Rốt cuộc chuyện này là sao?

"Là thứ tự ưu tiên." Túc Mạc rất bình tĩnh: "Hành vi của nó có thứ tự ưu tiên. Mọi người đã bao giờ nghĩ lúc đầu chúng ta ở trong động nghỉ ngơi, nó làm thế nào phát hiện ra chúng ta không? Lúc đó Ngô Liêu đã thoát chiến."

Thanh Phong không hiểu: "Nghĩa là sao anh?"

"Là mana, thứ thu hút nó là mana." Túc Mạc nói: "Thứ nó thích, rất có thể là mana trong người chúng ta."

Nhớ lại lúc mới bắt đầu, Ngô Liêu kéo quái đi, bọn họ vào hang nghỉ ngơi.

Hồng Quả Quả là trị liệu, y có thói quen hồi HP hồi mana cho đồng đội, nên vào hang là y đã thả vật triệu hồi.

Hồng Quả Quả: "Nhưng không đúng, nếu vậy tại sao boss thế giới không tấn công người chơi mà lại tấn công cứ điểm?! Nếu nói là mana thì cũng đâu có hợp lí?"

Apple giải thích: "Ông không tham gia Liên Đấu Bang nên không biết, một trong những tài nguyên được sản xuất trong cứ điểm là [Nhuận Thủy], nó giúp người chơi hồi mana nhanh. Lúc đánh bang chiến, đứng ở trong cứ điểm, bang chủ hoặc là quản lý có thể sử dụng Nhuận Thủy trên phạm vi rộng giúp bọn tôi hồi mana, kiểu mana vô hạn luôn ấy."

Nhuận Thủy so với các tài nguyên tiếp tế khác đúng là rất mờ nhạt, tự dưng nhắc tới nó, mọi người đều rất ngỡ ngàng. Không ngờ boss lại thích cái này?

Hồng Quả Quả vẫn không hiểu lắm: "Nhưng mà..."

"Sở thích cũng có ưu tiên, thù hận của nó với người chơi và độ yêu thích của nó với mana là theo thứ tự." Túc Mạc nói tiếp: "Tạm bỏ qua boss thế giới, chỉ nói con boss trong đây, ở tình huống không có thù hận, nó tấn công chúng ta là vì mana trong người. Khi giá trị mana có dao động, nó sẽ cảm nhận được, ban đầu là cậu triệu hồi cây nên nó mới phát hiện ra bọn mình."

Lúc ở trong hang xương người, bọn họ vốn không nằm trong tầm mắt của boss, nhưng lại nhiều lần sử dụng kĩ năng, mana luôn dao động nên boss mới tìm được vị trí của họ, từ trên cao thò xúc tu vào, liên tục tấn công.

Chính xác mà nói, trong tình huống giá trị mana không dao động nhiều, trình tự công kích của nó sẽ là: Giá trị mana dao động nhiều > thù hận> giá trị mana dao động ít. Ngô Liêu chỉ chạy nên thù hận không tăng, thù hận còn giảm dần theo thời gian, nếu để giá trị mana dao động vượt qua thù hận, nó sẽ tạm thời chuyển mục tiêu, ví dụ như Bánh Gấu Nhỏ đang hồi mana, hoặc cái cây triệu hồi của trị liệu sư đang tỏa mana.

Bao gồm cả đòn tấn công vừa rồi. Tất cả bọn họ tập trung lại một chỗ, cây của trị liệu sư ở giữa cả đám, thế nên ban nãy mới không phân biệt được là boss đánh họ vì thù hận hay vì mana, cũng khó phát hiện ra cơ chế này, chứ đừng nói là boss thế giới. Bên ngoài có cả đống người chơi tụ lại như vậy, dù nó có nhào vào đám người thì họ cũng sẽ chỉ cho là nó đánh bừa.

Boss thế giới ở bên ngoài, chính vì số người chơi quá đông, còn rải rác khắp nơi nên mới khó xác định mục tiêu công kích của nó. Cứ điểm Đông Hải là nơi sản xuất Nhuận Thủy số lượng lớn, chất đống ở bên trong, nên nó mới ưu tiên tìm cứ điểm, sau đó mới là tấn công người chơi tụ tập xung quanh có mana lên xuống liên tục. Đánh hết những cái này nó mới tìm tanker có thù hận cao nhất là Đạp Vân Trung.

Bọn họ nghe mà choáng, cũng may họ chỉ có vài người, chứ là bên ngoài thì làm sao đám đó phát hiện ra được trình tự ưu tiên này. Nó không rõ ràng giống danh sách thù hận, người chơi còn đông, giá trị mana loạn hết lên, boss cứ thế xông vào trong đám người, chết như ngả rạ!

Hồng Quả Quả hỏi: "Vậy bọn mình phải làm gì đây anh?"

"Đánh tiếp. Bọn mình ít người, cái cơ chế này nhiều nhất là phân tán mục tiêu công kích, bọn mình vẫn phải đánh. Đứng dậy đi, không còn nhiều thời gian nữa, tiếp tục thăm dò cơ chế."

Túc Mạc thả Gấu triệu hồi ra: "Gấu Nhỏ giành lại thù hận, mọi người tiếp tục dồn damage, Hồng Quả Quả khống chế cây triệu hồi, đặt nó ở chỗ nào xa nhưng vẫn có thể hồi mana ấy, chúng ta phân tán công kích của nó."

Chỉ huy ra lệnh, tất cả xông lên. Ngô Liêu không nghe rõ kế hoạch của họ, nhưng vẫn chạy theo mọi người cùng đánh, thù hận được Bánh Gấu Nhỏ cướp lại.

Quả nhiên cây triệu hồi giúp phân tán công kích, trước kia xúc tu sẽ đánh tất cả mọi người, nhưng giờ có một vài nhánh sẽ tách ra đánh cây, thoáng chốc giảm bớt áp lực cho Hồng Quả Quả, chỉ là hơi tốn cây, bị phá xong cây hồi lại triệu tiếp.

Đêm khuya chỉ có hai tiếng, nhưng với họ thì cực kì mệt mỏi. Máu của boss tụt dần, tổng cộng xuất hiện 5 kĩ năng cơ chế, hai cái đầu là xúc tu và mực mọi người đã biết, còn 3 cái khác cực kì khó chịu.

1. Dồn Sức: Tập trung tất cả công kích vào tanker hoặc người có thù hận cao nhất, chiến sĩ mà không mở khiên cự sơn chắc chắn chết.

2. Nổ vòng đỏ: Nó ngẫu nhiên chọn một người trong đoàn để cài bom, dưới chân người đó sẽ có một cái vòng đỏ, người đứng trong phạm vi của vòng lúc nổ chắc chắn cũng ăn chiêu, người bị nổ sẽ dính trạng thái [Mực Biển Sâu].

3. Triệu hồi quái nhỏ: Nó sẽ thả ra quái nhỏ tương tự với Quái Ngư, công kích tất cả mọi người, đám quái này không thể giết, tồn tại 30 giây.

Lúc có nổ vòng đỏ, cả đoàn dính chưởng, nếu không phải họ chuẩn bị sẵn nước biển thì chắc đã dừng cuộc chơi. Triệu hồi quái nhỏ còn đỡ, cố chịu 30 giây là được, nhưng suýt thì móc rỗng Hồng Quả Quả.

Mà lúc này, máu của boss mới tới 82%.

Hồng Quả Quả nói: "Ra ngoài tôi phải đi khoe mới được, anh đây chính là trị liệu sư gánh đoàn 7 người!"

Túc Mạc khen một câu: "Tối nay cậu rất hên, lượng trị liệu luôn nổ chí mạng."

Hồng Quả Quả được khen cũng hơi sợ: "Ầy, lần trước đánh phó bản được trải nghiệm cảm giác sung sướng khi làm Âu Hoàng, em làm thêm vài món trang bị, giờ chỉ số may mắn của em cao lắm, nó còn tăng cả điểm trị liệu cơ, đánh phó bản không lo vụ heal hụt nữa đâu. Anh yên tâm đi, em bây giờ đâu còn là em của ngày xưa, xét theo nghĩa nào đó thì giờ vú em cũng to lắm rồi."

"Nói rất chuẩn." Apple bổ sung: "Lúc mở rương Ngân Hoa luôn bảo Âu quá hóa Phi, nhưng chồng cao chỉ số may mắn vẫn hữu dụng mà."

1

Cả đoàn im lặng một hồi, Thanh Phong nói: "Ông có thể ngậm miệng không?"

Hồng Quả Quả: "Đoàn trưởng, em xin phép được cấm míc của Apple."

Đoàn trưởng Momo: "Kênh phụ cận tôi không có quyền đó, đề nghị mọi người tự chặn."

Apple: "?"

Chỉ huy nói tiếp: "Ai có vòng đỏ chạy ra ngoài, đừng nổ phải đồng đội. Tiếp theo sẽ có quái nhỏ, mọi người ngừng tấn công, Ngô Liêu lên kéo bầy quái ra xa."

Ngô Liêu: "... Sao đi phó bản mà em toàn phải kéo quái vậy."

1

Chỉ Qua: "Vậy tốt mà, cống hiến vì đoàn đội, HP của em thấp, không có cơ hội."

Ngô Liêu: "Em nói thế anh nghe cũng hợp lý."

4

Lúc này boss đồng thời dùng hai kĩ năng, người có vòng đỏ là Hồng Quả Quả, quái nhỏ xông vào đoàn người. Túc Mạc vội nói: "Quả chạy ra ngoài, Ngô Liêu kéo quái."

Tất cả ăn ý ngừng công kích, Ngô Liêu xông lên tấn công, sau đó dẫn quái ra khỏi đoàn người. Ngay sau đó xúc tu của boss quật xuống, gã dùng khả năng di chuyển cao siêu luồn lách kéo bầy quái đi, còn né được xúc tu, khoe khoang: "Em gái Chỉ Qua thấy không, quái thì phải kéo như vậy, lần sau anh dạy cho."

Nhưng, một tiếng vang lớn, xúc tu của boss lại không dừng lại.

Không ai tấn công lại nghe được một tiếng hét thảm, kênh chiến đấu hiện lên dòng ---

[Đồng đội Hồng Quả Quả số 14 đã tử vong.]

Trị liệu duy nhất của họ, Hồng Quả Quả, nổ vòng đỏ xong chưa kịp giải độc đã dính một roi của boss, lên đường.

+

Tất cả mọi người: "..."

Apple đột nhiên nói: "Đừng chửi, em tắt míc đây."
Bình Luận (0)
Comment