Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 50

Hoa Hoa lớn hơn Dương Bảo nửa tuổi, lúc đăng ký học tiểu học vào ngày 1 tháng 9, Dương Bảo đúng lúc bị chặn lại ở ngưỡng cửa.

Dương Bảo biết bản thân không đủ tuổi đến trường đã khóc to một tiếng.

Thật ra Dương Bảo cũng không có yêu thích đi học đến vậy, chỉ là muốn chơi cùng với Hoa Hoa, khổ sở ôm đùi Tống Dương, đáng thương đầm đìa cầu xin, "Ba lớn, con thật sự rất muốn đi học mà!"

"Muốn đi học hay là muốn đi chơi với Hoa Hoa?" Tống Dương sao có thể không biết tâm tư của con trai nhà mình được.

Dương Bảo tội nghiệp nói con, con hai tiếng, gắt gao ôm chặt chân của Tống Dương không buông, vội nói: "Con sợ có người bắt nạt Hoa Hoa nha."

Hoa Hoa là một cậu bé thanh tú gầy gầy trắng trắng, không giống Dương Bảo mập mạp, có điều hiện tại Dương Bảo cũng đã gầy đi rồi.

"Nếu có người bắt nạt Hoa Hoa thì con có thể đánh được à?" Tống Dương liếc nhìn dáng người như cọng giá của con trai, chỉ vào bé mập cùng tuổi ở đằng xa cao tráng hơn Dương Bảo một vòng, "Nếu là nhóc đó bắt nạt Hoa Hoa thì sao?"

Dương Bảo nhìn qua, bộ dáng không sợ chết, "Ba lớn từng nói, đều phải đánh, ai cũng không thể bắt nạt được."

Quý Duyên Khanh bế Cẩu Đản đá Tống Dương một cái, ý tứ ghẹo thế là đủ rồi, đừng ghẹo đến mức Dương Bảo nóng nảy, tính cách Dương Bảo giống ai không phải Tống Dương không biết, nếu thật sự nóng lên, không chừng sẽ xoạch xoạch đi qua đó đánh con nhà người ta mất.

"Ba nói lời này lúc nào." Tống Dương xoa đầu con trai, thấy nhóc nóng nảy, một phen ôm người vào lòng đứng dậy, "Không được tùy tiện đánh người, trước tiên phải nói đạo lý, hiểu không?"

"Nói xong thì có thể đánh?" Dương Bảo ôm lấy bả vai Tống Dương hỏi.

Quý Duyên Khanh ở bên cạnh nghe được lập tức nhíu mày, Tống Dương đã dạy Dương Bảo những gì vậy?!

"Việc này tự con xem xét." Tống Dương nói xong nhìn thấy tay nhỏ chân nhỏ của con trai, có chút đau lòng nếu mất chút thịt nào, "Hôm nào ba đăng kí cho con một lớp học võ, ai cũng không bắt nạt con được!"

"Cũng không được bắt nạt Hoa Hoa!" Dương Bảo nói xong liền lặp lại, "Ba lớn, con muốn đi học đi học đi học."

Từ trước đến giờ Dương Bảo chưa từng ngang ngạnh như vậy, cho dù không chiếm được đồ chơi cũng chưa từng thế này, tối đa cũng chỉ ra vẻ đáng thương và bán manh nhìn họ, hôm nay là lần đầu xảy ra việc này, đều là vì muốn được đến trường.

Tống Dương rất chua xót với con trai của mình, trước đây hắn không thích đến trường, mỗi ngày đều nghĩ cách khóc lóc om sòm trốn học, hiện tại con trai lại khóc lóc om sòm đòi đến trường.

Tống Dương vừa định mở miệng nói được, Quý Duyên Khanh ở bên cạnh khụ một tiếng, Tống Dương lập tức ăn ý không hề mở miệng.

"Dương Bảo." Thanh âm Quý Duyên Khanh bình thản.

Dương Bảo mới nãy còn khóc lóc om sòm lập tức ngoan ngoãn, không dám nhắc lại việc đi học nữa, nhưng nhóc thật sự rất muốn đi học cùng với Hoa Hoa, đáng thương nhìn qua Quý Duyên Khanh, yếu ớt nói: "Ba ơi, con sai rồi! Ba cho con đến trường đi mà!"

Tống Dương vừa thấy bộ dáng này của Dương Bảo, nghĩ thầm còn rất thông minh.

Nhưng mà Quý Duyên Khanh không ăn bộ dáng này của Dương Bảo, vẫn là dáng vẻ vừa rồi, hù cho Dương Bảo không dám tiếp tục nghĩ đến mấy tâm tư nhỏ nữa.

"Trường học có quy định, các bạn học cùng tuổi với con cũng không thể đến trường, nếu con thật sự muốn đi học thì nhờ cậy ba và ba lớn của con, nhưng con không thể gây sự vô lý như vậy, biết không?"

Dương Bảo cúi đầu xuống, cảm xúc có chút ủ rũ, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà ba, con thật sự rất muốn đi học, con cam đoan về sau sẽ không làm như vậy nữa."

Tống Dương thấy Quý Duyên Khanh gật đầu, lúc này mới xoa đầu Dương Bảo, "Về sau nghe lời ba của con." Nói xong dỗ Dương Bảo đang không có tâm trạng đi đăng ký.

Tâm tình của Dương Bảo đến nhanh đi cũng nhanh, biết có thể đi học cùng với Hoa Hoa, vui vẻ không ngừng, còn ưu tư gì nữa chứ.

Báo danh cùng với Hoa Hoa xong, hai đứa nhỏ đi trước nói chuyện đùa giỡn với nhau, nhóm người lớn đi theo phía sau.

Cùng nhau trở về tiểu khu, Tống Dương mời hai người nhà Lục Phong dẫn theo Hoa Hoa ăn trưa ở nhà bọn họ, xem như chúc mừng hai đứa nhóc đi học.

Lục Phong và Hoa Đình không có ý kiến, lúc hai bên chia tay ở thang máy, nhìn thấy Dương Bảo sáp qua hôn Hoa Hoa một cái, mí mắt Quý Duyên Khanh giật nảy lên, bởi vì Dương Bảo hôn Hoa Hoa ở miệng!

Biểu tình của nhóm người lớn khác nhau nhưng đều hơi kì quái.

Dương Bảo vẫn đang cười hì hì vẫy tay với Hoa Hoa, "Lát nữa đến nhà tớ ăn cơm, tớ có rất nhiều đồ chơi muốn tặng cậu."

Bộ dáng Hoa Hoa cũng không hề gì, vừa nhìn thì biết Dương Bảo thường xuyên làm vậy.

Quý Duyên Khanh cảm thấy cần phải hỏi một chút để kiểm soát việc này lại, cậu không quản việc tính hướng của con trai, nhưng cái này phải đợi đến lúc đứa nhỏ lớn lên có chính kiến của riêng mình, chứ không phải ngây ngô không biết gì như hiện tại, vào lúc này vẫn cần sự chỉ dẫn, cho dù gia đình cậu không có ý kiến, nhưng không thấy mặt Lục Phong đã đen rồi sao?!

"Dương Bảo, không thể hôn miệng Hoa Hoa."

"Vì sao ạ?" Dương Bảo không hiểu, ba cũng hôn hôn nhóc mà, còn nói thích thì có thể hôn hôn.

Hoa Hoa cũng không hiểu, ngẩng đầu nhìn Quý Duyên Khanh.

"Con và Hoa Hoa đều là bé nam, chỉ có người thật sự thân thiết mới có thể hôn lên miệng."

Vẻ mặt Hoa Hoa nghiêm túc nói: "Nhưng mà con và Dương Bảo rất thân thiết nha! Chúng con là bạn tốt, vả lại ba và ba lớn cũng có thể hôn hôn mà."

Hiện tại đừng nói mặt Lục Phong đen, Hoa Đình vừa rồi còn xem náo nhiệt cũng khựng lại, có chút ngượng ngùng, cơ mà da mặt Hoa Đình dày, một lúc thì không có gì nữa.

Tống Dương ở cạnh cười.

Quý Duyên Khanh cũng nghẹn lại, cậu không tiện quản Hoa Hoa, với lại cũng không thể quản chuyện tình ở nhà của hai người Lục Phong và Hoa Đình, đành phải tùy tiện dỗ hai củ cải nhỏ, "Cũng không phải không thể hôn, có điều trẻ con không thể hôn."

"Ồ, hóa ra lớn mới có thể nha!" Dương Bảo nói xong còn nghiêm túc nhìn Hoa Hoa, "Đợi chúng ta lớn giống ba và ba lớn thì có hôn hôn được rồi!"

Hoa Hoa cũng gật đầu theo.

"Tớ sẽ tiếp tục trộm nhìn, xem ba và ba lớn còn làm cái gì, đến lúc đó..."

Sắc mặt Quý Duyên Khanh muốn xong rồi, Tống Dương ở phía sau cũng không xem náo nhiệt nữa, một phen bắt lấy đứa con nhà mình, bóp lấy mặt, "Trưa nay cho con ăn thịt hầm!"

Dương Bảo lập tức quên lời muốn nói, quay đầu vui vẻ nói: "Hoa Hoa, lát nữa gặp!"

Hoa Đình và Lục Phong dẫn Hoa Hoa rời đi, chỉ là trước khi đi, Hoa Đình cười hì hì nói: "Không ngờ hai người nhiệt tình như vậy nha! Con trai hai người biết thật nhiều!"

Quý Duyên Khanh xấu hổ đến mức kéo Dương Bảo vào đánh một cái vào mông, vậy mà vẻ mặt Dương Bảo còn đơn thuần thương nhớ ăn thịt.

Tống Dương:...

Con trai có hơi đần.

*

Con trai đần trong miệng Tống Dương ở lớp học lại là một tiểu bá vương, mỗi tháng đều có vài ngày mời phụ huynh, Tống Dương và Quý Duyên Khanh sắp thành khách quen luôn rồi, ý tứ của cô giáo chính là khuyên Dương Bảo đổi trường khác, Dương Bảo ở nhà nghe được lập tức làm nũng đáng thương, nói gì cũng không chịu chuyển, Quý Duyên Khanh tức giận đến mức nhiều lần muốn đánh Dương Bảo, nhưng nhóc con này đặc biệt rất biết làm nũng, cộng thêm Tống Dương ba phải bên cạnh nữa.

Cuối cùng nhà Quý Duyên Khanh trở thành loại gia đình mà trước kia cậu không thích nhất, tặng trường học một cái thư viện để giữ con trai lại.

Hơn nữa nhìn điệu bộ của Dương Bảo, cảm thấy quyên góp ở cấp tiểu học xong còn phải quyên tiếp nữa...

Nhưng trừ đánh nhau ra, thành tích học tập của Dương Bảo vẫn luôn rất tốt, làm Quý Duyên Khanh không thể mở miệng bắt bẻ được.

"Con ở lớp là đại ca, bọn họ đều sợ con, sẽ không có người bắt nạt Hoa Hoa." Logic của Dương Bảo, gắn mác đại ca thì sẽ không có ai động đến.

Đợi Dương Bảo thành đại ca của lớp, lại sợ lớp khác bắt nạt Hoa Hoa, thế là bắt đầu đi tung hoành.

Quý Duyên Khanh biết được nguyên nhân thì tức giận đến đau ngực, Tống Dương ở bên cạnh không dấu vết sờ sờ mũi, ai biết hắn tùy tiện nói một câu, Dương Bảo lại có thể ghi nhớ trong lòng, nhưng không thể để Quý Duyên Khanh biết chuyện này, bằng không chỉ có thể ngủ ở phòng sách.

Đợi Dương Bảo lên cấp hai, tiếp tục làm như thế, Quý Duyên Khanh đã tập mãi thành quen, chỉ có thể nhờ Hoa Hoa khuyên nhũ nhiều hơn, không được đánh nhau, ngoan ngoãn học tập...

*

Năm ba trung học cơ sở, cận kề kì thi trung học phổ thông.

Dương Bảo vừa mới đánh bóng rổ xong, mặc áo thể thao ba lỗ và quần đùi, vì thân thể có hơi cao nên thoạt nhìn có chút gầy, nhưng đặc biệt đẹp trai sáng sủa, vô cùng có tinh thần.

Cả người toàn là hơi nóng, Dương Bảo ném bóng rổ lên bàn, nhìn một vòng không thấy Hoa Hoa, tùy ý hỏi: "Gia Gia đâu?" Ở trong lớp nhóc không thể gọi nhủ danh của Hoa Hoa.

Bạn cùng lớp nghiêng đầu quét mắt qua, vừa nhìn thấy Hoa Hoa đi đến cửa, "Ngay cửa kìa! Đại ca, cậu cũng quá cẩn thận rồi, mới bao lâu thôi mà đã nhớ người rồi."

"Làm bài tập của cậu đi!" Dương Bảo thuận miệng nói, mặt mày hớn hở nhìn Hoa Hoa đang đi thẳng đến, "Đi đâu thế?"

Hoa Hoa đưa nước trong tay cho Dương Bảo, "Cậu dùng nước lạnh gội sạch mồ hôi trên đầu hả?"

Dương Bảo vội vã cam đoan, "Không dùng nước lạnh gội đầu, đều là mồ hôi, không tin cậu sờ đi."

"Tớ mới không sờ." Hoa Hoa lấy khăn từ bàn ra đưa cho Dương Bảo, Dương Bảo không nhận khăn, ngược lại rầm rì nói: "Ai nha, cậu lau cho tớ đi, tớ khát chết rồi!"

Nhóc nhận chai nước trong lòng Hoa Hoa, ùng ục ùng ục uống hết nửa chai.

Hoa Hoa không còn cách nào, đành phải lau lau lung tung cho Dương Bảo, mặt chậm rãi đỏ lên.

Buổi chiều tan học, Hoa Hoa trực nhật, Dương Bảo thu dọn cặp sách của hai người xong xui, đặt lên bàn. Hoa Hoa đang lau bảng đen, đều là bụi phấn, chân nhón lên để lau hàng trên.

Dương Bảo đặt cặp sách trên dãy bàn đầu tiên, trực tiếp đứng ở phía sau, một tay nắm lấy tay Hoa Hoa, tiếp nhận nhiệm vụ lau bảng.

"Sặc chết rồi, cậu ra cửa đợi đi." Dương Bảo lau hai ba lần thì xong, quay đầu lại hỏi Hoa Hoa, "Mặt cậu sao đỏ thế? Có phải vừa nãy hít bụi phấn nên thấy khó chịu không?"

Hoa Hoa đưa tay muốn che mặt, bị Dương Bảo chặn lại kéo ra, ngực đập thình thịch thình thịch rất nhanh.

"Trên tay đều dính bụi phấn." Dương Bảo kéo người ra bồn rửa bên ngoài rửa tay, nhóc vừa quay đầu thì phát hiện mặt Hoa Hoa càng đỏ hơn.

"Sao mặt cậu càng đỏ hơn rồi, có phải thân thể không thoải mái không?" Dương Bảo đưa tay đang rửa đặt lên trán của Hoa Hoa, nha một tiếng, "Thật sự có hơi nóng, mau về nhà đi bệnh viện."

"Ngu ngốc, là tay cậu rửa nước nên quá lạnh."

"Nhưng rõ ràng mặt cậu rất đỏ mà."

Hai người vây quanh đề tài này nói nửa ngày, sau lưng vang lên âm thanh mềm mại của một cô gái, có hơi sợ hãi, "Cái kia, Quý Tây Tây, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Hoa Hoa nhìn thấy phong thư hồng nhạt trong tay cô gái thì biết cô đến tỏ tình với Dương Bảo, mặt vừa rồi còn đỏ lập tức giảm nhiệt, mím mím môi, nhìn về phía Dương Bảo, Dương Bảo lại tùy tùy tiện tiện nói: "Được nha, bạn nói đi!"

Cô gái nhìn Hoa Hoa, ý bảo muốn đơn độc nói với Dương Bảo.

Hoa Hoa quyết đoán rời đi, Dương Bảo vừa thấy thì có hơi gấp gáp, thúc giục nói: "Có việc gì thì mau nói đi!"

Cô gái sắp khóc luôn rồi, may mà cô kìm lại được, lấy dũng khí tỏ tình, sắp tốt nghiệp rồi, cô không muốn để lại tiếc nuối.

"Tớ, tất cả tâm ý của tớ đều ở trong thư, cậu nhất định phải xem đó." Cô gái nhét thư vào tay Dương Bảo rồi bỏ chạy mất.

Dương Bảo lúc này mới chú ý đến bức thư hồng nhạt, mặt cúi xuống, lẩm bẩm nói: "Sớm biết thì đã không nhận rồi, quên đi, ngày mai trả lại là được."

Trên đường trở về Dương Bảo phát hiện tâm tình Hoa Hoa không tốt lắm, cũng không thèm quan tâm nhóc.

"Sao lại đột nhiên tức giận rồi?"

Hoa Hoa vẫn không nhịn được, có hơi không được tự nhiên, "Cậu thích bạn nữ vừa rồi đúng không?"

"Thích cái gì? Lần đầu tiên tớ gặp bạn ấy mà, còn không nhớ trông như thế nào nữa." Dương Bảo nói xong dừng lại, "Nếu sớm biết là thư tỏ tình thì tớ sẽ không nhận, phiền chết đi được, ngày mai còn phải trả lại, cậu biết bạn ấy là ai không?"

Tâm tình Hoa Hoa lập tức tốt lên, lắc đầu, "Ngày mau hỏi Bát Quái, cậu ấy chắc sẽ biết." Bát Quái ở trong lớp là một người rất thích hóng hớt, "Hôm nay ba tớ nấu chân giò, cậu muốn ăn không?"

Lực chú ý của Dương Bảo thoáng cái bị hấp dẫn, cũng không quản thư màu hồng nhạt gì đó nữa.

*

Thi đại học xong, quay về trường tính điểm số.

Dương Bảo vừa mới cự tuyệt một em gái đến tỏ tình, vừa quay đầu đã phát hiện không thấy Hoa Hoa đâu.

"Mới vài phút không để trong tầm mắt thì đã không thấy tăm hơi đâu." Dương Bảo tùy tay ngăn một bàn cùng lớp, "Cậu có thấy Hoa Gia đâu không?"

Biểu tình trên mặt bạn học có chút thần bí, "Biết cậu và Hoa Gia có quan hệ tốt, nhưng mà hiện tại cậu đừng đi quấy rầy, tớ thấy hoa khôi gọi Hoa Gia ra ngoài rồi, đoán chừng là muốn tỏ tình, trong tay còn cầm thư màu hồng nhạt, không ngờ thì ra hoa khôi thích Hoa Gia nha!"

Dương Bảo vừa rồi còn cười mặt lập tức lạnh, "Ở đâu?"

Bạn học bị dọa sợ, nhanh tay chỉ phương hướng.

Thời điểm Dương Bảo đến thì thấy Hoa Hoa nhận thư của hoa khôi, tức giận đến nhăn cả mặt, toàn thân đều lạnh lẽo, không nói hai lời đã tiến lên kéo cánh tay Hoa Hoa, lạnh như băng nói: "Trả thư lại đi."

"Cậu làm gì thế Dương Bảo, thư này..."

"Tớ mặc kệ, trả lại." Dương Bảo nói xong thấy Hoa Hoa còn chưa trả, tức giận nói, "Cậu không trả lại tớ liền hôn cậu."

"Cái, cái gì?" Hoa Hoa trước tiên là sửng sốt, đợi phản ứng lại thì miệng đã nói lắp.

Vẻ mặt Dương Bảo nha một tiếng, "Xem ra là cậu muốn tớ hôn cậu, Hoa Hoa xuẩn." Nói xong cúi đầu, ôm Hoa Hoa vào vòng tay, thuận tay dùng hai ngón ghét bỏ cầm một xíu góc bức thư trong tay Hoa Hoa nhét lại vào lòng hoa khôi ở bên cạnh đã nhìn đến ngốc luôn rồi.

Đợi buông người ra, hoa khôi đã chạy mất, mặt Hoa Hoa đỏ lên, cậu cậu cậu nửa ngày cũng không nói ra được một câu.

Dương Bảo liếm liếm môi, trong mắt đều là thỏa mãn, nhóc đánh từ nhỏ đến lớn, sao có thể để người nào đó tùy tiện cướp Hoa Hoa đi được?!

"Thích không?"

Hoa Hoa vẫn chưa nói được gì, mặt càng lúc càng đỏ hơn, "Vì sao cậu lại hôn tớ?!"

"Không phải nói lớn giống ba thì có thể hôn môi à?"

"Là vậy sao?" Giọng điệu Hoa Hoa có hơi chán nản.

Dương Bảo một phát ôm lấy người, dựa vào ngực chính mình, tiếng tim đập thình thịch thình thịch mạnh mẽ có lực.

"Nghe thấy không? Nó nói nó thích cậu."

Hồi lâu, đáp lại Dương Bảo chính là Hoa Hoa kiễng mũi chân, môi cùng môi đụng chạm.

Trưởng thành có thể hôn hôn, còn có thể làm chút việc ba và ba lớn đã làm...

Dương Bảo híp mắt suy nghĩ, nhớ đến thanh âm năm tuổi năm đó nghe được ở ngoài cửa.
Bình Luận (0)
Comment