Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 47

Ngoài cửa sổ nổi lên từng trận giông bão, mí mắt phải của Quý Duyên Khanh liên tục giật, trong lòng có hơi bất an, như là có chuyện gì sắp xảy ra.

Phương Tư thấy ông chủ không thích hợp, đang muốn mở miệng hỏi, Quý Duyên Khanh đã đưa tay ra hiệu tạm dừng, "Mọi người tiếp tục, Phương Tư em để ý chút nhé." Ra khỏi phòng họp, Quý Duyên Khanh ở ngay lối đi nhỏ gọi điện thoại cho Tống Dương.

Rr... Rr... Rr...

"Ây, bé cưng làm sao thế?"

Nghe được thanh âm khỏe mạnh trong điện thoại, cảm giác bất an của Quý Duyên Khanh cũng an ổn dần, "Cũng không biết bị sao, mí mắt cứ giật mãi, anh bảo ông Kim lái xe cẩn thận một chút, chú ý an toàn."

"Bé cưng, em không phải người mê tín như vậy mà."

Nói thì nói như vậy nhưng Tống Dương vẫn phân phó ông Kim lái chậm một chút, Quý Duyên Khanh trong điện thoại nghe thấy được, chợt nghe Tống Dương mở miệng, "Em ở đó đừng gấp, cứ sắp xếp từ từ, anh mua nạm bò tươi, tối nay bộc lộ tài năng cho em xem..."

Lúc sáng trước khi Quý Duyên Khanh ra cửa đã nói muốn ăn nạm bò hầm cà chua, buổi chiều Tống Dương rời khỏi công ty liền đi mua, Quý Duyên Khanh nghe xong mí mắt đều cong.

Hai người nói chuyện một lúc, sự bất an do mí mắt giật của Quý Duyên Khanh cũng đỡ hơn, cậu âm thầm thở ra, ngắt điện thoại vào phòng họp. Vé máy bay ra nước ngoài đã đặt xong rồi, ngay ngày mốt, tất cả chuyện công ty đều đã giao cho Phương Tư, hội nghị hôm nay cậu cũng chỉ ngồi một bên nhìn, Phương Tư gần như đã xử lý được hết, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Chờ cuộc họp kết thúc, Phương Tư đi cùng Quý Duyên Khanh đến văn phòng.

Biết sắp chia ly, trong mắt Phương Tư hiện lên vẻ không nỡ, khiến cõi lòng Quý Duyên Khanh đầy an ủi. Phương Tư tốt nghiệp xong thì làm trợ thủ đi theo bên cạnh cậu, cậu nhìn cô ngày ngày thành thục dần, hiện tại có thể một mình đảm đương một phương, đem công ty giao cho Phương Tư cậu rất yên tâm, thấy biểu tình của Phương Tư, cười cười nói: "Lúc mới đầu nhiệt huyết bốc đồng, đi đến hiện tại thật sự không dễ dàng, về sau nỗ lực cố lên."

"Ông chủ!" Hốc mắt Phương Tư có chút ướt át.

Quý Duyên Khanh vỗ vỗ cánh tay Phương Tư, Phương Tư tiến đến ôm một cái, chợt nghe âm thanh khụ khụ ở cửa, Tống Dương đứng ở cửa với ánh mắt ghen tuông, Phương Tư cũng không sợ, ngược lại bất mãn nói: "Ông chủ sắp phải đi rồi, tôi không thể ôm một cái sao?!"

Tống Dương rất muốn nói vợ của ông đây, dựa vào gì cho cô ôm?! Nhưng biết rõ nếu dám nói thì Quý Duyên Khanh sẽ tạc mao, vì thế đành tiến lên giữ lấy bả vai Quý Duyên Khanh thể hiện d,ục vọng chiếm hữu, cúi đầu hỏi: "Sắp xếp xong rồi sao?" Hoàn toàn xem Phương Tư thành không khí.

Hắn đã nghĩ xong rồi, thừa dịp Quý Duyên Khanh mang thai đến đảo nhỏ, hoàn toàn tách ra khỏi Grimm, về sau chỉ làm cổ đông hoặc đem toàn bộ cổ phần bán hết cho Simon, hắn cũng mở một công ty làm phim hoạt hình, mỗi ngày dùng công ty nhà mình quấn lấy Quý Duyên Khanh, Quý Duyên Khanh thường xuyên qua lại sẽ mềm lòng giúp hắn, phu phu đồng lòng thì sẽ lợi hại hơn cả Grimm.

Mới vừa hợp tác với Simon xong bây giờ đã quay đầu hãm hại người ta thì cũng chỉ có loại người như Tống Dương mới có khả năng làm được.

Phương Tư ở cạnh nhìn cũng không có biện pháp, chưa từng gặp qua người có da mặt dày như vậy, thật sự là một đóa cải trắng ngon lành bị heo củng mất mà.

Quý Duyên Khanh buồn cười phất tay nói lời từ biệt với Phương Tư, Phương Tư vẫn giận giữ, tiến lên ôm nhẹ một cái, "Cố lên!"

Ôm rất nhanh đã tách ra, mặt mày Phương Tư đều vô cùng vui vẻ, Tống Dương ở bên cạnh đen mặt nhìn Phương Tư chằm chằm hệt như hổ rình mồi.

Hai người đi thang máy đến sảnh ngoài, bên ngoài đang mưa lớn, trong tòa nhà này có không ít công ty cũng đến giờ tan làm rồi, sảnh ngoài có chút ầm ĩ, người nói chuyện phiếm rất nhiều, đứng ở cửa. Tống Dương ngại nhiều người, dùng một tay che chở Quý Duyên Khanh, chợt nghe không ít nhân viên nữ nói khẽ ở sau lưng, nói cái gì mà đẹp trai nha, nam nhân ưu tú đều ở bên nam nhân ưu tú gì đó linh tinh.

Khóe miệng Tống Dương nhếch cao tự mãn, Quý Duyên Khanh ưu tú như vậy chính là của hắn.

Sảnh lớn dần dần ít người đi, ông Kim cách một lớp kính thủy tinh nhìn thấy Tống Dương, hỗ trợ che ô, đưa một cái qua.

"Ông chủ, ô."

Tống Dương gật đầu, một tay cầm ô một tay che chở Quý Duyên Khanh bước đi.

Mưa vô cùng lớn, đại sảnh không ngừng có nhân viên đi về phía cửa, Quý Duyên Khanh cũng không biết tại sao nhưng luôn cảm thấy sau lưng có chút kì quái. Từ khi cậu vì mang thai Cẩu Đản mà bụng lớn hơn thì vô cùng mẫn cảm với ánh mắt của người khác, mà giờ phút này lại cảm thấy có một tầm mắt rất mãnh liệt, cậu liếc mắt qua bên sườn mặt, trong cơn mưa lạnh lẽo có một mũi dao lạnh như băng lóe lên đang hướng về phía Tống Dương bên này vọt đến.

"Cẩn thận!"

Miệng Quý Duyên Khanh hô lên, tay đẩy Tống Dương ra, cánh tay bị dao chém qua một nhát, máu tươi tức khắc chảy ròng ròng.

Tốc độ đối phương rất nhanh, lập tức hướng về phía lưng Tống Dương, căn bản không ngừng động tác, Quý Duyên Khanh không chút suy nghĩ tiến lên, Tống Dương quay đầu lập tức thấy mũi dao hướng tới phía bụng của Quý Duyên Khanh, sợ đến mức phản xạ đá một cái, trực tiếp đá trúng tay cầm dao của đối phương.

Dao rơi xuống đất, nằm ở trong mưa.

Đám đông từ sớm đã la hét ầm trời kêu giết người, toàn bộ đều chạy đi tránh khỏi đó.

Dao nhỏ bị đá rơi xuống nhưng rất nhanh đã được nhặt lên từ màn mưa, mũi dao lạnh băng nhằm đến Tống Dương, trong cả hai mắt đều là điên cuồng trả thù.

"Trương Triết." Giọng điệu Tống Dương lạnh đến thấu xương, hắn đẩy Quý Duyên Khanh bảo vệ sau lưng.

Thân thể gầy yếu cầm dao kia không ai khác ngoài Trương Triết.

Khuôn mặt vặn vẹo, Trương Triết gắt gao nhìn chằm chằm Tống Dương, quát lớn: "Giết mày, giết mày!" Nói xong liền đâm đến, Tống Dương sợ liên lụy Quý Duyên Khanh, đẩy người về sau hai bước, vừa lúc ông Kim tiếp được, vội vàng đưa Quý Duyên Khanh vào trong xe.

Quý Quyên Khanh ôm cánh tay chảy máu không ngừng, cả người ướt đẫm mưa, một lúc sau mặt liền trắng bệch, cậu cũng biết bản thân ở lại chỗ đó ngược lại sẽ khiến Tống Dương phân tâm, vì thế vào xe, nhìn ông Kim, "Ông đi hỗ trợ đi."

Ông Kim đưa hộp sơ cứu trong xe ra phía sau, sau khi đóng chặt cửa xe xong mới chạy đến chỗ Tống Dương.

Tình hình đã được khống chế, Tống Dương một cước dẫm lên ngực đối phương, giống như phải lấy mạng người, một cước lại một cước, đá đến đối phương cuộn thân mình lại, hai mắt hắn đều hồng, hơi thở cả người khiến ông Kim không dám lại gần, nhưng mà sợ gây ra án mạng, vội vàng nói: "Ông chủ, Quý tiên sinh còn đang bị thương..."

Chân đá người của Tống Dương dừng lại.

"Trương Triết." Thanh âm Tống Dương lạnh băng thấu xương, nhìn Trương Triết nằm cuộn thành một cục trên mặt đất hệt như đang nhìn một người chết, hai mắt híp lại, trầm mặc hồi lâu mới quay đầu nói với ông Kim, "Báo án!"

Ông Kim ở lại trông chừng Trương Triết, Tống Dương cả người ướt đẫm mở cửa xe đi thẳng đến bệnh viện, Quý Duyên Khanh ngồi ở ghế sau hỏi: "Có bị thương không?"

"Chỗ nào của anh cũng ổn, ngược lại là em, cầm máu rồi sao?"

Quý Duyên Khanh thấy Tống Dương lái xe quá nhanh, gấp gáp nói: "Vết thương trên tay em là vết thương nhỏ, anh đừng lái nhanh quá, em sợ."

Tốc độ xe lúc này mới từ từ chậm lại.

*

Trương Triết lại bị đưa vào sở cảnh sát, hiện tại rất khó ra nước ngoài du học.

Độ nóng của tin tức rất lớn, dù sao lúc đó ở cửa có không ít người, mới đầu còn tưởng là phần tử khủng bố tập kích, còn có một đoạn video quay lại, bên trong Trương Triết giống như kẻ bị bệnh thần kinh cầm dao lao về phía Tống Dương.

Trương gia nghe được tin tức hiển thị lập tức sửng sốt, nhất là cha Trương đặc biệt không thể tin, trực tiếp phủ định, đợi đến khi nhìn video, người bên trong đích thật là Trương Triết, lúc này mới kinh hoảng.

"Không phải bà đưa con trai đến Mĩ rồi sao?"

Khi đó vì cứu Trương Triết ra ngoài, Trương gia tổn hao rất nhiều sức lực mới đưa được người đến trung tâm cai nghiện ở Mĩ, mẹ Trương còn cố ý đi theo một đoạn thời gian, chỉ là bà mềm lòng, mỗi lần thấy con trai thống khổ quỳ xuống đất tự hại mình liền thấy đau lòng, sau đó thì trở về, nếu không sẽ làm ra hành vi mua m.a túy cho Trương Triết mất.

"Lúc em về nó còn ở trung tâm cai nghiện." Mẹ Trương cũng cảm thấy kì quái, trung tâm cai nghiện kia nổi tiếng nghiêm khắc, không có lệnh của người giám hộ thì sao có thể thả người trở về được, vả lại con trai lấy tiền mua vé máy bay từ đâu?

"Mặc kệ thế nào trước tiên cũng phải cứu con trai ra rồi nói sau."

"Cứu? Bà xem video đi, làm sao mà cứu?"

Cha Trương bực bội không thôi, đối với đứa con chuyên gây rắc rối cho mình ông đã rất phiền chán, thân thể ông còn trẻ, hơn nữa còn có con riêng bên ngoài...

*

Vết thương trên tay Quý Duyên Khanh tuy là bị thương da thịt nhưng lại rất nghiêm trọng, phải may mấy mũi, cộng thêm Cẩu Đản trong bụng nên không thể gây mê, chỉ có thể chịu đựng.

Tống Dương đứng bên cạnh nhìn thấy đau lòng đến mức hận không thể xoắn tay áo khâu lên tay mình.

Khâu xong, trán Quý Duyên Khanh đều là mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt đều trắng, cậu mất hơi nhiều máu, trên người phủ một tấm chăn, mơ hồ thấy được lớp áo sơ mi trắng phía dưới đã ướt hết, toàn bộ đều là vết máu loang lổ.

"Sẽ không cho cậu thuốc uống, bôi thuốc chống viêm rồi ở lại viện theo dõi thêm."

Bác sĩ cũng biết tình huống của Quý Duyên Khanh, cố gắng miễn đi vài loại thuốc, có điều người lớn sẽ hơi khổ cực.

Tống Dương nắm tay không bị thương của Quý Duyên Khanh, hơi thở cả người lạnh lẽo ác liệt, hiện tại nếu Trương Triết ở trước mặt, chỉ sợ sẽ xảy ra tai nạn chết người.

Ngày đó ở lại bệnh viện một đêm, không thông báo cho Dương Bảo nên nhóc chỉ đành ở lại nhà Lục Phong một đêm, sáng sớm hôm sau, trừ khí sắc Quý Duyên Khanh có chút không tốt ra thì những nơi khác đều bình thường. Tống Dương tự mình lái xe về nhà, Quý Duyên Khanh còn tưởng vì chuyện này mà phải ở lại hai ngày, ai biết khi trở về Tống Dương đã soạn xong hành lý, ninh một nồi nạm bò hầm cà chua.

"Còn muốn đi?"

"Ở lại đây anh lo lắng." Tống Dương hôi lên môi Quý Duyên Khanh, "Anh đi với em, so với an toàn của em thì cái gì cũng không quan trọng bằng."

Chuyện lần này rõ ràng là nhắm vào Tống Dương, nhưng hiện tại người chấn kinh lớn nhất cũng là Tống Dương.

Khoảnh khắc con dao hướng đến Quý Duyên Khanh, máu cả người Tống Dương đều đông lại, thù có thể báo muộn một chút nhưng Quý Duyên Khanh nhất định không thể gặp chuyện bất trắc gì.

Giữa trưa rốt cuộc cũng được thưởng thức tay nghề của Tống Dương, xem ra đã luyện rất lâu, cố ý bỏ nhiều cà chua, dù thế nào thì mùi vị cũng rất hợp với khẩu vị của Quý Duyên Khanh, ăn hai bát cơm lớn, ăn no thì buồn ngủ, Tống Dương nhìn thấy sắc mặt vẫn trắng bệch của Quý Duyên Khanh thì càng khó chịu.

Chuyến bay vào sáng sớm, đêm qua Tống Dương còn ở phòng sách đợi cả đêm, ngày hôm sau uống một tách café đen, tinh thần lập tức tỉnh táo.

Dương Bảo biết sẽ ra ngoài chơi, hơn nữa Hoa Hoa cũng sẽ đi, vô cùng vui vẻ, nhóc đeo ba lô trên lưng, bữa sáng cũng bỏ không ăn chạy lon ton xuống dưới lầu, đợi Quý Duyên Khanh và Tống Dương xuống, một nhà ba người Lục Phong và Hoa Đình cũng đã chuẩn bị xong rồi, Dương Bảo và Hoa Hoa sôi nổi đi ở phía trước.

Chờ lên máy bay, trái tim của Quý Duyên Khanh mới ổn định lại.

Không đề cập đến những việc xảy ra không ngừng kể từ khi cậu trở về, chỉ nói đến bộ dáng ngày hôm kia đá Trương Triết của Tống Dương, Quý Duyên Khanh không yên tâm để Tống Dương ở lại trong nước, không phải đáng thương hay đồng tình Trương Triết, mà là sợ Tống Dương không khống chế được khiến bản thân hắn dính vào vậy thì không tốt.

Đi được đến hôm nay, Quý Duyên Khanh cũng có tâm tính giống Tống Dương, cái gì cũng không quan trọng bằng việc cùng nhau giữ gìn cả nhà bình bình an an.

Diện tích đảo nhỏ không lớn nhưng nhiệt độ tốt lắm, ở Bắc Kinh đã bắt đầu lạnh, vậy mà nơi này vẫn là khí trời đầu hạ, buổi sáng và buổi tối đều rất mát mẻ, giữa trưa có chút nóng nhưng trên đảo có cây cối rậm rạp nên cũng rất mát mẻ.

Bản thân hòn đảo này mới phát triển, dân cư sống ở đây rất ít, cách nơi bọn họ ở rất xa, không có thành thị gì, chỉ có một con đường quê với bãi cát, bên kia có vẻ là rừng rậm, đã khảo sát qua rồi không có dã thú có thể làm người dân bị thương.

Bọn họ sống ở khu vực gần bãi cát vàng, nước biển rất xanh, hạt cát nhỏ lại mềm mại, khi ánh mắt trời chiếu xuống hiện lên ánh vàng lấp lánh.

Biệt thự được xây mới, không lớn, nhưng bố trí phòng ốc có vài phần hương vị giống với trong nước, cũng không thuê người giúp việc, mỗi ngày có người đưa rau và thịt tươi đến nhà bếp, Tống Dương muốn tự mình nấu cơm trong khoảng thời gian này, tự trổ tài nghệ.

Hiện tại việc Dương Bảo thích nhất chính là giữa trưa ăn cơm xong ngủ một giấc ngắn, đợi đồng hồ báo thức vang lên âm thanh đầu tiên lập tức tỉnh dậy, đôi mắt mong ngóng nhìn Tống Dương đợi hắn dẫn nhóc ra bờ biển nghịch nước.

Nhiệt độ lúc này thích hợp nghịch nước, mặc quần bơi hình con vịt nhỏ màu vàng, mang theo phao bơi của nhóc, Dương Bảo bịch bịch bịch chạy đến gọi Hoa Hoa cùng nhau đi chơi.

Quý Duyên Khanh còn đang ngủ trưa, sắp năm tháng nên bụng ngày càng lớn, gần nhất cũng ngủ nhiều hơn.

Tống Dương hôn trộm cái bụng tròn trịa của Quý Duyên Khanh, lúc này mới khe khẽ rời đi, nghe thấy âm thanh chạy đến bịch bịch bịch, biết là Dương Bảo tới, nhanh chóng đóng cửa phòng ngủ, quả nhiên là Dương Bảo và Hoa Hoa.

"Nha, ba vậy mà ngủ nướng."

Trong nháy mắt Dương Bảo phanh một cái, cả đầu bổ nhào vào đùi Tống Dương, Hoa Hoa theo sát phía sau cũng bị đụng phải, hai đứa nhóc không thấy đau, bốn mắt nhìn nhau che miệng cười hì hì.

Lục Phong đi ở phía sau.

Hai người lớn ở xa nhìn nhau, nở mụ cười, Quý Duyên Khanh đang ngủ, Hoa Đình cũng không dậy, việc dẫn hai đứa nhỏ đi ra biển chơi cũng chỉ có thể giao cho hai ông ba lớn thôi.

Lục Phong xứng đáng làm cha hơn Tống Dương, ba lô nhỏ trên lưng Hoa Hoa, từ bên trong lấy ra đều là kem chống nắng, phòng côn trùng còn có các loại khăn mặt cốc nước linh tinh, bên này Tống Dương chỉ ôm một mình Dương Bảo, may là Dương Bảo tự mình suy nghĩ chu toàn, bên trong đều có đủ, bản thân nhóc cũng không cần Tống Dương bôi, xoa xoa lung tung vài cái xong liền lập tức gấp gáp tròng phao bơi chạy xuống biển.

Bên này là khu nước cạn, Tống Dương cũng không lo lắng, dặn không được chạy xa bờ, đặt mông xuống ngồi trên cát, nhìn qua rất nhàn nhã, kỳ thật đôi mắt luôn gắt gao nhìn chằm chằm Dương Bảo đang chơi đùa vui vẻ, Lục Phong cũng như vậy, chỉ là trong mắt có chút ngưng trọng.

Lục Phong lộ ra dáng vẻ này cũng chỉ có thể vì vấn đề liên quan đến thân thể của Hoa Đình.

Tống Dương cũng nghe nói qua bệnh của Hoa Đình, nghe đâu rất kỳ quái, rất nhiều chuyên gia quốc tế đều bó tay không có biện pháp.

Hai nhà vì con trai mà thân cận nhau, quan hệ cũng không tồi, Tống Dương suy nghĩ chút, vẫn nên mở miệng an ủi, "Anh đừng nghĩ nhiều quá, nhiều năm qua Hoa Đình đều chống đỡ được, không có việc gì đâu."

Trước kia Tống Dương làm gì nói được mấy lời quan tâm người khác này, trừ Quý Duyên Khanh đối với ai hắn cũng đều lãnh đạm, hiện tại có con nhỏ, lại trải qua sống chết, tâm tính trở nên ôn hòa rất nhiều.

Lục Phong gật gật đầu, có chút chần chừ, "Kỳ thật tôi tra được một vài phương pháp, chỉ là có hơi đặc thù." Anh nói xong dừng một chút, "Có thể hai ngày nữa tôi sẽ rời đi."

Tống Dương cũng không giữ lại, chỉ là hắn nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Phong.

"Anh đi một mình?"

"Phương pháp kia cũng không biết có chính xác hay không, nhưng mà đó là cách duy nhất có thể cứu Hoa Đình dù thế nào tôi cũng đều phải thử xem, có điều địa phương kia rất nguy hiểm, tôi không muốn để Hoa Đình biết." Hai mắt Lục Phong nhìn mặt biển, con trai chơi với Dương Bảo cười ha ha, trong mắt anh cũng hiện lên ý cười, "Hoa Đình và Hoa Hoa có khả năng phải nhờ cậu chiếu cố một chút."

Không quá hai ngày Lục Phong quả nhiên đi rồi, chỉ là vào lúc đêm Hoa Đình cũng ôm Hoa Hoa rời đảo bay về nước.

Tống Dương muốn cản nhưng Quý Duyên Khanh không cho, nếu Tống Dương vì cậu mạo hiểm làm gì đó, cậu cũng ngồi không yên. Nhưng mà vẫn lo lắng cho Hoa Đình, Tống Dương để cho Lý Chiêu cùng đi về nước.
Bình Luận (0)
Comment