Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1173

“Được chứ, gặp được nhau đương nhiên là duyên phận rồi. Không thành vấn đề, hơn nữa sẽ không lấy tiền của cô”, sự phiền muộn lúc này trong lòng của Nhậm Viễn cuối cùng cũng đã được giải tỏa, xem ra vẫn có người biết đến anh ta là đại sư.

Nghĩ đến đây, anh ta quay đầu lại nhìn Nam Cung Yến và.Julia, chỉ thấy hai người phụ nữ này đang cười nói vui vẻ cùng một người đàn ông bên cạnh và không thèm để ý đến anh ta, điều này làm cho mũi của anh ta bắt đầu thấy khó chịu rồi.

“Cô gái, trong gia đình của cô chỉ có một người thân, không biết có đúng hay không?”, Nhậm Viễn thu lại ánh mắt, sau đó hướng ánh mắt về phía cô gái kia, lia mắt nhìn một vòng rồi cuối cùng lên tiếng.

"A...Nhậm đại sư, những gì anh nói quá chuẩn rồi. Tôi được ba tôi nuôi lớn, vì sinh khó nên lúc sinh tôi ra thì mẹ tôi đã qua đời rồi”, khi nghe những lời này của Nhậm Viễn, đôi mắt của cô gái ấy sáng lên, cô ta gật đầu lia lịa và nói.

“Còn nữa, sau khi trưởng thành thì cô đã trải qua một trận tai ương. Tai họa này hẳn là hỏa hoạn, không biết có đúng không?”, Nhậm Viễn vừa nghe lời cô gái ấy nói, thì khuôn mặt anh ta chợt lộ ra vẻ tự hào, rồi anh ta làm ra vẻ là một người rất ưu tú và nói với cô ta. 

Giọng Nhậm Viễn nói càng lúc càng lớn, chỉ để thu hút sự chú ý của Nam Cung Yến và.Julia, anh ta không tin, lẽ nào cái danh tiếng đại sư của anh ta lại có thể thua cái tên nhãi nhép bám váy kia sao?

"Trời ơi, Nhậm đại sư, anh nói chính xác quá rồi. Năm tôi hai mươi tuổi đã trải qua một trận hỏa hoạn. Nếu không phải tôi mạng lớn, thì chắc là đã không còn sống ở trên đời nữa rồi”, nghe thấy những lời Nhậm Viễn vừa nói, cô gái này nhất thời hoảng sợ và la to một tiếng, sau đó thì nắm chặt tay của Nhậm Viễn và nói với anh ta bằng thái độ vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ.

“Cô gái à, đừng kích động, bình tĩnh lại nào”, mặc dù Nhậm Viễn ra vẻ khuyên nhủ như vậy, nhưng trong lòng anh ta cực kỳ đắc ý, anh ta muốn cho mọi người trong phòng chờ này biết được anh ta lợi hại như thế nào.

Tiếng động ở đây đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, những người có khả năng mua vé máy bay ở khoang hạng nhất đương nhiên là những người không thiếu tiền, vả lại bọn họ cũng có người đã từng nghe đến danh tiếng của Nhậm Viễn.

"Oa, quả nhiên là Nhậm đại sư thật rồi. Không ngờ có thể ngồi cùng chuyến bay với Nhậm đại sư, thật là vinh hạnh quá”.

"Đúng vậy, cô gái đó thật là may mắn. Phải biết là bây giờ Diêm đại sư đã không ra tay nữa, nên tất cả đều sẽ do Nhậm đại sư xem tướng. Nghe nói chỉ phí để Nhậm đại sư trổ tài là hơn mười triệu đấy”. 

"Mấy người không cập nhật tin tức gì cả. Bây giờ số tiền mười triệu đó căn bản cũng không mời nổi Nhậm đại sư đâu, Nhậm đại sư bây giờ xem tướng không còn nhìn vào tiền nữa, mà là dựa vào duyên”.

Mọi người xung quanh đều nhìn cô gái với vẻ ghen tị. Họ thực sự muốn lên xem thử, biết đâu chừng có thể được xem tướng miễn phí thì sao?

Chỉ có điều, hiện tại Nhậm đại sư đang xem tướng cho cô gái kia, quá trình đó không thể bị cắt ngang, cho dù bọn họ có vô cùng khát vọng cũng chỉ có thể ngồi yên tại chỗ.

“Ông xã, chuyện gì thế này? Anh ta thật sự biết xem tướng sao”, động tĩnh ở bên kia cũng hấp dẫn sự chú ý của Nam Cung Yến và.Julia, cô bèn hiếu kì hỏi Trần Triệu Dương.

„Julia lại càng tò mò hơn, cô ta là người châu u, rất có hứng thú với nền văn minh của Hoa Hạ, mấy cái thuật xem tướng và phong thủy này cô ta cũng có nghe nói tới, chỉ cho rằng đó là thần thoại và truyền thuyết được bịa ra, không ngờ lại thật sự gặp được.

“Xem tướng? Hừ, các em có để ý trên cổ của cô gái kia có đeo một sợi dây chuyền, trong đó cài ảnh chụp của một người phụ nữ từ lâu lắm rồi không?”, Trần Triệu Dương cười lạnh, đại sư cái gì chứ, đại sư lừa đảo mới đúng.
Bình Luận (0)
Comment