Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1039

Mục đích Trần Triệu Dương tới nơi này đúng là để thăm dò rõ ràng thực lực của nhà Mộ Dung, lần này có thể giết sạch năm vị tông sư võ đạo của nhà Mộ Dung cùng một lúc, cũng có thể nói là sức mạnh của họ đã giảm đi rất nhiều.

Chỉ là, Trần Triệu Dương hơi nghỉ ngờ, thực lực của mấy tên tông sư võ đạo này đều giống nhau, không phải là vô cùng mạnh. Nếu như tông sư võ đạo mà chỉ có khả năng như thế thì đúng là quá kì lạ.

Phải biết là, lúc trước hai lần quyết đấu của anh đều vô cùng nguy hiểm, hai người kia không có một ai là dễ đối phó, thế nhưng lần này tông sư võ đạo của nhà Mộ Dung và nhà họ Tiền đều quá yếu.

"Tốt quá rồi, lần này cuối cùng cũng bảo vệ được nhà họ Bạch", khi thấy Trần Triệu Dương đã giết gần hết người nhà Mộ Dung, Bạch Hùng thở phào một hơi, sau đó đặt mông ngồi trên đất, không thèm để ý đến hình tượng của bản thân mình một chút nào.

Lúc này tinh thần người nhà họ Tiền lại vô cùng sa sút. Trước khi đến đây bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến kết quả này. Phải biết rằng bọn họ vẫn luôn bàn nhau việc nên xử lý nhà họ Bạch thế nào, chỉ là bọn họ xưa nay chưa từng nghĩ đến việc, nếu như bọn họ thua thì nhà họ Bạch sẽ xử lý bọn họ thế nào. 

Trần Triệu Dương quay về phía xa, hiện trường lập. tức vang lên tiếng võ tay nhiệt liệt.

Trần Triệu Dương xuất hiện khiến bọn họ có định nghĩa mới về kẻ mạnh, thì ra tông sư võ đạo lại có thể giống rau dưa như thế.

Cảm giác sùng bái tông sư võ đạo đã giảm đi rất  nhiều, chỉ có điều, mọi người cũng biết không phải tông sư võ đạo không đủ mạnh, mà là Trần Triệu Dương quá mạnh.

"Trần Triệu Dương không ở lại nơi này lâu, nói một tiếng với Bạch Thấm xong thì dẫn Tăng Kim Lai đi luôn.

Lúc đầu nhà họ Bạch còn muốn mời Trần Triệu Dương ở lại tham gia tiệc ăn mừng, chẳng qua là không ngờ Trần Triệu Dương lại vội vàng rời đi như thế, điều này khiến họ vô cùng thất vọng, không chỉ thế hệ trẻ sùng bái Trần Triệu Dương mà ngay cả các bậc cha chú cũng phải kính nể.

"Thấm, con thành thật khai báo đi, con và Trần Triệu Dương có quan hệ như thế nào?", Bạch Hùng vốn không muốn hỏi trực tiếp như thế, nhưng Trần Triệu Dương đột nhiên rời đi lại khiến ông ấy không dám chắc.

"Bố, con với Trần Triệu Dương thì có quan hệ gì được? Chỉ có bạn bè mà thôi", nghe bố mình nói vậy, Bạch Thấm sững người, sau đó vô cùng bình tĩnh nói.

"Vậy... Các con không có quan hệ gì thân thiết hơn một chút sao?", Bạch Hùng nghe xong cảm thấy vô cùng. thất vọng, truy hỏi.

"Gái gì ạ? Bố, bố đừng nói lung tung, con với anh ấy sao lại có thể có quan hệ gì khác được?", nghe thấy bố mình nói như thế, Bạch Thấm lập tức đỏ bừng mặt, hờn dỗi nói.

"Ôi chao, con bé ngốc của bố, coi như là không có quan hệ thân thiết gì hơn thì cũng phải tạo ra nó chứ. Cậu ta là một thanh niên trẻ tuổi ưu tú như thế, nếu như con không giữ chặt, sau này cậu ta không thuộc về con nữa, đến lúc đó con sẽ hối hận cả đời ", Bạch Hùng nói với con gái mình với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Bố, bố nói mò cái gì thế, Trân Triệu Dương đã kết hôn rồi. Con và anh ấy tuyệt đối không có quan hệ như: vậy đâu", đối với logic của bố mình, Bạch Thấm cũng phải phục, bất đắc dĩ, cô ấy đành phải nói ra tình hình thực tế.

"Cái gì? Cậu ta đã kết hôn rồi mà còn tới trêu chọc. con gái của bố à? Cái thằng cặn bã này, không được, bố phải đi tìm cậu ta, để cậu ta nói cho rõ ràng", Bạch Hùng nghe xong lập tức trợn mắt một cái, tức tối nói.

"Trời ạ, nếu như hôm nay anh ấy không đến thì nhà họ Bạch chúng ta đã không còn tồn tại nữa rồi, logic này của bố đúng là đáng sợ", Bạch Thấm lườm ông ấy một cái, buồn bực nói.
Bình Luận (0)
Comment