Bạn Gái Quái Vật

Chương 121

BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG 121

Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Hạ Vị Sương nín thở theo bản năng, bắt lấy tay Tang Lộ mà bóp bóp.

Tiếng động kia vốn ở rất xa, nghe không giống như trong nhà nên Hạ Vị Sương mới lên tiếng. Không ngờ thính giác của thứ phát ra âm thanh kì quái kia cũng rất nhạy, mới đó mà đã im re không một tiếng động.

Vì bị mù nên Hạ Vị Sương không thể nào tận mắt nhìn thấy tình hình hiện tại. Cô có hơi khó xử, bèn nhỏ giọng hỏi: “Là thứ gì vậy? Có xác định được không?”

Tang Lộ ngáp khẽ một cái, trông như không mấy gì hứng thú với thứ này. Cô ngả người tựa vào Hạ Vị Sương: “A, không thấy được. Mùi thì…”

Tang Lộ động động mũi: “Hỗn loạn, không ngửi được.”

Mùi trong phòng cách ly cũng không dễ ngửi. Vì chống lạnh nên cửa sổ đóng kín, khiến cho không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt. Hơn nữa, nơi này từng có đủ loại người đến ở. Cái chăn cứng như sắt cùng với góc tường dính những vết bẩn không rõ tỏa ra mùi hôi chua thoang thoảng như có như không. Đối với người thính mũi mà nói thì đúng là tra tấn.


Hạ Vị Sương rất bối rối, cơ mà xem thái độ của Tang Lộ thì thứ này hẳn là không nguy hiểm gì… Đương nhiên, đó là đối với trường hợp có Tang Lộ.

Mùa đông thì Tang Lộ cứ lười, chỗ nào lười được là sẽ lười. Nếu mùa hè thì hẳn là cô đã lao ra xử lí thứ đó rồi. Nhưng đến mùa đông, cô chỉ muốn quấn Hạ Vị Sương.

Có điều, cho dù giờ này Tang Lộ muốn ra ngoài đánh nhau thì Hạ Vị Sương cũng sẽ ngăn cản. Ở căn cứ vẫn nên bớt gây chú ý một chút thì hơn. Nếu thân phận Tang Lộ bị lộ, đến lúc đó phiền toái sẽ ùn ùn không dứt. Trước khi vào căn cứ, Hạ Vị Sương còn luôn miệng dặn dò Tang Lộ đừng tùy tiện ra tay, có chuyện gì thì thương lượng với cô trước. Giờ Tang Lộ thế này, Hạ Vị Sương rất hài lòng với sự bình tĩnh ấy.


Hạ Vị Sương sờ đến cây gậy chống ở mép giường, vừa giơ lên đã bị một người bắt lấy.

Trịnh Phách Tường nói với giọng thật khẽ: “Khỏi chọt, tôi dậy rồi.”

“Cô có nghe thấy không?”

Trịnh Phách Tường đáp: “Không, nhưng mà cô vừa ngồi dậy thì tôi đã tỉnh.”

Chất lượng giường gỗ ở nơi này không tốt lắm, hơi cử động một chút là sẽ kêu ra tiếng. Trịnh Phách Tường khống chế cho cơ bắp cả người chạm đất, cố gắng không gây tiếng động.

Ban đêm yên tĩnh khiến những âm thanh khẽ khàng bị phóng đại lên rất nhiều. Bất luận Trịnh Phách Tường có cẩn thận đến đâu đi chăng nữa thì vẫn sẽ gây ra một vài tiếng động. Đối với Hạ Vị Sương của hiện tại thì cô có thể nghe rõ mồn một. Cô nghe thấy Trịnh Phách Tường bước đến bên cửa, nhìn ra ngoài qua vuông kính thủy tinh trên đó. Tiếp theo, cô ta lại đổi hướng, bước đến chỗ cửa sổ mà trông ra ngoài.


Trịnh Phách Tường lắc lắc đầu, ý bảo mình không nhìn thấy gì cả. Tang Lộ bèn cầm tay Hạ Vị Sương mà lắc. Sau, cô tựa đầu vào vai đối phương, dụi qua lại, cả người cũng từ từ trượt xuống, như muốn ôm Hạ Vị Sương ngủ tiếp.

Hạ Vị Sương nắm quần áo Tang Lộ kéo lên, lại hỏi: “Là người à?”

Tang Lộ hơi híp mắt, đáp: “Không giống lắm.”

Không giống lắm? Trong căn cứ người sống sót không chỉ có con người? Đúng vậy, thật ra nơi này còn có nuôi một ít dị thú được con người thuần phục, nhưng loại dị thú này thường được trông giữ nghiêm ngặt, trừ phi được chủ nhân chỉ huy, còn lại sẽ không tự ý hành động, lại càng không cần phải nói đến việc xuất hiện ở vòng đầu tiên khi vào căn cứ, phòng cách ly, ngay giữa đêm.
Tiếng động kia chỉ có Hạ Vị Sương và Tang Lộ nghe thấy. Nếu không nhầm thì tiếng đó hẳn là ở phía bên kia vách tường chỗ chiếc giường của Hạ Vị Sương.

Trịnh Phách Tường quan sát cả cửa sổ trước lẫn sau, không thấy tung tích của vật sống, rất có thể thứ kia vẫn còn ở phòng kế bên.

Im ắng một lúc, bỗng nhiên tiếng động kì quái lại vang lên, nhưng lần này không giống với lần trước. Tang Lộ chậm rãi vặn người, tựa vào đầu vai Hạ Vị Sương mà quay ra sau, nhìn vách tường như đang quan sát thứ gì đó.

Hạ Vị Sương nghe thấy tiếng động loáng thoáng bên kia tường càng lúc càng lớn. Có tiếng hít thở trầm thấp, đục ngầu cùng với tiếng gì đó có vẻ là đồ đạc va đụng. Điều đó khiến Hạ Vị Sương nghĩ đến một chuyện cực kì bất tường. Cô nhanh chóng quyết định: “Dẫn xà xuất động.”
Sau đó đạp một cái vào giường của Bạch Thiến.

Bạch Thiến đang ôm chặt Mễ Nhạc Nhạc mà ngủ, tự dưng chiếc giường đang nằm rung lắc, cô còn tưởng là động đất, suýt chút nữa đã bị hù chết. Kết quả vừa mới lờ mờ tỉnh lại thì đã nghe thấy Hạ Vị Sương đơ mặt nói: “Có chuột.”

Bạch Thiến: “…A!”

Cô la lên một tiếng, vội ôm Mễ Nhạc Nhạc ngồi dậy. Hạ Vị Sương nâng gậy, chỉ chỉ ra trước, nói: “Chị đi gọi người đi, cứ nói là có chuột, lớn tiếng một chút.”

Bạch Thiến vẫn chưa hiểu mô tê ôm Mễ Nhạc Nhạc đi đập cửa, vừa đập vừa xả giọng kêu: “Có ai không, ở đây có chuột! Sao lại thế này? Còn có cả trẻ em nữa mà, lỡ đâu bị chuột cắn thì phải làm sao!”

Bạch Thiến cao giọng gọi, chỉ lát sau đã gọi quản lí trực ca đêm đến. Mà Hạ Vị Sương thì tiếp tục ngồi bên cửa sổ, nghe ngóng tiếng động bên kia tường.
Tiếng động ấy càng lúc càng trở nên gấp rút, dường như đã bị tiếng kêu của Bạch Thiến kích thích.

Bất thình lình, vách tường bị thứ gì đó đụng vào, chấn động. Tiếp theo, Hạ Vị Sương nghe thấy một tiếng lạch cạch, bên kia hình như đã rối tung!

Động tĩnh này quá lớn, dù Bạch Thiến và quản lí còn đang tranh luận ngoài cửa thì cả hai cũng nghe được. Viên quản lí lập tức rọi đèn pin, đi xem tình hình phòng bên cạnh, vừa soi sáng căn phòng qua vuông kính nhỏ trên cửa đã bị một gương mặt máu me be bét làm sợ đến mức liên tục lùi về sau, đụng vào tường.

Quản lí hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau đó cất giọng gọi: “Lão Trương, lão Trương, mau dậy đi. Phòng 004 có người lây nhiễm! Đã biến dị thành xác sống rồi!”
Kể từ khi vào đông thì số người sống sót đến căn cứ càng ngày càng ít, nhưng tình trạng lây nhiễm đôi lúc vẫn xảy ra. Quản lí có kinh nghiệm ứng đối rất phong phú, bắt tay vào xử lí cũng không gặp vấn đề gì.

Chỉ là dù có đối mặt bao nhiêu lần đi nữa thì việc một con người sống sờ sờ do mình trông chừng biến thành xác sống vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Khi bên ngoài còn đang rối ren thì Bạch Thiến đã ôm Mễ Nhạc Nhạc lúc này đang ngáp ngắn ngáp dài trở lại ngồi xuống mép giường, nhỏ giọng hỏi Hạ Vị Sương: “Có chuột thật hả?”

Hạ Vị Sương nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không rõ lắm.”

Ngụy Vân Lang dậy trễ nhất, biết ít nhất. Cậu ta quay đầu nhìn sang Trịnh Phách Tường lúc này còn đang canh giữ bên mép giường, mặt thắc mắc: “Sao vậy? Phòng kế bên có người biến thành xác sống à?”
Theo kinh nghiệm hiện có của căn cứ thì một người sau khi nhiễm virus xác sống, muộn nhất cũng chỉ mười hai tiếng đồng hồ là sẽ biến thành xác sống mất ý thức. Cho nên dù có người lây nhiễm muốn trà trộn vào thì bị nhốt trong phòng cách ly hai mươi bốn tiếng, quá nửa cũng sẽ lộ nguyên hình.

Hạ Vị Sương gật gật đầu: “Nghe có vẻ là vậy. Cơ mà em cảm thấy hơi kì lạ. Tiếng động mà trước đó em nghe được… Giờ ngẫm lại, nghe đúng là giống tiếng xác sống ăn thịt, nhưng quá trình biến thành xác sống kia thì hình như không đúng lắm.”

Hạ Vị Sương vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên kia vách tường. Cô ngẫm lại rồi từ từ miêu tả cho cả bọn.

Mấy người các cô, tính cả Trịnh Phách Tường, đã lâu lắm rồi không tận mắt chứng kiến quá trình dị hóa của một người từ lúc mới nhiễm virus đến lúc hoàn toàn biến thành xác sống. Căn cứ vào tính bất ổn định của xác sống biến dị, rất khó để nói rốt cuộc bây giờ có xuất hiện trường hợp người lây nhiễm mất ý thức, tấn công con người, nhấm nháp máu thịt trước rồi sau đó thân thể mới biến dị hay không.
Bạch Thiến kéo chăn quấn quanh Mễ Nhạc Nhạc. Tuy không được sạch lắm nhưng vẫn đỡ hơn là chịu lạnh. Cô nói: “Chị đi hỏi quản lí xem tình hình bên kia thế nào.”

Vừa dứt lời, cô lập tức bước đến cửa, gõ gõ rồi hỏi người. Bạch Thiến không thích xã giao với người khác không có nghĩa là cô không am hiểu. Cô nở nụ cười cởi mở, cộng thêm sự gần gũi và sức hút thân thiện trời sinh đã có, rất dễ chiếm được cảm tình từ người đối diện. Thế nên để Bạch Thiến đi hỏi chuyện là thích hợp nhất.

Viên quản lí vừa rồi bị kêu đến than phiền: “Làm gì có chuột như cô nói chứ. Cơ mà cũng may là cô phát hiện sớm, bây giờ phòng kế bên mới chỉ có một người biến dị thành xác sống thôi. Tội nghiệp vợ anh ta, hai vợ chồng trăm cay ngàn đắng mới cùng nhau đến được căn cứ, nào ngờ nửa đêm bị chồng cắn…”
Theo lời viên quản lí nói thì phòng cách ly kế bên là hai vợ chồng, lúc sớm đến đây không có gì khác thường. Tay cả hai người đều đầy những vết nứt da, bôn ba mệt mỏi vô cùng, song trên mặt vẫn ngập tràn niềm vui sướng, hy vọng. Đối với bọn họ mà nói thì đến được căn cứ nghĩa là cuối cùng cũng thoát khỏi hoàn cảnh đói ăn thiếu mặc, tính mạng còn luôn bị đe dọa. Nhưng ai có ngờ anh chồng kia nửa đêm lại biến thành xác sống. Cô vợ đang ngủ mê, không hề hay biết gì, bị chồng cắn cho máu thịt nhầy nhụa.

Quản lí đang lau dọn vết máu bên kia. Mùi máu tươi len qua kẹt cửa truyền đến phòng 005. Ngoài những người trong phòng bên đây của Hạ Vị Sương thì người ở trong những phòng cách ly khác cũng bị đánh thức.
Thảm án bất ngờ xảy ra gõ cho mọi người một hồi chuông cảnh tỉnh, e là đêm nay không ai có thể yên tâm ngủ lại. Ai biết trong phòng cách ly của mình có đột nhiên xuất hiện xác sống giống vậy hay không.

Hỏi thăm tình hình bên kia xong, Bạch Thiến ngồi xuống trở lại, thở dài: “Thật quá đáng tiếc.”

Mễ Nhạc Nhạc vươn tay ôm lấy Bạch Thiến, vùi đầu trong lòng cô. Em bé vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng rồi lại có chút thương tâm. Đêm khuya dễ khiến người ta trở nên đa sầu đa cảm, có lẽ em lại nhớ đến cảnh tận mắt chứng kiến mẹ mình biến đổi.

Bạch Thiến ôm cô nhóc, nhẹ nhàng dỗ ngủ. Ngụy Vân Lang thì ngồi xếp bằng trên giường, đã không ngủ lại được nữa. Cậu ta xoa mặt một cái, nói: “Từ khi đến đây thì em cứ cảm thấy bồn chồn, lo lắng.”
Trịnh Phách Tường đứng bên cửa sổ, vẫn luôn trông ra ngoài, lúc này cũng không canh cửa nữa mà trở lại ngồi xuống giường, thuận miệng nói: “Chưa bói cho bản thân thử xem sao à?”

Ngụy Vân Lang nói: “Bói rồi, vẫn thế. Trong hung hiểm có sinh cơ. Vận may của em trước giờ không tệ, tự bói cho mình cũng chẳng được gì.”

Ở chung lâu, Trịnh Phách Tường cũng biết Ngụy Vân Lang là thầy bói, nhưng cô chưa bao giờ tin mấy thứ này nên cũng chưa từng yêu cầu Ngụy Vân Lang coi cho mình.

Hạ Vị Sương hỏi: “Cô phát hiện được gì ngoài cửa sổ?”

Trịnh Phách Tường hơi cong khóe môi, nói: “Quả nhiên không giấu được cô. Phòng kế bên có thứ gì đó, không chỉ mỗi hai vợ chồng.”

Phòng kế bên còn có thứ gì nữa?

Bạch Thiến vội giục: “Được rồi, được rồi, đừng úp úp mở mở nữa. Đêm hôm khuya khoắt, có gì nói mau đi, nói xong còn nghỉ ngơi.”
Trịnh Phách Tường thấp giọng nói: “Cửa sổ phòng kế bên không đóng, chuyện này khá bất thường. Tôi liên tục quan sát, thấy có thứ gì từ cửa sổ chạy ra, hơn nữa nó còn nhớ trở tay đóng cửa sổ lại.”

Biết đóng cửa sổ nghĩa là thứ này có trí tuệ nhất định. Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Trịnh Phách Tường tiếp tục nói: “Thứ đó có tứ chi, nhưng vóc dáng rất thấp, chỉ cỡ Nhạc Nhạc. Thân thể hơi béo, tư thế leo tường, chạy đi thoạt trông rất kì quái, không giống con người mà lại như động vật.”

Hạ Vị Sương nhướng mày: “Con khỉ à?”

Trịnh Phách Tường nhún vai: “Ai mà biết. Bây giờ có biết bao nhiêu thứ kì quái.”

Nhắc đến con khỉ, Hạ Vị Sương đúng là có chút ấn tượng. Cũng không phải ở đâu khác mà chính là trước đó, khi cô còn có thể sử dụng dị năng tiên tri. Khi tiến hành tiên tri tình hình trong căn cứ, có một lần Hạ Vị Sương cũng phát hiện tung tích có vẻ là của con khỉ. Lúc ấy cũng là đêm tối, Hạ Vị Sương đang nghỉ tạm, có cánh cửa sổ bị hỏng, không khóa được, đến khuya đã bị thứ gì đó xông vào.
Trong lần tiên tri ấy, Hạ Vi Sương vẫn chưa mất đi thị giác, Tang Lộ vẫn ở trạng thái cá mặn đông lạnh. Khi phát hiện tung tích kẻ xâm nhập thì nó đang muốn tấn công Mễ Nhạc Nhạc… Mễ Nhạc Nhạc có sức hút tự nhiên đối với những loài ăn thịt.

Bị phát hiện, kẻ xâm nhập kia hốt hoảng đào tẩu. Vì tốc độ của nó quá nhanh nên không ai đuổi theo. Khi ấy, những đặc điểm mà mọi người quan sát được cũng trùng khớp với tối này.

Rất có thể sau này sẽ chạm trán với thứ đó lần nữa.

Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu nó không phải người mà là dị thú được nuôi dưỡng, thông minh đến mức biết mở khóa thì việc nó xuất hiện giữa đêm cũng không phải không thể giải thích. Em chỉ cảm thấy tương đối kì quái, vì sao lại xuất hiện xác sống đúng ngay căn phòng nó xâm nhập?”
Trong phòng cách ly tối mù, Bạch Thiến vừa vỗ về Nhạc Nhạc vừa nhỏ giọng nói: “Có khi nào người nọ biến thành xác sống là do nó gây ra hay không?”

Trịnh Phách Tường nói: “Nếu là thứ đó làm thì lai lịch của nó nhất định có vấn đề. Dị thú đăng kí trong danh sách của căn cứ tuyệt đối không cho phép loại có thể truyền nhiễm virus như thế tồn tại.”

Hạ Vị Sương suy tư một lúc rồi nói: “Ngày mai hỏi lại quản lí đi. Nếu trên người xác sống kia không có dấu vết bị cắn thì rất có thể người vợ bị ăn thật ra là do con khỉ kia làm. Có lẽ nó có thể tự khống chế việc có lây nhiễm cho con người hay không.”

_____________

Bình Luận (0)
Comment