Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 91

Đỗ Nhược bị đứng hình, ngây ngốc ngẩng mặt lên, trợn tròn cặp mắt vô tội lại. Bên trong thang máy được trang trí lộng lẫy, ánh đèn sang trọng chiếu lên tấm kim loại được chạm hoa càng thêm nổi bật và lóa mắt.

Ánh sáng tuyệt đẹp trong đôi mắt thâm thúy như màn đêm của Cố Uyên ánh lên giống như là một bầu trời đầy sao. Nhìn thấy ánh sáng chói lóa đó trong mắt Cố Uyên, Đỗ Nhược như bị mê hoặc, chậm rãi gật đầu.

Sau đó, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại, lấy tay che khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ: "Không.. không phải."

Cố Uyên cảm thấy thích thú trước phản ứng ngốc nghếch và đáng yêu của Đỗ Nhược, anh trầm giọng khẽ nói: "Nhưng em vừa mới gật đầu kia mà, anh nhìn thấy rồi."

Ngắn ngủn chỉ có mười mấy chữ, vừa có vẻ trêu chọc nhưng cũng là lời tuyên bố đầy bá đạo không cho từ chối.

"Em, em.. Muốn nói rằng mình không có."

Nhưng người đàn ông lại bất ngờ nhấc ngón tay ấm áp khô ráo lên, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mịn màng của cô gái, đem một sợi tóc phiền toái vén ra sau tai: "Đừng vội vàng từ chối anh."

Đỗ Nhược chỉ cảm thấy chỗ làn da bị Cố Uyên chạm vào đã bắt đầu nóng lên. Trái tim run rẩy lại tê dại giống như thiếu dưỡng khí, dường như không còn thở được nữa nên chỉ có thể bất động, không biết phải đối phó như thế nào với người đàn ông bá đạo trước mặt.

Đinh đong..

Cửa thang máy vừa mở, không khí trong lành tràn vào theo làn gió. Đỗ Nhược giống như một con cá bị mắc kẹt lâu ngày được trở về với dòng nước mát, lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội. Cô đẩy Cố Uyên sang một bên và thoát ra ngoài như gặp đại xá. Cố Uyên bị đẩy lùi sang một bên, khẽ đụng vào vách tường kim loại, trong lúc nhất thời, anh chỉ cảm thấy trong lồng ngực chợt trống trãi vô cùng.

Anh dựa vào tường để tỉnh táo lại một lát, hơi cúi đầu để giảm bớt ngọn lửa nóng rực trong mắt. Có vẻ như vừa rồi anh có chút hù dọa cô gái nhỏ.

Vừa ra khỏi cửa, cô đột nhiên nhận ra rằng mình không biết nên đi hướng nào. Dù sao thì cô cũng chưa quen thuộc chỗ này, cả hai lần cô đều ngồi trên xe của anh để ra vào nên chưa thuộc đường. Vì vậy, cô đành chọn đại một hướng để đi ra.

Từ phía sau, Cố Uyên bình tĩnh nhẹ nhàng bước tới, vươn cánh tay ra bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng kéo cô về phía trước.

"Đi thôi, anh đưa em về nhà."

Cố Uyên buông tay ra, tránh cho cô không được tự nhiên. Tồn tại của người trước mặt quá mạnh mẽ, Đỗ Nhược lui về phía sau một bước nhỏ: "Em có thể tự mình về được, dù sao cách chỗ em ở cũng không xa."

Cố Uyên cười như không cười: "Em biết đường về sao?"

Trong nháy mắt, cô nghẹn lời. Hình như vừa rồi cô đi sai đường, cũng vừa lúc bị anh nhìn thấy.

"Theo anh." Cố Uyên nhấc cằm lên, xoay người bước đi về hướng hoàn toàn trái ngược với Đỗ Nhược ban nãy.

Cô đứng tại chỗ, cắn chặt môi do dự một chút rồi mới vội vàng đuổi theo anh. Nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân, Cố Uyên khẽ cong môi, đi chậm lại. Hoàng hôn, đèn đường mới lên, xa xa có thể nhìn thấy ánh đèn lấp lánh, gần bên có thể ngửi thấy hương thơm của cỏ cây ven đường. Đỗ Nhược đi theo Cố Uyên trên con đường mòn đầy hoa lá và cây cối tao nhã. Dường như mỗi bước chân đều đang bước trên những đám mây mềm mại. Cô không thể hiểu được mình đang suy nghĩ gì. Biết rõ là không đúng nhưng giống như không thể tự chủ được bị mê hoặc. Cô ngốc nghếch nhìn bóng dáng thon dài trước mặt rồi bất chợt nghĩ đến bé Candy. Thật đúng là hồ ly tinh mà. Cô như người mất hồn, ngay cả nhánh cây phía trước cũng không nhìn thấy mà đâm thẳng vào. Một bàn tay to xinh đẹp và mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện, nâng nhánh cây lên, bóng dáng nhỏ nhắn của Đỗ Nhược nhẹ nhàng hiện ra sau cành hoa rẽ quạt vàng rực.

"Phát ngốc gì đấy? Đi đường cho tốt vào." Anh vừa cười vừa dùng cành hoa vỗ nhẹ vào đầu cô.

"Ồ."

Đỗ Nhược phát hiện nụ cười vừa rồi của Cố Uyên quá yêu nghiệt. Không được, không được, phải tập trung vào việc chính. Trên đường đi, hai người không có lời nào khác. Cô không biết phải nói gì, cô vẫn còn lo sợ trước lời đề nghị của Cố Uyên, còn Cố Uyên thì đặc biệt giành không gian và thời gian cho cô từ từ tiêu hóa.
Bình Luận (0)
Comment