Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 69

Hai người Quý Lạc cùng Thư Thịnh một đường đi đi dừng dừng, cùng nhau chụp rất nhiều bức ảnh, trong mỗi một bức ảnh, Quý Lạc đều có vẻ vô cùng nghịch ngợm, không biết vì cái gì, Thư Thịnh càng nhìn cô liền càng cảm thấy cô đáng yêu.

Có đôi khi ở trên đường, nhìn thấy một đóa hoa, đều sẽ nghĩ đến cô, nhớ tới sự mỹ lệ của cô, thấy một cây thảo, cũng sẽ nghĩ đến cô, nhớ tới sự quật cường của cô, sau đó hắn liền không tự chủ được mà chụp lại hết mấy cái này, sau đó quan sát kỹ càng.

Bởi vì đắm chìm ở thế giới của mình, rất mau, Thư Thịnh đã quên mất Quý Lạc, chờ khi hắn phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện bóng dáng của Quý Lạc đã sớm không thấy đâu, hắn cho rằng Quý Lạc đã đi lên núi trước, vì thế cũng bước nhanh hơn, hướng đỉnh núi đi đến.

Sau khi Quý Bắc tới đỉnh núi, liền an vị ở trên tảng đá, rồi chờ Quý Lạc lên tới, đợi nửa ngày, cũng chưa thấy bóng dáng của cô, cho đến khi hắn thấy được Thư Thịnh, liền theo thói quen mà nhìn xem bên cạnh hắn, nhưng lại không có nhìn thấy Quý Lạc.

Hắn đi tới, hỏi Thư Thịnh: "Lạc Lạc đâu rồi?"

Thư Thịnh nhìn trước mặt bỗng xuất hiện một chàng trai xuất sắc, liền sửng sốt, sau đó mới hỏi lại hắn: "Cậu là ai?"

"Tôi là ai?" Quý Bắc nổi giận, "Tôi là anh trai của Quý Lạc, tôi hỏi cậu*, cậu TMD không phải ở bên em ấy sao? Hiện tại em ấy đâu rồi?"

*Ta nghĩ QB vx còn là học sinh với lại TT chắc cx bằng QB thế nên xưng là cậu nhék~

Thư Thịnh không nghĩ tới Quý Lạc còn có một người anh, vừa định lấy lòng hắn, lại nghe được nửa câu sau của hắn, trong lòng cũng có chút khẩn trương, liền hỏi: "Lạc Lạc còn chưa có lên tới sao?"

Mới vừa nói xong, trên mặt liền ăn một quyền, Thư Thịnh bị lực đạo kia đánh cho phải lui về phía sau vài bước, chỉ trong chốc lát, nửa khuôn mặt đều sưng đỏ lên, nhìn vào thì có thể thấy được người xuống tay rất là tàn nhẫn.

Từ trước đến nay Quý Bắc vẫn tương đối là ôn hòa, tuy rằng không thể nói là đối với ai cũng lễ phép, nhưng mà hắn độc lai độc vãng, cũng sẽ không tùy tiện đi trêu chọc người khác, thế nên hắn vừa mới động thủ, liền khiến cho rất nhiều người ghé mắt tới.

Giang Anh Anh cũng ngây ngẩn cả người, trước giờ cô chưa từng thấy bộ dáng tức giận như vậy của Quý Bắc, cho dù là vừa rồi, rõ ràng hắn đã nhẫn nại tới cực hạn, nhưng vẫn là không có phát giận với cô.

"Cô ấy cũng không phải là không biết đường đi, cậu đánh tôi làm cái gì?"

Tuy rằng không có chiếu cố tốt Quý Lạc, xác thật Thư Thịnh cũng có chút đuối lý, nhưng mà hắn cho rằng Quý Lạc cũng không còn là đứa bé nữa, như vậy thì cũng sẽ không đi lạc, hắn ta* nhất định phải động thủ sao?

*Ở chỗ này dùng hắn ta là vì ta nghĩ TT ko thích QB~Nhưng nếu nàng nào thấy ko hợp lý thì có thể nói ta sửa lại~

Quý Bắc cởi áo khoác ra rồi vắt ở trên tay, đi được vài bước hắn bỗng quay đầu lại, nói: "Cậu nói rất đúng, em ấy chính là không biết đường, cho nên tốt nhất cậu hãy cầu nguyện là em ấy không có xảy ra chuyện, bằng không......"

Câu nói kế tiếp Quý Bắc không có nói ra, bởi vì hắn cũng không biết nếu Quý Lạc không thấy hắn sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì, hiện tại hắn bỗng có chút trách cứ bản thân vì sao lại muốn tịch thu điện thoại của cô.

Nghĩ đến đây, tâm Quý Bắc lại càng nôn nóng, hắn vội vàng chạy đi, chỉ hy vọng có thể tìm được cô.

Nguyên chủ quả thật là một người mù đường, nhưng mà Quý Lạc lại không phải, cô vô cùng tin tưởng, nhất định Quý Bắc sẽ tìm được cô, cho nên cô một chút cũng không thấy vội, ngược lại đi tìm một chỗ ngồi mát mẻ, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Chờ thời điểm cô bị Quý Bắc đánh thức, thời gian chỉ mới trôi qua có bốn mươi phút, cái núi này lớn như vậy, thế mà Quý Bắc lại tìm được cô nhanh như thế, xem ra hắn một chút cũng không có nghỉ ngơi.

Nhìn thấy trên mặt Quý Bắc tất cả đều là mồ hôi, đến cả áo sơmi cũng ướt nhẹp, trong mắt Quý Lạc liền hiện lên tự trách cùng đau lòng, cô bất an mà xin lỗi: "Anh hai, em xin lỗi, đều tại em tùy hứng rời khỏi, mới hại anh thành như vậy."

Vừa mới nói xong, cô đã bị hắn ôm vào trong lòng, cô nghe được tiếng tim đập phanh phanh của hắn, còn có bàn tay run nhè nhẹ đang đặt ở trên lưng cô của hắn.

"Lạc Lạc, vừa rồi anh rất sợ hãi, nếu em xảy ra chuyện gì, thì anh biết làm sao bây giờ?"
Bình Luận (0)
Comment