Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 62

Đây không phải là lần đầu tiên Quý Bắc ngủ chung với em gái mình, bởi vì hắn nuôi em gái ba tuổi, cho nên khi còn nhỏ đều là hắn bồi cô ngủ, Quý Bắc cho rằng cô lại sợ tối, vừa định đáp ứng, không biết vì sao trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng vừa thấy lúc nãy, hắn liền có chút xấu hổ.

"Hay là, Lạc Lạc ngủ một mình nhé?"

Đáp lại hắn chính là hai mắt đẫm lệ mông lung của Quý Lạc, Quý Bắc chịu không nổi cô làm nũng như vậy, bèn vội vàng gật đầu đáp ứng, sau đó liền nhìn thấy Quý Lạc giống như làm ảo thuật bỗng thu hồi lại nước mắt.

Quý Bắc: "......"

Chờ thời điểm hai người sóng vai nằm ở trên giường, Quý Lạc đã bao vây bản thân đến kín mít, giống như một cái bánh chưng, đầu tóc xù xù lộ ra ngoài, có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn, Quý Bắc nói với cô: "Anh tắt đèn nhé?"

Quý Lạc nghe thế thì gật gật đầu, Quý Bắc đang chuẩn bị tắt đèn, thì lại nghe được Quý Lạc ở bên cạnh nói từ từ, hắn nghi hoặc mà quay đầu lại, môi liền chạm vào một vật thể mềm mại, giống như hồi nhỏ ăn kẹo đường, phản xạ có điều kiện hắn bỗng vươn đầu lưỡi ra liếm một cái, sau giống như là gặp quỷ liền thu hồi, rồi đẩy Quý Lạc ra.

"Em đang làm gì vậy?" Quý Bắc có chút phẫn nộ.

"Em muốn hôn chúc ngủ ngon a, có điều anh đem miệng cho em là muốn làm gì?"

Một phen lời này, liền làm Quý Bắc á khẩu không trả lời được, tức giận cũng không thể bộc phát, đúng là do hắn quay đầu lại nên mới phát sinh loại chuyện này, đây là chuyện ngoài ý muốn, không thể trách cô được.

"Lần sau......" Nhớ chú ý.

Quý Bắc còn chưa nói xong, Quý Lạc bỗng ấn môi lên, cũng học bộ dáng vừa rồi của hắn, vụng về mà liếm một cái, nhưng bởi vì không nắm chắc lực đạo, nên lần này liền có chút ý vị nước miếng giao hòa.

Sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của Quý Bắc, Quý Lạc bỗng liếm liếm khóe môi, vô tội mà hỏi: "Đây là phương thức hôn ngủ ngon mới sao? Anh hai, anh thật thông minh, em rất thích như vậy."

Nói xong, liền thỏa mãn mà nằm xuống, sau đó tuyên bố mệnh lệnh: "Tắt đèn."

Quý Bắc đấm đấm giường, có chút nhụt chí mà tắt đèn.

Ban đêm Quý Lạc ngủ thật sự không yên ổn, luôn rất thích đá chăn, Quý Bắc mở đèn vài lần để đắp lại chăn cho cô, có điều rất nhiều lần hắn đều không cẩn thận mà thấy được da thịt lõa lồ ở bên ngoài của cô, giống như sữa bò trắng nõn.

Chờ đến một lần cuối cùng, cơn buồn ngủ của Quý Bắc bỗng dâng lên, đầu óc mơ mơ màng màng liền đem Quý Lạc trực tiếp ôm vào trong ngực, trước khi mất đi ý thức, hắn nghĩ biết vậy nên làm như thế sớm hơn, ôm cô không chỉ mềm mại mà còn thoải mái, lại còn có thể giải quyết được vấn đề đá chăn.

Có điều buổi sáng ngày hôm sau liền không quá tốt đẹp, bởi vì Quý Bắc có một chuyện mà mỗi chàng trai đều phải trải qua, nếu là ở phòng bản thân, có lẽ hắn sẽ dùng tay để giải quyết, nhưng mà hiện tại hắn lại đang ở phòng của em gái mình, hắn đành phải nhịn xuống cảm giác khác thường.

Lúc này Quý Lạc cũng đã tỉnh lại, nhưng cơn buồn ngủ còn chưa có tan đi, cô ở trên giường lăn qua lăn lại một hồi, sau đó bỗng ôm chặt lấy Quý Bắc, không chịu buông tay.

Vài phút sau, Quý Bắc liền cảm giác được tay cô không an phận ngầm di chuyển, sau đó bỗng sờ đến nơi đó, thân mình Quý Bắc liền căng thẳng, vừa định đẩy Quý Lạc ra, nhưng Quý Lạc giống như là tìm được một món đồ chơi, nhéo vài cái sau còn cười hì hì nói với hắn: "Ca ca, trong chăn có đồ chơi rất hay."

Quý Bắc một bên chịu đựng tay cô, một bên hướng dẫn từng bước: "Lạc Lạc, chúng ta nên rời giường rồi."

Quý Lạc dùng sức lắc lắc đầu, nói: "Không, em muốn xem thử thứ ở trong chăn."

Chuyện này đương nhiên là không được, cô hiện tại vẫn còn nhỏ, Quý Bắc không muốn cho cô hiểu được chuyện này quá sớm, sau đó hắn lại có chút nôn nóng, không cho cô xem, cô liền sờ.

Hơn nữa cô sờ làm Quý Bắc cảm thấy có chút thoải mái, rất nhiều lần hắn đều thiếu chút nữa rên ra tiếng, vào thời điểm cuối cùng, Quý Bắc liền thấp giọng chửi bậy một câu, rồi cưỡng chế kéo tay Quý Lạc ra, cả người nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Bình Luận (0)
Comment