Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ

Chương 189

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

.......

Tuy rằng pháp lực của Dung Ngọc vẫn có thể sử dụng được ở chỗ này, nhưng vẫn bị yếu đi không ít.

Đi được nửa đường lại nổi lên gió lạnh, pháp lực của Dung Ngọc vẫn không đủ để bảo vệ hai người, chờ lát nữa đoán là sẽ không cầm cự được nổi nữa.

Hắn có thể chịu đựng được, nhưng Quý Lạc thì chưa chắc.

“Ngươi biến lại thành củ cải trước đi.”

Nói xong, Quý Lạc liền dần dần thu nhỏ lại, sau đó bị Dung Ngọc nắm ở trong tay.

Ngay sau đó, cô đã bị Dung Ngọc đặt vào một nơi vô cùng ấm áp.

Da thịt chỗ này vô cùng mịn màng, A A A, là ngực của Dung Ngọc.

Thì ra cô được Dung Ngọc đặt ở trong quần áo.

Trong đầu cô lập tức não bổ (1) ra n hình ảnh Dung Ngọc lộ nửa vai ngọc, còn có tay cô sờ lên lồng ngực trắng như ngọc của hắn bạch ngọc.

(1) Não bổ (脑补): là từ ngữ được sử dụng phổ biến trên mạng, chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu.

Không được, nếu nghĩ tiếp nữa cô sẽ chảy máu mũi mất.

Dung Ngọc đâu biết củ cải trong lòng ngực suy nghĩ cái gì, chỉ một lòng một dạ tìm trận nhãn, hình như hắn nhớ là có một cuốn sách cổ ghi lại, trận nhãn của Long Uyên ở nơi trăm hoa, ở đây không có một ngọn cỏ, chứng minh là cách chỗ kia còn rất xa.

May là lúc trước hắn đã làm phép để lại tâm nhãn trên người cô, bằng không chỉ sợ cũng không tìm thấy cô.

Chỉ bằng Cẩm Thanh, sao có thể đưa cô ra ngoài thành công được.

Dung Ngọc thấy con đường phía trước không nhìn thấy phần cuối được, nhíu mày lại, nếu cứ đi như vậy, đoán là phải đi rất lâu nữa, nhưng bây giờ pháp lực trong cơ thể hắn đã bắt đầu thiếu hụt, nếu gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ không có năng lực chống lại địch.

Xem ra chỉ có thể dùng cách kia.

Hắn cắn nát ngón tay, phía trên thấm ra một giọt máu, ngón trỏ siết chặt ngón giữa, giọt máu kia liền lơ lửng giữa không trung, đợi lát nữa sẽ trôi về một hướng.

Loại thuật pháp này có thể truyền đi ngàn dặm, nhưng nếu bị người khác phát hiện hơn nữa còn phá bỏ thì người làm phép sẽ bị cắn trả lại dữ dội.

“Ơ, Vân Lê tỷ tỷ, tỷ nhìn xem phía trước là thứ gì vậy?”

Nữ tử mặc bồ độ hồng nhạt hỏi nữ tử mặc đồ trắng bên cạnh.

Khuôn mặt của nữ tử đồ hồng hơi có vẻ non nớt, nhưng mắt hạnh má hồng, không khó để nhìn ra sau khi hoàn toàn nẩy nở thì sẽ khuynh thành nhường nào.

Còn nữ tử đồ trắng, chân mày lá liễu khẽ cong, cái mũi vểnh xinh xắn, môi đỏ tựa cánh hoa, dáng vẻ chỉ được coi là bình thường, miễn cưỡng thì gọi là thanh tú, nhưng nàng lại có một đôi mắt phượng (2), đuôi mắt hơi xếch lên, trong thanh thuần lại lộ rõ phong tình.

(2) Mắt phượng:



“Sợ là lại có người mù mắt đi vào đây, muốn ra ngoài.”

“Hừ, đợi muội đi huỷ thứ đồ kia.”

“Nè, Đào Yêu, đừng xúc động, người vẫn có thể sử dụng thuật pháp ở nơi này, chắc hẳn tài nghệ phải phi phàm, đúng lúc ở đây cũng không thú vị, không bằng dẫn dụ đến đây chơi đùa đi.”

Đào Yêu xoay chuyển ánh mắt, Vân Lê tỷ tỷ nói rất đúng, đợi người nọ vào rồi, các nàng có thể muốn thế nào là được thế đó.

Nhưng cũng không thể để người nọ hoàn hảo không tổn hao gì tiến vào đây.

Đào Yêu bắn đầu ngón tay ra, một yêu lực đúng lúc đụng vào máu của Dung Ngọc, giọt máu kia chỉ lắc lư hai cái, nhưng cũng không bị phá vỡ.

Vân Lê thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, tuy mới nãy Đào Yêu không ra tay nặng, nhưng giọt máu kia cũng không đến mức vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, xem ra pháp lực của đối phương hẳn là vô cùng vững vàng.

Mà Dung Ngọc ở bên kia, lại vì gặp phải sự cắn trả mà hộc ra một ngụm máu, Quý Lạc nghe thấy tiếng động muốn thò đầu ra nhìn, Dung Ngọc lại đè cô lại.

“Tiên Tôn ngài sao vậy?”

Dung Ngọc lau sạch máu tươi bên môi, sau đó nói: “Không sao, yên ổn đợi đi, đừng thêm phiền phức.”

Quý Lạc lại rụt đầu lại, lúc này cô không làm được gì cả, chỉ có thể nghe hắn, cố gắng hết sức không tăng thêm phiền phức.

Nếu bị cắn trả lại, vậy nhất định đã bị phát hiện, hiển nhiên đối phương muốn chơi đùa với hắn.

Lấy trạng thái bây giờ của hắn, nếu liều mạng nhất định sẽ nguy hiểm, nhưng, muốn đi ra ngoài, cũng chỉ còn con đường kia, thế nên, hắn cần phải đi.

Dung Ngọc khẽ nhắm mắt lại, hai tay bện một cái ấn, tác động qua lại với giọt máu kia, sau đó ánh sáng màu vàng chợt lóe, Dung Ngọc liền đến một nơi khác.
Bình Luận (0)
Comment