Bạch Lộ

Chương 1 - Khai Lộ

Thượng Khu là nơi ở của những quan lại bậc nhất của Đại Chu, nơi đây cũng coi như trung tâm của Đế Đô, một mảnh phồn hoa thịnh thế, "Bạch hạc nhất khứ bất phục phản" chính là câu thơ cực kì nổi tiếng nói về sự rộng lớn của Đế Đô. Kể từ khi Đại Chu thành lập hơn vạn năm trước, vị Đế Tôn chí cao đầu tiên đã chia tách Đế Đô thành hai phần. Một chính là Thượng, nơi ở dành cho những quan lại cũng như kẻ có quyền lực, ngay cả Đế Cung cũng tọa lạc nơi đây. Nơi còn lại là Hạ, nơi ở của những bá tánh bình thường trong Đế Đô.

Một trong những phủ đệ xa hoa cùng hoành tráng bật nhất Thượng Khu chính là Thừa Giám Phủ. Nếu nói về độ xoa hoa có lẽ chỉ Đế Cung mới vượt qua được nơi đây, Chỉ cần nhìn vào Hoàng Kim Chính Môn cùng lầu các lộng lẫy cũng đủ để người ngoài tưởng tượng về một nội phủ tráng lệ. Những kẻ ở Thượng Khu đều là những người có tiếng nói trong Triều, không ai không phải là những vị đại nhân vật tai to mặt lớn, mang chức tước bên mình. Nhưng không một kẻ nào dám ngang nhiên biểu đạt quyền thế bằng cách phô trương nơi chủ nhân Thừa Giám Phủ.

Không phải bọn họ không có tiền, cũng không phải họ không muốn khoe khoang, đơn giản vì bọn họ không ai dám làm như vậy. Ai lại dám ngang nhiên biểu đạt quyền thế cùng tiền tài một cách lộ liễu như thế? Đó là biểu hiện của sự kiêu ngạo, dấu hiệu cho việc khinh nhờn Đế Tôn, tranh giành khí độ cùng Đế Cung. Nếu có kẻ dám làm như vậy thì không cần Đế Tôn chỉ thị, tự nhiên sẽ có vô số kẻ muốn lấy lòng Thánh Thượng mà tiêu diệt tên kia. Nhưng với Thừa Giám Phủ thì lại là một ngoại lệ.

Thừa Giám đại nhân chính là nhân vật dưới một người trên vạn người tại Đại Chu. Xuất thân là một trong Ngũ Thần Tướng, Công Tôn Vĩ Thành sau chiến tích cuối cùng đã rửa tay gác kiếm và chuyển sang trở thành một vị Quan Văn Lộ, ngài nhanh chóng thể hiện trí lực cùng tài năng, chỉ trong hai trăm năm từ một Thần Tướng từ chức và bắt đầu từ vị trí Học Sĩ tầm thường, Công Tôn Vĩ Thành nhanh chóng leo lên chức vụ Thừa Giám quyền thế ngập trời.

Đó cũng là lúc Thừa Giám Phủ xoa hoa bậc nhất Thượng Khu ra đời. Tuy vậy nhưng không hề có một lời trỉ trích hay bản vạch tội nào ở trên Triều. Nguyên nhân có lẽ khá dễ dàng để suy đoán, những vị Đại Quan thì không dám đắc tội Thừa Giám Đại Nhân và phần nhiều là bọn họ e sợ Công Tôn Vĩ Thành, còn những vị quan nhỏ lại không hề có tiếng nói trong Triều. Không một ai lên tiếng, Đế Tôn cũng ngầm chấp thuận, vậy nên Thừa Giám Phủ nghiễm nhiêm đứng vững ở Thượng Khu.

...

...

Thông thường sẽ có rất ít người từ Hạ Khu đến Thượng Khu, vì cơ bản hai nơi này khác biệt giống như trời và đất, Hạ Khu là nơi những thường dân an cư còn Thượng Khu là nơi quan lại sinh sống. Nhưng vẫn có một vài ngoại lệ, tỉ như hôm nay, tỉ như vị thiếu niên vừa mới trải qua hành trình ngàn dặm từ biên ải để tới.

...

...

Bạch Lộ thật không thể tưởng tượng lại cái một nơi như thế này ở trên đời, so với những chiếc lều dựng tạm cùng những căn nhà tạm bợ ở biên cương thì nơi đây chẳng khác nào là tiên cảnh đối với hắn. Tường cao nhà đẹp, khung cảnh tú vĩ, có lẽ đó là ấn tượng đầu tiên của Bạch Lộ khi đến Đế Đô. Nhưng chỉ khi đi vào Thượng Khu thì Bạch Lộ mới thực sự biết thế nào là Tiên Cảnh. Mỗi căn nhà nơi đây còn lớn hơn và đẹp cả phủ của Thống Soái biên quân. Trên đường tới đây Bạch Lộ đã được ngắm nhìn rất nhiều phong cảnh, những thứ hắn chưa từng thấy trong suốt 15 năm qua, nhưng tất cả vẫn không là gì so với Đế Đô. Bạch Lộ không thể tưởng tượng được Hoàng Kim mà dân chúng coi như trân bảo thì nơi đây lại dùng để trang trí. Bạch Lộ thề rằng hắn vừa trông thấy một phủ đệ rộng lớn với hai con Hoàng Kim Sư Vương trấn tọa trước cổng. Chỉ cần nhìn thôi Bạch Lộ cũng có thể dễ dàng nhận ra chúng được đúc từ Hoàng Kim nguyên chất, trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại suy nghĩ với số vàng kia thì hắn có thể cứu đói biết bao nhiêu người ở biên cương?

Bạch Lộ cưỡng ép mình rời mắt khỏi hai con Sư Vương đó, đột nhiên có một thứ gì đó to lớn cùng nhớp nháp chạm vào má hắn. Bạch Lộ nhìn qua, một con trâu rất lớn đang dùng cái lưỡi của mình liếm lên khuôn mặt bụi bặm. Bạch Lộ Mỉnh cười.

"Ngươi yên tâm, Thúc Đẩu. Ta sẽ không quên mục đích mình đến đây đâu", hắn vừa nói vừa khẽ vuốt lên đầu con trâu lớn.

Nhớ đến mục đích chính của bản thân khi tới đây, Bạch Lộ liền tỉnh táo. Hắn từ trong bọc hành lý đã cũ nát lấy ra một phong thư, phong thư khá nhỏ nhưng lại dị thường sạch sẽ, chính giữa phong thư là một khắc ấn được nổi bật lên một chữ "Thừa". Phong thư chính là thứ đã khiến hắn đến đây, nguyên nhân dẫn hắn bắt đầu chuyến hành trình ngàn dặm này. Siết chặt phong thư trên tay, Bạch Lộ biểu đạt ra rất nhiều cảm xúc khác nhau. Mâu thuẫn có, nghi hoặc có, hạnh phúc có, lo sợ có, nhưng tất cả những thứ đó vẫn không thể lấn át được nỗi niềm mong chờ của hắn.

Cất phong thư kĩ càng, Bạch Lộ tiếp tục xem xét hướng đi. Hắn chưa từng đến đây nên không hề biết đường đi, vừa rồi cũng đã hỏi thăm một vài người ăn mặc sang trọng nhưng thậm chí xa phu còn không thèm dừng xe ngựa. Vì vậy Bạch Lộ chỉ còn cách tiếp tục đi và dựa vào trực giác của bản thân, nhưng thông thường trong những trường hợp như thế này thì trực giác hắn không bao giờ đúng cả.

Đang xem xét hướng đi thì một giọng nói êm ái vang lên bên tai:

"Thật kì lạ nha, hôm nay thiếu gia của phủ Thừa Giám lại có hứng thú cái trang vi hành sao? Ngươi lâu lắm mới được quay về tại sao lại không đến thăm ta chứ?"

Bạch Lộ kinh hãi, theo quán tính nhảy về phía sau, tay rút ra thanh gậy trúc mà trước đó lão Tôn đã đưa cho hắn để phòng thân rồi ngay lập tức thủ thế. Việc hắn từ nhỏ sống ở vùng Biên Quan cằn cỗi và nguy hiểm đã tạo cho Bạch Lộ một tinh thần cảnh giác cao độ cùng khả năng cảm nhận được nguy hiểm. Nhưng điều làm Bạch Lộ thực sự sợ hãi là hắn không hề cảm thấy người vừa rồi nói chuyện đứng ngay bên cạnh, thậm chí là tiếng bước chân hay hơi thở, nếu là kẻ địch thì có lẽ giờ này Bạch Lộ đã sớm trở thành một cỗ tử thi.

Đến lúc nhìn lại thì Bạch Lộ mới ngẩn người, bởi vì trước mặt hắn là một thiếu nữ. Thiếu nữ không cao lắm, tuổi chừng mười bốn mười lăm, khuôn mặt thanh tú, thân hình thon thả, mái tóc bồng bềnh được cột lên theo kiểu đuôi ngựa, một dạng búi tóc không quá phổ biến ở Đại Chu. Nhưng Bạch Lộ không để ý điều đó, thứ hắn thực sự quan tâm bây giờ là hắn chưa từng nhìn thấy người con gái nào đẹp như vậy. Từ làn da trắng nõn và mịm màng, kết hợp với đôi mắt lanh lợi, thiếu nữ trước mắt chính là người con gái đẹp nhất mà hắn từng nhìn thấy trong cuộc đời, ít nhất là tính đến thời điểm hiện tại.

Cũng không thể trách hắn, sống ở một nơi như Biên Ải thì lấy đâu ra mỹ nữ cho hắn ngắm? Ở đó nhiều nhất chỉ là những nữ binh với thân hình cường tráng cùng với làn da ngăm đen nứt nẻ.

Nhìn thấy Bạch Lộ nhìn chằm chằm như đang nhìn một thứ gì đó cực kì mới lạ và đẹp đẽ. Cô gái mỉm cười:

"Này, ngươi nhìn đủ chưa? Ta biết là ta xinh đẹp nhưng ngươi cũng đâu cần phải ngắm ta như vậy? Vả lại bình thường ngươi chẳng chú ý đến ta kia mà!"

Bạch Lộ nghe thiếu nữ nói vậy liền biết mình thất thố, mặt hắn nóng lên, Bạch Lộ cúi gằm mặt xuống đất vì muốn che đi cảm giác ngại ngùng.

"Này! Công Tôn Vĩ Kỳ, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đâu đó. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì trong hình dạng này hả? Còn mang theo con trâu lớn bên mình như vậy, hơn nữa cây gậy trúc kia là thế nào?" Thấy Bạch Lộ cúi mặt, thiếu nữ hỏi lại.

Sau khi bình tâm thì Bạch Lộ ngẩng đầu lên nhìn thằng vào mặt thiếu nữ nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lần nữa đỏ mặt, không còn cách nào khác, Bạch Lộ đành quay mặt đi rồi trả lời câu hỏi của nàng.

"Có lẽ cô nương đã nhầm lẫn rồi, ta họ Bạch, tên chỉ có một chữ Lộ, không phải là Công Tôn Vĩ Kỳ gì đó đâu. Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?"

"Ngươi nói cái gì vậy, hôm nay đột nhiên ngươi lại có hành động kì lạ như vậy..." Thiếu nữ không trả lời câu hỏi của Bạch Lộ, nhưng chưa dứt câu thì nàng chợt khựng lại, đôi lông mi thanh tú khẽ nhíu lại. Nàng quan sát Bạch Lộ từ trên xuống dưới một lần, sau đó vẫn có cảm giác thứ gì không đúng vậy nên lại tiếp tục quan sát thêm lần nữa.

Còn về phần Bạch Lộ thì hắn đang rất ngại ngùng vì đây là lần đầu tiên hắn được một thiếu nữ xinh đẹp như vậy nhìn ngắm.

"Ngươi không phải Công Tôn Vĩ Kỳ" Thiếu nữ nói. "Nhưng tại sao dung mạo lại giống đến như vậy?"

Bạch Lộ đoán rằng có lẽ thiếu nữ đã nhận nhầm hắn với một người khác nên hắn đáp.

"Cô nương đã nhận lầm người rồi, ta chỉ mới đến đây vào hôm nay thôi, không phải người cô nương cần tìm đâu. Có lẽ chỉ là người giống người thôi."

"Nhưng mà hai người trông quá giống nhau, tuy khí chất ngươi của tên kia khác hoàn toàn. Chẳng lẽ ngươi cùng hắn có quan hệ nào đó, hoặc cùng Thừa Giám phủ có liên kết?"

"Ta không biết cô nương đang nói về ai nhưng đúng là cô nương đã nhầm lẫn rồi. Ta không phải là người sinh sống ở đây, nên không có họ hàng gì đâu..." Đột nhiên Bạch Lộ nhớ đến phong thư trong người, hắn không nói tiếp.

Thiếu nữ thấy vậy, biết mình nhầm lẫn nên cũng không biết tục truy hỏi. "Có lẽ là ta thực sự nhầm lẫn, xin lỗi về sự đường đột, nhưng ngươi thật sự rất giống một người mà ta quen.". "Như ta vừa nói, có lẽ cũng chỉ là người giống người mà thôi." Bạch Lộ đáp.

"Vậy thì xin lỗi vì đã làm phiền ngươi, cáo từ" Thiếu nữ cũng có chút ngại ngùng vì bản thân nhận nhầm người, vì thế nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi.

"Cô nương xin dừng bước." Thấy thiếu nữ có ý định bỏ đi, Bạch Lộ vội vàng ngăn lại. Bởi hắn biết đây là cơ hội tốt nhất để hỏi đường.

"Có chuyện gì sao?" Thiếu nữ quay đầu.

"Thật ra ta có chuyện muốn thỉnh giáo." Bạch Lộ lấy từ trong tay nải ra phong thư, đưa cho thiếu nữ. "Xin hỏi cô nương là cô đã từng nhìn qua biểu tượng này chưa?"

Nhìn thấy phong thư với ấn ký, cô gái có vẻ kinh ngạc:

"Đây chẳng phải là ấn ký của Thừa Giám Phủ sao, rốt cuộc ngươi là ai?'

(*)"Bạch hạc nhất khứ bất phục phản": Hiểu nôm na là Bạch hạc bay mãi không quay đầu => Ám chỉ sự rộng lớn của Đế Đô.

Bình Luận (0)
Comment