Bạch Đạo Sư

Chương 254


Trong thẩn thờ đau khổ, ngơ ngác ngáo ngơ.

Thiên Phi tưởng rằng mình mới vừa trải qua một giấc mơ mà thôi, một cơn ác mộng.

Thật sự nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Nàng lầm lũi bước theo Phi Hào mà không biết mình đang đi đâu , cứ thế mà bước đi trong vô định ,cho đến lúc có tiếng nói phát ra khiến nàng khựng lại.

Phi Hào dừng lại, quay sang nhìn Thiên Phi mà mỉm cười nói .- " được rồi , Phi đệ , tới nơi rồi.

Đệ nhìn xem cái gì đây "Nói xong liền chỉ về phía bên cạnh.

Thiên Phi theo hướng tay mà nhìn vào , bất chợt nàng ngơ ngác với những gì nhìn thấy.

Trước mặt nàng là một căn nhà mặt tiền, trên có tấm bảng lớn để bốn chữ "y quán Thiên Phi".

Nàng ngơ ngác không hiểu chuyện , tại sao lại có tên nàng ở đây ? Hay chỉ là người khác cùng tên với nàng ? Phi Hào lúc này lại mỉm cười .- " không giấu gì đệ, đây là y quán mới mà cha ta thời gian qua đã cố gắng xây dựng, và là món quà mà ông ấy tặng cho đệ.

Đệ hãy nhìn kỹ đi , xem có vừa ý không?"Nói xong nhẹ nhàng mỉm cười hướng về phía y quán mới mở ấy.

Thiên Phi lại một lần nữa ngơ ngác không hiểu , rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Nếu là giấc mơ, thì giấc mơ này cũng quá hỗn loạn rồi.

Nàng nhìn tấm biển hiệu, rồi vô thức bước lại gần cánh cửa đang khóa kín.

Người sư huynh kia đi theo, lại mỉm cười.

Hắn nhìn khuôn mặt của tiểu đệ như vẫn chưa thiếu chuyện gì xảy ra , vui vẻ nhắc nhở.- " cái hộp mà cha ta cho đệ , đệ hãy mở ra xem thử bên trong có gì đi"Thiên Phi quay sang nhìn Phi Hào với ánh mắt ngơ ngác, trông đã ngáo ngơ sẳn rồi lại càng ngáo ngơ hơn.


Lúc này Phi Hào nói gì thì nàng nghe nấy, không biết suy nghĩ điều gì nữa.

Nàng cầm hộp gỗ , nhẹ tay mở ra , bên trong là một chiếc chìa khóa.

Rất nhanh chóng, nàng hiểu rằng chìa khóa này là để mở khóa trước mặt nàng, là mở cửa "y quán Thiên Phi".

Nàng run run bàn tay , lại nhìn sang Phi Hào như muốn hỏi "đây có phải là sự thật hay không?".

Phi Hào chỉ vô ổ khóa mà mỉm cười giật đầu , như muốn nói "được rồi ,mở cửa đi ".

Thiên Phi theo đó lấy chìa khóa tra vào ổ, rất nhanh chóng ổ khóa mở ra.

Nàng đưa tay đẩy nhẹ, cánh cửa mở rộng, bên trong đúng thật là một y quán với thiết kế của một y quán.

Có đầy đủ dụng cụ như tủ thuốc, bàn tính tiền.

Có mọi dụng cụ của một y quán, đây đích thị là một y quán mới, và y quán này là dành cho nàng.

Nàng thật sự ngơ ngác , đứng thẫn thờ giữa y quán này.

Phi Hào lúc này lại thì thầm vào tai.- " ta không biết cha ta nghĩ gì trong đầu mà đuổi đệ như vậy , nhưng ông ấy thật sự rất yêu quý đệ.

Cái y quán này là món quà của ông ấy tặng cho đệ, xin đệ hãy nhận lấy"Lời nói ấy vừa dứt , hai hàng nước mắt của Thiên Phi lại tuôn ra.

Thiên Phi ngơ ngác ngẩn ngơ một lần nữa, tưởng rằng đây lại là một giấc mơ ,nhưng giấc mơ này không phải là ác mộng mà là một giấc mơ đẹp , và giọt nước mắt của nàng không còn là nước mắt của đau khổ thẫn thờ nữa mà là nước mắt của hạnh phúc.

Trong giây phút đẩn đờ ấy, Phi Hào khẽ vỗ vào vai Thiên Phi mà thở dài nói .- "ta theo lệnh của cha dẫn đệ tới đây để bàn giao y quán cho đệ.

Ta phải lập lại một lần nữa rằng ta không biết cha ta nghĩ gì trong đầu, nhưng ông ấy thực sự rất yêu quý đệ.


Món quà này là ông ấy dành tặng cho đệ, đệ hãy tự khám phá và làm quen y quán của mình.

Còn ta phải lập tức trở về ngay, đó là mệnh lệnh của cha ta, ông ấy không cho ta nán lại lâu hơn "Nói xong lặng lẽ rời đi.

Thiên Phi thẫn thờ quay lại nhìn theo bóng dáng của Phi Hào đi khuất , nàng vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn còn đang ngơ ngác.Trong một lúc còn đang tập làm quen với hoàn cảnh mới, đang dần nhận định ra những chuyện xung quanh có phải là thật hay không.

Thiên Phi thẫn thờ bước lại bàn ngồi , là cái bàn của đại phu dùng để làm việc với khách hàng.

Nàng ngồi xuống ghế, mở cái hộp dưới bàn ra , trong hộp phát hiện một túi bạc lẻ và một lá thư.

Nhìn dòng chữ trên thư "gửi học trò" , xem ra lá thư này là của thầy Phi Hùng viết cho nàng.

Nàng nhẹ nhàng mở thư ra và đọc những dòng chữ ấy, những nét chữ quen thuộc của vị Đại phu mà nàng đã theo học suốt bao năm qua......."Thiên Phi, học trò yêu quý của ta.

Ta xin lỗi vì đã đối xử với con như vậy, nhưng ta không thể không làm thế, ta không thể không đoạn tuyệt với con.

Học trò yêu quý của ta, con có nhớ không ? Từ thủa ấy, mười năm về trước, khi con tới y viện của ta ,con chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi xin được vào học ngành y.

Ta là một đại phu hành nghề y bao lâu nay , chỉ nhìn vào ta cũng biết rằng con là một nữ tử , và chuyện một nữ tử xin học y sẽ là bản án tử hình.

Lúc ấy ta thật sự không muốn nhận con một chút nào cả, thế nhưng ánh mắt kiên nghị của con khi ta nhìn vào ấy , ta thấy cả một biển mênh mông những đau khổ và cả ý chí kiên định trong đó khiến ta không thể chối từ.

Ta cho con vào trong y quán với tư cách một người làm công, bắt con làm những công việc dơ bẩn nhất, cực nhọc nhất.

Ta nghĩ rằng con sẽ nản mà rời đi , ấy thế mà suốt 5 năm qua con chưa từng một lần mở mời lời than khổ , con chưa từng một lời mở mồm đòi hỏi bất cứ điều gì khiến ta bất lực.

Không những thế, trong suốt 5 năm ấy con làm việc cực khổ nhưng vẫn dành thời gian rảnh của mình để học những điều mới.

Con luôn để đôi mắt của mình nhìn vào những vấn đề quan trọng trong ngành y mà học tập.


Tiến trình học tập của con dù chỉ là học lõm nhưng còn nhanh hơn cả những người học chính thức, tài năng của con khiến ta động lòng.

Ta không muốn con phải phí công vô ích, trong một phút yếu lòng ta đã nhận con làm học trò.

Suốt 5 năm qua, ta dẫn con đi theo khám bệnh, chỉ dạy cho con cũng không ít , tổng thời gian là 10 năm rồi.

Mười Năm ấy, nói ngắn thì không ngắn , nói dài cũng không dài , nhưng con đã đủ trưởng thành để trở thành một đại phu tài giỏi.

Khi ta biết ý niệm của con là muốn được thành một đại phu độc lập để khám cho những người phụ nữ, ta thực sự rất muốn giúp con.

Thế nên ta mở y quán này cho con, và đây cũng là tất cả những gì ta có thể giúp được.

Trong y quán có đầy đủ các loại thuốc cơ bản nhất, đồng thời tặng cho con thêm một chút tiền để con có thể làm vốn làm ăn , mong con hãy nhận lấy.Còn về lý do tại sao ta lại đoạn tuyệt với con , ta sẽ nói rõ.

Chắc con cũng hiểu , nữ tử học nghề y theo luật sẽ bị tử hình.

Và ta, người dạy cho con cũng chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Học trò yêu quý, thời gian qua ta cũng dần hiểu được lý tưởng của con.

Ta biết con muốn cứu giúp những người phụ nữ bị những căn bệnh tế nhị, cần một nữ đại phu giúp đỡ.

Nhưng con ơi, luật pháp quy định như vậy ta không thể chống lại luật.

Xin lỗi con vì ta đã hèn nhát mà đoạn tuyệt với con, không thể đứng cùng con để thực hiện lý tưởng cao đẹp ấy, bởi ta còn có gia đình.

Con cũng biết rằng ta có con cái , có cháu chắt, thân tộc nhà ta hơn 36 mạng người đều sẽ liên lụy đến ta.

Sinh mạng của một ai đó không chỉ đơn giản là một mình họ, mà còn ảnh hưởng đến cả gia tộc.

Ta không thể , và cũng không dám hy sinh lợi ích gia tộc mình để có thể đứng bên cạnh con, cùng con thực hiện lý tưởng cao đẹp ấy, mong con tha thứ cho người thầy hèn nhát này.

Học trò yêu quý, dẫu ta biết con sẽ không nghe lời khuyên của ta , nhưng ta vẫn muốn khuyên con một điều.


Hãy cầm túi bạc ấy mà trở về quê lấy chồng , sinh con.

Đừng nghịch thiên cãi mệnh rước họa vào thân.

Cái kim trong bọc rồi có ngày lòi ra, đến lúc thân phận nhi nữ của con bị phát hiện , con chắc chắn khó thoát khỏi cái chết.

Ta lúc ấy dù có đau khổ lắm cũng không thể cứu được con, mong con hãy trân trọng sinh mạng của mình.Thiên Phi , học trò yêu quý của ta.

Xin hãy tha thứ cho việc ta đoạn tuyệt mọi quan hệ với con.

Xin hãy tha thứ cho việc ta đã hèn nhát.

Nhưng con ơi, sống trên đời cần phải có gia đình.

Sinh mạng của mình đều ảnh hưởng đến những người mà mình yêu quý nhất.

Vì vậy, đoạn đường còn lại con phải tự bước đi một mình.Đại phu Phi Hùng kết bút.".....Đọc đến dòng cuối cùng này , hai hàng nước mắt của Thiên Phi lại ròng ròng chảy trên khuôn mặt của nàng.

Thì ra là thầy đã biết được thân phận nữ nhi của nàng từ lâu rồi.

Nàng nhớ lại thủa mới vào y quán, khi ấy Phi Hùng đại phu nói rằng nàng chỉ là một kẻ đi làm thuê trong y viện này, không được phép ngủ chung với những học trò khác mà phải ngủ ở căn phòng tồi tàn dành cho kẻ đầy tớ.

Thế là đại phu Phi Hùng đã sắp đặt cho nàng một căn phòng rất nhỏ và tồi tàn.

Nhưng với một nữ nhi như nàng , thì căn phòng này lại thuận lợi để nàng sinh hoạt.

Vậy Ra đây là chủ ý thật sự của Đại phu sao?Thiên Phi khẽ gạt dòng nước mắt , nàng thút thít khóc, đưa lá thư lên ngọn nến bên cạnh mà đốt bỏ, tránh mang phiền phức cho thầy mình.

Khi lá thư đã đốt cháy hoàn toàn chỉ còn lại tro bụi, nàng nhìn quanh một lượt một lần nữa.

Y quán Thiên Phi sao? Đây là y quán của nàng , do nàng làm chủ.

Một cảm xúc kỳ lạ tràn ngập trong tâm trí của vị Đại phu trẻ tuổi, vị nữ đại phu đầu tiên ở võ giới..

Bình Luận (0)
Comment