Bạch Đạo Sư

Chương 228


Sáu vị khách uống nước nhìn theo bóng dáng tên đội trưởng ấy, nhìn hắn chạy đi khuất thì đều không vui lắm.

Bọn họ lại ngồi vào bàn, lúc này từ trong góc khuất, chủ quán chạy ra mặt mếu máo như khóc mà nói .- "các vị khách quan, các vị gây nên đại họa rồi.

Dám đắc tội với người của quan phủ sẽ bị tống giam vào ngục đấy.

Các vị còn chặt tay của hắn thì chắc chắn không có kết quả tốt đẹp.

Cái tên ấy là cánh tay phải đắc lực của quan phủ, chuyên đi thu tiền bảo kê về làm giàu cho quan.

Tên này đê tiện bị ổi , có thù tất báo.

Các vị gây họa thì thôi đi , còn liên lụy đến tôi nữa.

Gia đình tôi cũng chả giàu có gì, tôi còn mẹ già ở nhà , còn vợ trẻ con thơ phải nuôi.

Các vị hại chết tôi rồi hu hu hu...."Tiếng khóc nỉ non sợ hãi , trông thật tội nghiệp.

Tên tướng quân quay sang nhìn tên chủ quán mà an ủi .- "ngươi đừng có lo.

Bọn ta sẽ ở đây đợi chúng tới, tuyệt nhiên không liên lụy đến ngươi"Lời nói từ từ nhưng chắc chắn, thể hiện sự đáng tin cậy.

Nói xong đoạn lại dùng tay gõ lên bàn mà cười nhạt.- "nước của chúng ta bị bọn kia phá đổ bể hết rồi , ngươi mau rót cho ta một bình mới để chúng ta giải khát "Tên chủ quán nhìn thấy thì run lắm, nhưng trong tâm lại mừng rỡ.


Nếu bọn này mà bỏ trốn , đám quan phủ không tìm được sẽ trút giận lên đầu của ông.

Nhưng nếu bọn này không bỏ trốn mà ở lại đây , đám quan phủ bắt được bọn này rồi thì ông có thể trở thành người không liên quan mà thoát một kiếp nạn.

Suy nghĩ như vậy, tay chân dù đang run lẩy bẩy nhưng vẫn vô chuẩn bị một ấm trà mới mà bưng cho , lại tự thân mình lấy khăn lau bàn dọn dẹp những mảnh vỡ chén bát.

Viên tướng quân cảm thấy hài lòng, rút ra một nén bạc đưa cho chủ quán mà cười vui vẻ.- "đây ,tiền nước của ngươi đây.

Không cần trả lại tiền thừa"Tên chủ quán run lên, xua tay lắc đầu liên tục mà từ chối.- " thôi thôi, không cần , không cần đâu.

Nước hôm nay miễn phí , chỉ mong các vị cứ ngồi yên đây mà uống là được.

Tiểu nhân phải đi đây , không làm phiền các vị nghỉ ngơi "Nói xong chạy đi mất , núp ở một nơi thật kín đáo nào đó mà quan sát.

Tên tướng quân cùng ba tên phó tướng đều biết tên chủ quán kia trốn ở chỗ nào, bọn chúng thở dài lắc đầu chán nản.

Tướng quân nhẹ nâng bình trà lên , châm trà cho đạo sĩ mà nói .- "xin tiên sinh bớt giận.

Cái trấn này xa thành của chúng ta, nhiều khi không quản lý được những chuyện tầm phào khiến tiên sinh phải chịu ấm ức.

Xin tiên sinh bình tĩnh, uống ly trà bớt giận đã "Vừa nói vừa rót trà.

Tên đạo sĩ nhìn chén trà đang được rót đầy thì thở dài, khẽ gật đầu.


Chỗ dựa của hắn bây giờ là thái thú, vậy thì một tên tri phủ của trấn Hắc Xà này có là cái gì đâu ? Chưa kể viên tướng vừa rót trà cho hắn là một tướng quân trong thành , địa vị đều cao hơn bất cứ ai ở trấn này, đương nhiên hắn không hề lo lắng.

Đạo sĩ khẽ gật đầu , nâng Trà lên uống cạn, tiếp tục ngồi nghỉ ngơi.Bọn chúng ngồi không lâu thì từ xa đã nghe tiếng bước chân rầm rập , một tên cưỡi ngựa dẫn theo khoảng 100 quân lính chạy tới bao vây toàn bộ quán nước này , trông vô cùng náo nhiệt.

Tên cưỡi ngựa này còn dẫn theo một tên khác, là cái tên bị chặt tay lúc nãy.

Tên đội trưởng ấy nhìn tên cưỡi ngựa mà nói.- " bẩm hiệu úy , chính là lũ phản tặc này.

Bọn chúng là gián điệp của Đông Ngô sang đây do thám chúng ta , mong hiệu úy đại nhân hãy bắt chúng về trị tội "Lời nói bịa chuyện vu oan giá họa này khiến sáu vị khách kia xém phun trà ra ngoài.

Bọn họ liếc sang nhìn tên cụt tay mà khinh bỉ lắm.

Cái gì mà gián điệp Đông Ngô ? Nếu hắn biết rằng đây là một tướng quân ở Hắc Quy thành xuống trấn thì cả đám này đều tái mặt.

Tên hiệu úy không hề biết, vung cây roi ngựa đánh xuống một cái ,trừng mắt chỉ về phía 6 người đang ngồi đó .- "lũ gián điệp Đông Ngô to gan, dám sang Tây Bắp chúng ta để làm loạn.

Tội này không thể tha ,bổn hiệu úy theo lệnh có quyền giết ngay tại chỗ không cần suy xét , chém trước tâu sau "Nói đoạn phẩy tay hét lớn.- " NGƯỜI ĐÂU...?"Một tiếng hét lên , toàn bộ binh lính đều vung giáo chỉa về phía những người khách lạ , chỉ đợi một tiếng ra lệnh là đâm tới ngay lập tức.

Trong khoảnh khắc, tên tướng quân rút trong người ra một cái lệnh bài đưa về phía tên hiệu úy mà trừng mắt mắng .- "loại nô tài to gan cuồng ngôn loạn ngữ , có biết bố mày là ai không?"Lời nói ngông cuồng, tên này là ai mà dám xưng "bố mày" với hiệu úy chứ? Điều này khiến bọn lính tức giận, mà cả tên đội trưởng cũng hùng hổ chỉ mặt mắng .- "điêu dân to gan , dám xúc phạm tới hiệu uý của trấn Hắc Xà này ,tội không thể tha.

Người đâu ,giết chúng"Lời nói vừa quát lên, thế nhưng hắn là đội trưởng chứ không phải hiệu úy, binh lính chỉ nghe lời hiệu úy chứ không nghe lời tên đội trưởng này.

Tên hiệu úy lúc này bất ngờ vung roi quật vào mặt tên đội trưởng một cái "bốp..." , roi ngựa quật vào giữa mặt để một vết đỏ lớn.


Tên cụt tay choáng váng không hiểu chuyện gì, hắn nhìn tên hiệu úy mà ngơ ngác .- "hiệu úy đại nhân , tại sao người lại đánh tiểu nhân ?"Tên hiệu úy trợn mắt nhìn hắn mà quát lên một tiếng.- " đồ ngu , câm miệng lại cho ta"Vừa dứt lời lại quật một phát nữa vào mặt hắn, để lại một vết lằn hình chữ x trên khuôn mặt, trông thật cân xứng.

Trong khi tất cả binh lính còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tên hiệu úy này lập tức xuống ngựa.

Hắn bước tới gần nhìn cho kỹ cái lệnh bài ấy, đây rõ ràng là lệnh bài tướng quân của Hắc Quy thành.

Nhận ra tình huống nguy hiểm, hắn hoảng sợ ,đôi chân run run mà quỳ xuống hô lớn.- " thuộc hạ là hiệu úy của Hắc Xà trấn, xin bái kiến tướng quân""Hả , tướng Quân ư?" tên đội trưởng cụt tay há hốc mồm ngạc nhiên, mà đám binh lính đi theo nghe vậy cũng vội quỳ rạp xuống dưới la lớn.- "tham kiến tướng quân"Gió đã đổi chiều, kẻ đi săn lại đang quỳ phủ phục trước mặt con mồi.

Tên tội phạm gián điệp Đông Ngô lại trở thành tướng quân, thật sự bất ngờ , khiến chủ quán nước núp đằng xa mà giật mình ngơ ngác.

Về lẽ thông thường, hiệu úy gặp tướng quân không phải quỳ.

Chỉ duy nhất hoàng đế vi hành thì tất cả phải quỳ xuống, còn hiệu úy gặp tướng quân chỉ đơn giản là cúi đầu thi lễ.

Thế nhưng tên hiệu úy cùng đám binh lính này vừa rồi đã đắc tội với bọn họ , hắn quỳ xuống đây chính là đang cầu xin tên tướng quân này tha tội.

Tên tướng quân lúc này từ từ đứng dậy, bất ngờ vung tay tát vào mặt tên hiệu úy một cái mà gầm gừ.- " lũ các ngươi thật to gan.

Lúc nãy các ngươi mới nói ta là cái gì ?"Câu hỏi vừa dứt , cả đám im bặt không ai dám nói câu nào.

Không phải là bọn chúng vừa mới vu cho đám người này là gián điệp của Đông Ngô đó sao? Là loạn thần tặc tử đó sao ? Là Quân phản loạn đó sao? Tại sao giờ đây lại im hết cả rồi ? Tên tướng quân này lại nhìn vào tên cụt tay kia mà tức giận, hắn bước gần tới tên cụt tay mà nói.- " ta lúc nãy chỉ lấy ngươi một tay , trừng phạt ngươi như vậy là nhẹ , giữ lại cho ngươi một con đường sống.

Nhưng xem ra ngươi có vẻ không khôn lên được, không biết trân trọng mạng sống của mình, nhỉ ?"Lời nói vừa xong , tên cụt tay run lên kinh hãi, quỳ xuống dập đầu sát đất mà rên rỉ.- " tướng quân tha mạng, tiểu nhân có mắt như mù không thấy được núi Thái Sơn, xin tướng quân rộng lượng...""BỤP...HỰ..."Lời nói chưa dứt , tên tướng quân đã vung chân đạp mạnh vào lưng hắn.

Tên đội trưởng cụt tay bị đạp một cái, trong bàn chân cuồn cuộn chân khí đánh xuống làm hắn hộc máu chết ngay tại chỗ, không kịp trăn trối điều gì.

Một cước đoạt mạng rất dứt khoát khiến cho cả đám lính xung quanh run rẩy bần bật.


Nhìn cái xác nằm trong vũng máu ấy, không ai mà không kinh hãi.

Tên tướng quân từ từ đến trước mặt tên hiệu úy mà hỏi .- "bổn tướng quân theo lệnh của Thái thú đại nhân tới đây làm công vụ.

Ngươi to gan cản đường bổn tướng quân, còn dám vu cáo bổn tướng quân là gián điệp của Đông Ngô , vu cáo ta là loạn thần tặc tử, từng đó tội lỗi đủ để ta giết ngươi ngay tại chỗ rồi.

Chém trước tâu sau, không cần xét xử, ngươi có hiểu không?"Những lời nói này không phải đang lập lại lời nói của hắn lúc nãy sao? Tên hiệu úy đang quỳ một chân , nghe xong hoảng hồn sụp lạy hai đầu gối chạm đất , đầu chạm đất vái lại liên tục mà van xin.- " tướng quân tha mạng.

Thuộc hạ chẳng qua là bị tên đần độn kia lừa gạt, hắn thêm mắm thêm muối vu cáo bậy bạ, tiểu nhân nhất thời nhẹ dạ nghe lời hắn nên đắc tội.

Mong tướng quân rộng lòng tha thứ"Tên tướng quân có vẻ vẫn chưa muốn tha , túm cổ tên hiệu úy lôi lên trừng mắt nhìn thẳng vào mặt hắn mà hỏi .- "tên ngu đó tố cáo ta là gián điệp Đông Ngô thì ngươi cũng cho người đi bắt ta, vậy tên ngu đấy bảo ngươi đi ăn phân thì ngươi có đi không, hử ?"Lời nói này thì không ai trả lời được.

Tên hiệu úy run sợ đái cả ra quần , cảm nhận như cái chết đã gần kề , xem như đã cam chịu số phận.

Thế nhưng tên tướng quân này lại không muốn giết hắn, vung tay ném tên hiệu úy lăn tròn ra đất một cái mà quát.- "không có chuyện gì nữa, tất cả các ngươi cút hết cho ta ,đừng để ta nhìn thấy mà ngứa mắt"Lời nói này có vẻ như mắng chửi , nhưng đối với bọn lính này kia thì lại như là một sự ban ơn.

Tên tướng quân đuổi như vậy có nghĩa là chúng đã được tha thứ cho tội lỗi của mình.

Bọn chúng hoảng sợ quỳ lạy mà nói lớn .- "tạ ơn tướng quân đã bao dung tha tội, chúng thuộc hạ xin cáo lui "Vừa dứt lời , bọn chúng cong đít chạy cả.

Gồng mình lên, chẳng thèm chạy theo hàng theo lối , chẳng còn quân kỹ mà chạy càng nhanh càng tốt.

Chạy như bị ma đuổi , chạy vì sinh mạng của mình, thoáng chốc đã biến mất hết cả.

Khung cảnh xung quanh lại trở lại bình yên..

Bình Luận (0)
Comment