Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Chương 47

Ánh mặt trời trong ngày mùa thu ấm áp ôn hoà tan ra tan ra, nhiều dấu vết nhỏ giống như lỗ kim loang lỗ trên người Tống Vãn Ca, hun đến nàng buồn ngủ càng sâu. Nhưng có người hết lần này tới lần khác muốn đến cửa khiêu khích, quấy nhiễu giấc ngủ ngon và mộng đẹp của nàng.

Trong mơ mơ màng màng bị một trận khắc khẩu ồn ào đánh thức, đáy lòng Tống Vãn Ca dâng lên một cơn tức giận, vuốt vuốt cái trán có chút choáng ngất, miễn cưỡng ngồi dậy, cau mày cẩn thận nghe tiếng khắc khẩu còn vang ở bên ngoài.

Thì ra, giọng nói vừa kiêu ngạo vừa bén nhọn đó đến từ Vũ phi Vân Điệp Vũ.

"Tiểu Đức tử, gan chó của ngươi thật lớn! Ngay cả bổn cung cũng dám ngăn cản, còn không mau tránh ra!" Vũ phi trợn tròn mắt hạnh, lớn tiếng quát, trên gương mặt diễm lệ tràn đầy tức giận.

"Vũ phi nương nương, không phải nô tài không cho người vào. Mà là Hoàng thượng nói, không có mệnh lệnh của ngài, ai cũng không được đến đây quấy rầy Luyến phi nương nương, xin Vũ phi nương nương thứ lỗi, đừng làm khó nô tài. “

Thanh âm của Tiểu Đức tử vừa dứt, vẻ mặt khó xử nhìn về phía Vũ phi, hy vọng nàng ta có thể thông cảm một chút cho sự khó xử của đám nô tài bọn họ.

"Luyến phi nương nương?" Vũ phi kỳ quái lập lại một lần, lập tức tiếng nói bén nhọn nổi giận mắng, "Nàng ta mà là nương nương gì?! Hoàng thượng bất quá chỉ nói bằng miệng một chút thôi, cũng không có vì nàng ta cử hành đại điển phong phi, lại còn không ban cho nàng ta sách vàng và ấn vàng. Hừ! Ở trong mắt bổn cung, nàng ta ngay cả một đứa tiện tỳ hạ đẳng cũng không bằng, có tư cách gì làm nương nương?!"

"Vũ phi nương nương, chuyện này... “ Tiểu Đức tử âm thầm nhíu nhíu mày, có chút không ủng hộ lời nói của Vũ phi, nhưng lại không dám nói thêm gì. Dù sao, Vũ phi này ngày thường ở trong cung cũng được hoàng thượng thánh sủng. Hơn nữa, Vân lão tướng quân cha của nàng ta cũng là trọng thần trong triều, tay cầm trọng binh, đối với triều đình trung thành và tận tâm, ngay cả Hoàng thượng cũng phải kính nể ông ấy vài phần.

"Hãy bớt sàm ngôn đi!" Vũ phi tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tiểu Đức tử một cái, "Nếu không tránh ra, đừng trách bổn cung đối với ngươi không khách sáo!"

"Nhưng Hoàng thượng... “ Tiểu Đức tử ngăn ở trước mặt Vũ phi, làm sự giãy dụa cuối cùng của người chết. Hoàng thượng ra lệnh hắn chết cũng không dám cãi lời, nhưng Vũ phi nương nương kiêu ngạo ngang ngược trước mắt này hắn cũng đắc tội không nổi.

Haiz, làm nô tài đã khó khăn, làm nô tài trong cung lại càng khó!

"Ngươi nhanh chóng cút ngay cho bổn cung! Hoàng thượng nếu trách tội xuống, tự một mình bổn cung chịu trách Nhiệm!" Vũ phi hừ lạnh một tiếng, lập tức đưa tay đẩy Tiểu Đức tử đang che ở trước mặt qua bên cạnh, vênh váo tự đắc bước vào trong Long Ngự cung.

Tống Vãn Ca mặt không chút thay đổi nhìn Vũ phi cao ngang đầu vẻ mặt kiêu ngạo bị một đám cung nữ thái giám vây quanh đi tới trước mặt mình, cũng không nói gì. Bất quá, đôi chân mày đẹp mắt chặt chẽ nhíu lại. Thầm nghĩ: phụ nữ phiền toái lại tới nhà rồi!

A! Vũ phi này, thật đúng là không cho mình được yên ổn! Thật sự đem mình trở thành kẻ địch có thù sâu không đội trời chung của nàng ta!

"Vũ phi tỷ tỷ, không biết hôm nay tìm muội muội có chuyện gì?" Tống Vãn Ca lười biếng liếc Vũ phi một cái, rồi sau đó lại nghiêng người tựa vào mép long sàn, dường như không ngủ đủ, che miệng ngáp một cái.

Vũ phi thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh này của nàng, dường như ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn nâng nhiều hai cái, đúng là không đem mình để vào mắt chút nào, không khỏi tức giận đến cái mũi cũng thiếu chút nữa sai lệch.

"Tiện nhân! Ai là tỷ tỷ của ngươi, đừng tự nâng giá bản thân ở chỗ này!" Ánh mắt Vũ phi ác độc trừng hướng Tống VãnCa, hận không thể trừng ra mấy cái lỗ trên người nàng. Nếu ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ Tống Vãn Ca sớm đã phơi thây tại chỗ rồi. "Làm trò trước mặt Hoàng thượng, bổn cung mới chịu làm người có địa vị cao nhân nhượng xưng hô với người có địa vị thấp như ngươi một tiếng muội muội, ngươi thật đúng là xem chính mình bay lên cành cây thành phượng hoàng? Muốn làm muội muội của bổn cung, kiếp sau đốt nhiều nhan chút, để Bồ Tát phù hộ ngươi đầu thai chỗ tốt đi!"

"Ha ha, kiếp sau ta nhất định sẽ đốt nhiều nhang.” Tống Vãn Ca quay đầu đi, cười như không cười nhìn về phía Vũ phi, giọng điệu mang trào phúng nói, "Bất quá, ta hy vọng là, Bồ Tát có thể phù hộ ta không nên gặp phải loại phụ nữ thích cắn bậy như con chó!"

"Làm càn!" Vũ phi vặn vẹo nghiêm mặt hét lớn một tiếng, mặt dữ tợn, hung thần ác sát, dường như tức giận thật sự không nhẹ. “Ngươi là một nữ tử ty tiện, ngươi mắng ai như chó hả?!"

"Á, ta cũng không biết mình mắng ai nữa. “ Tống Vãn Ca ra vẻ vô tội nhún nhún vai, thay đổi đề tài nói, "Ai như chó, thì ta mắng người ấy thôi. Vũ phi nương nương, ngươi kích động như vậy, không lẽ cho rằng ta mắng chính là ngươi? Thế nào, Vũ phi nương nương cảm thấy mình rất giống một con chó điên sao?"

"Ngươi!!" Khuôn mặt vốn dĩ hồng tươi xinh đẹp của Vũ phi giờ phút này đã trở nên xanh mét, cả người vì tức giận mà run rẩy, trong mắt tràn đầy ánh sáng hung ác ác độc giống như thanh kiếm sắc bén thẳng tắp đâm về phía Tống Vãn Ca. "Tiện nhân! hôm nay nếu bổn cung không giáo huấn ngươi một phen, ngươi thật đúng là tưởng mình thông minh!"

Dứt lời, Vũ phi lập tức nhanh chóng tiến lên từng bước, nâng tay mạnh mẽ vứt cho Tống Vãn Ca một bạt tai, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh.

Bất quá, Tống Vãn Ca cũng không phải ngồi không. Thời điểm ngàn quân nguy kịch, đầu nàng nghiêng về bên phải, đưa tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay Vũ phi, nắm chặt, không cho nàng ta hành hung mình lần nữa.

"Tiện nhân, ngươi dám trả đòn?!" Vũ phi thấy tay phải của mình bị Tống Vãn Ca nắm giữ, lập tức vung lên tay trái.

"Không đánh trả chính là kẻ ngu!" Tống Vãn Ca cười lạnh một tiếng, tay mắt lanh lẹ lại vội vàng bắt giữ tay trái của nàng ta, thấy hai chân nàng ta cũng không an phận đá mạnh về phía mình, vì vậy nhanh chóng đứng dậy, thân hình linh hoạt chợt lóe, một đòn qua vai xinh đẹp đem Vũ phi đánh ngã thật mạnh đến trên mặt đất.

Tống Vãn Ca mặc dù không có võ công, nhưng cầm nã thủ (cầm tay) cùng với thuật phòng thân của nữ tử hiện đại nhiều ít vẫn là biết mấy chiêu. Huống hồ chiêu qua vai này nàng sử dụng qua cũng không phải chỉ một hai lần, tất nhiên coi như là sở trường.

Vỗ vỗ tay, Tống Vãn Ca âm thầm đắc ý giương môi cười. Mà mọi người ở đây, kể cả chính Vũ phi, cũng bị tình trạng bất thình lình làm kinh sợ, trên mặt mỗi người đều là một bộ kinh ngạc cùng không dám tin.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Vũ phi trong mắt bọn họ luôn luôn bị cho là kiêu ngạo ngang ngược hôm nay lại làm trò trước mặt mọi người, có thể té ngã mạnh như vậy?

"Tiện nhân, ngươi thật to gan, dám mưu hại bổn cung trước mặt mọi người?!" Vũ phi từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên từ trên mặt đất, tiến đến trước mặt Tống Vãn Ca, lớn tiếng quát.

"Không cố ý, Vũ phi nương nương, ta không phải cố ý. “ Nhìn nàng ta cả người chật vật, Tống Vãn Ca thật muốn cất tiếng cười to một phen. Bất quá, nàng ta thật sự đúng là đổ tội, đẩy nàng ta ngã một chút mà thôi, lại biến thành mưu hại trước mặt mọi người? Tội trạng thật lớn nha!

"Không phải cố ý? Ngươi rõ ràng là bụng dạ khó lường, cố ý mưu hại bổn cung, muốn bổn cung ngã chết!"

"Muốn gia tăng tội, lo gì không có từ?!" Khóe miệng Tống Vãn Ca nở ra một nụ cười lạnh trào phúng, quay đầu đi chỗ khác, hoàn toàn không đem phẫn nộ, bạo lệ cùng với ghen ghét, ác độc của nàng ta để vào mắt.

"Ngươi!" Vũ phi run rẩy đưa tay chỉ chỉ Tống Vãn Ca, cả người vì tức giận mà kịch liệt run rẩy, tay kia chặt chẽ nắm thành nắm tay, lập tức la lớn, "Người đâu! Đem tiện nhân này bắt lại cho bổn cung, sau đó nhốt vào phòng tối chờ xử trí!"

Vũ phi ra lệnh một tiếng, lập tức có vài thái giám và cung nữ ngo ngoe muốn di chuyển, thật sự chuẩn bị tiến lên bắt Tống Vãn Ca, xem ra khí thế của nàng ta không nhỏ, lời nói vẫn còn dùng được...
Bình Luận (0)
Comment