Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

Chương 22

Trời mùa thu mang theo thanh âm lá rụng, sáng sớm như giọt sương mới mẻ. Bầu trời tỏa ra chói lọi nhu hòa, vừa sáng tỏ cũng vừa mờ mịt. Cuối thu khí sảng, bầu trời trong xanh, không nhiễm một hạt bụi, trong suốt như đã được nước rửa qua, không chút tạp chất. Mây bay về phía chân trời, nhiều đám mây màu, biến ảo đủ vẻ.

Khí trời tốt như thế, lây cả sang tâm tình Tống Vãn Ca, làm cho nàng cảm thấy trong lòng bình tĩnh như nước, hơn nữa trong sáng thoải mái không ít, xúc động cùng phẫn nộ tích tụ dưới đáy lòng nhiều ngày nay dường như tiêu tán hết.

Đình viện trong Tuyết Dục cung, bầu bạn trăng thanh gió mát, Tống Vãn Ca dẫn Nguyệt Vãn Trần vui vẻ đi thả diều.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa, diều hâu của Trần nhi bay được cao quá!" Nguyệt Vãn Trần vừa chạy trốn, vừa hưng phấn kêu.

"Uh, Trần nhi giỏi nhất rồi, diều còn bay cao hơn tỷ tỷ. “ Tống Vãn Ca đi theo phía sau nó, mỉm cười ngọt ngào, trong tay vẫn còn một cuộn chỉ chưa phóng ra hết, cố ý làm cho chuồn chuồn của mình bay thấp hơn diều hâu của Trần nhi.

"Tỷ tỷ, chuồn chuồn của tỷ thật vô dụng, bay thấp quá đi, diều hâu của đệ mới lợi hại. “ Nguyệt Vãn Trần dừng lại cước bộ, xoay người, đắc ý kiêu ngạo nhìn Tống Vãn Ca.

"Ha ha, không phải diều hâu lợi hại, mà là Trần nhi nhà chúng ta lợi hại. “ Tống Vãn Ca buồn cười lắc đầu, vượt qua cước bộ của nó, "Trần nhi, có mệt hay không? Nhìn đệ chơi đùa đầu đầy mồ hôi rồi, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?" Vừa nói, vừa lấy ra khăn tay lau đi mồ hôi trên trán nó.

"Tỷ tỷ, Trần nhi lợi hại như vậy, có cái gì thưởng cho đệ không?" Nguyệt Vãn Trần ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to sáng trong suốt nhìn chằm chằm đôi môi trớn bóng của Tống Vãn Ca.

"Quỷ linh tinh!" Ngón tay Tống Vãn Ca điểm nhẹ cái mũi xinh xắn của nó, sau đó cúi người hôn nhẹ cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn của nó, nụ cười trên mặt càng ngọt hơn.

"Da! Tỷ tỷ lại hôn miệng đệ rồi! Tỷ tỷ lại hôn miệng đệ rồi!" Nguyệt Vãn Trần hưng phấn vỗ tay nhỏ bé, ngẩng đầu thấy diều hâu bay thấp một chút, vội vàng lôi kéo dây diều, diều hâu đón gió bay cao hơn.

"Trần nhi, đệ thong thả một chút, chạy nhanh như vậy, nếu té thì làm sao bây giờ?" Tống Vãn Ca vội vàng nói, cũng bước nhanh hơn, muốn vượt qua nó.

"Tỷ tỷ, Trần nhi không phải con nít ba tuổi, sao có thể nói té là té? Tỷ tỷ đừng lo lắng... Ui da... “ Nguyệt Vãn Trần nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe nó hô nhỏ một tiếng, phịch một cái ngã sấp trên mặt đất.

"Tỷ tỷ... “ Nguyệt Vãn Trần nghẹn ngào, cái miệng nhỏ nhắn mếu đi, đưa tay phủi đi bụi đất ở khoé miệng, "Tỷ tỷ, trong miệng Trần nhi có hạt cát... “ Vừa nói, vừa ‘Phì’ ‘Phì’, không ngừng phun ra bên ngoài.

"Bảo đệ đừng chạy nhanh như vậy, không nghe lời, bây giờ té rồi đó?" Tống Vãn Ca chạy lên vài bước, vội vàng ôm nó từ trên mặt đất lên, vừa tức lại vừa đau lòng, phủi đi bụi đất trên người nó, nói, "Đệ không phải con nít ba tuổi, nhưng đệ là con nít năm tuổi, trong mắt của tỷ tỷ, năm tuổi và ba tuổi không khác nhau nhiều lắm đâu. “

"Tỷ tỷ, Trần nhi sai rồi, Trần nhi sau này đều nghe tỷ tỷ nói, tỷ tỷ đừng tức giận Trần nhi. “ Nguyệt Vãn Trần chu cái miệng nhỏ nhắn, ôm cổ Tống Vãn Ca, nhõng nhẽo nịnh hót.

"Đệ đó. “ Tống Vãn Ca bất đắc dĩ lắc đầu, "chụt" ở trên mặt nó hôn một cái, "Tỷ tỷ không phải tức giận, mà là đau lòng, sợ đệ té đau. “ Nàng làm sao giận Trần nhi của nàng được? Căn bản không nỡ mà!

"Ôi!" Nguyệt Vãn Trần kinh hãi thét lớn một tiếng, dọa Tống Vãn Ca giật mình.

"Sao vậy, Trần nhi? Có phải té đau chỗ nào không?" Tống Vãn Ca vẻ mặt lo lắng, cuống quít kiểm tra trên dưới, muốn nhìn một chút Trần nhi của nàng có té bị thương chỗ nào không.

"Tỷ tỷ, Trần nhi không có té" Nguyệt Vãn Trần buông tay nhỏ bé đang ôm chặt cổ Tống Vãn Ca, lập tức chỉ hướng cây đa phía sau nàng, rầu rĩ nói, "Tỷ tỷ, diều hâu của Trần nhi bị gió cuốn lên cây rồi. “

"Trần nhi ngoan, không khó quá, tỷ tỷ giúp đệ lấy diều xuống. “ Tống Vãn Ca buông Nguyệt Vãn Trần, yêu thương sờ sờ đầu nó, xoay người đi tới dưới tàng cây đa.

"Cây này thật đúng là thô. “ Tống Vãn Ca nói thầm một câu, thật sâu hít vào một hơi, lập tức kéo váy lên, hai tay ôm thân cây to lớn, từng chút từng chút bò lên.

"Tỷ tỷ cố gắng lên! Tỷ tỷ thật là lợi hại!" Nguyệt Vãn Trần đứng dưới tàng cây, nhìn Tống Vãn Ca cách con diều càng ngày càng gần, thỉnh thoảng vỗ tay nhỏ bé hưng phấn gọi.

"Hô! Rốt cục bò lên rồi!" Tống Vãn Ca thật to thở dài một hơi, nhưng mà con diều lại nằm trên một cành cây nhỏ, khoảng cách khá xa.

Tống Vãn Ca nhíu nhíu mày, một tay ôm chặt, một tay duỗi ra cực hạn cố với con diều trên cành cây. Nhanh nhanh, thiếu chút nữa là nàng có thể lấy được rồi.

Sắp lấy được, lại nghe thấy Lộng Ảnh và Lộng Hoa hoảng sợ gọi dưới tàng cây.

"Nương nương, sao người lại bò lên cây vậy? Xuống mau, rất nguy hiểm!"

Tống Vãn Ca bị tiếng kinh hô của bọn họ hù doạ, hai tay ôm thân cây run lên, dưới chân vừa trợt, cả người lập tức từ cây cao lớn té xuống.

"A…!!" Tống Vãn Ca hét lên một tiếng, không khỏi nhắm chặt hai mắt, nghĩ tới chính mình không bị té thành bánh thịt, ít nhất cái mông cũng sẽ nở hoa, không chết cũng trọng thương! Nếu như không may, chết không được, còn bị té đến tàn phế, như vậy thật bi thảm! Tốt nhất đừng như vậy, nàng tình nguyện ngã chết, cũng không muốn biến thành tàn phế!

Tống Vãn Ca như thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây), trong đầu vừa miên man suy nghĩ, đợi hồi lâu, đau nhức đoán trước cũng không thấy tới, chính mình cũng không rơi xuống đất, lại cảm giác mình ngã vào trong lòng một người cao lớn hữu lực.

"Nàng muốn chết sao?!" Tiếng nói của Long Ngự Tà lạnh như băng, trước nay chưa từng có, cả người phát ra khí lạnh giống như muốn đóng băng không khí mười dặm xung quanh, nét mặt và ánh mắt cũng âm trầm lãnh liệt đến đáng sợ. "Ai cho phép nàng đi leo cây?!"

Thanh âm như địa ngục Tu La vang lên rõ ràng bên tai, làm cho Tống Vãn Ca rùng mình.

Đợi phục hồi tinh thần lại, Tống Vãn Ca vội vàng giãy dụa muốn xuống.

"Thả thần thiếp xuống!" Đối với bạo quân ác ma này, Tống Vãn Ca chưa bao giờ có sắc mặt tốt, thanh âm tương tự lạnh như băng không mang theo chút độ ấm.

"Không sợ Trẫm ngay bây giờ kéo rách quần áo nàng ra, thì cứ giãy dụa thử xem (vô sỉ quá nha anh >.<)!!" Long Ngự Tà ôm chặt Tống Vãn Ca trong lòng mình, bạc môi lạnh như băng áp vào bên tai nàng, phun ra chính là lời nói điên cuồng mà mập mờ.

Hắn ôm thật chặt, giống như muốn đem Tống Vãn Ca tiến vào xương máu của mình, hai người trong lúc đó không tìm được một kẽ hở.

Long Ngự Tà trong lòng đang run rẩy, hai tay đã dường như phát run, nghĩ đến tình cảnh kinh tâm động phách mới vừa rồi, trong lòng hắn thật sợ hãi. May mắn, hắn kịp thời đón được nàng. Hắn không dám tưởng tượng, nếu hắn muộn một bước, cô gái nhỏ trong lòng hắn từ trên cao như vậy té xuống, hậu quả sẽ như thế nào.

Thì ra, bất tri bất giác, hắn đã quan tâm nàng như vậy rồi. Vừa nghĩ đến nàng sẽ rời đi mình, hắn đã sinh ra một loại sợ hãi trước nay chưa có.

Không! Nàng là Luyến phi của hắn, vốn là vật chơi đùa của hắn! Tất cả đều thuộc về chính hắn! Không có hắn cho phép, diêm vương gia cũng đừng mong lấy mạng của nàng!

"Ngài ôm chặt quá, chút nữa thì thần thiếp không thở được!" Đôi mày Tống Vãn Ca nhíu chặt, nàng cảm thấy thắt lưng của mình sắp bị hắn bẻ gãy. Nàng cũng dường như phát giác bạo quân ác ma trước mắt đang run rẩy, chỉ là không biết hắn sợ cái gì.

Bất quá nàng thật có chút tò mò, ác ma cũng sẽ có lúc sợ hãi sao?

"Sau này không cho leo cây nữa, nhớ kĩ cho Trẫm!" Long Ngự Tà bá đạo ra lệnh, lập tức buông Tống Vãn Ca ra, sắc mặt mặc dù như trước âm lãnh, nhưng giọng điệu lại nhẹ đi không ít.

"Biết rồi. “ Tống Vãn Ca tức giận lên tiếng.

"Tỷ tỷ, tỷ mới vừa rồi hù dọa Trần nhi chết khiếp!" Nguyệt Vãn Trần từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy đến bên người Tống Vãn Ca, hốc mắt hồng hồng, trong mắt to sáng ngời chứa lớp sương mù dày.

"Trần nhi ngoan, không khóc, tỷ tỷ không có việc gì rồi. “ Tống Vãn Ca vẻ mặt đau lòng ôm chầm thân thể nho nhỏ của Nguyệt Vãn Trần, tiếng nói êm ái an ủi.

"Đi thôi, nên trở về cung dùng cơm trưa rồi. “ Long Ngự Tà nhíu nhíu mày, không muốn thấy cô gái nhỏ này thương yêu che chở đệ đệ của nàng như thế. "Trẫm muốn ăn món nàng làm, còn nữa, sau này nàng phải thường xuyên nấu mì trứng cho Trẫm ăn. “

Long Ngự Tà vừa nói vừa nhẹ nhàng vén những cọng tóc rơi trước mặt Tống Vãn Ca ra sau tai nàng, chống lại ánh mắt kinh ngạc chấn kinh của Tống Vãn Ca, hắn đột nhiên vung lên khóe môi, nhoẻn miệng cười với nàng.

Nụ cười như gió mát phất qua, trong phút chốc giống như xuân về trên đất nước, ngàn hoa vạn hoa nhất loạt nở rộ. Nhu tình trong đáy mắt, hòa tan âm hàn của hắn, giống như ánh sáng mùa đông làm ấm lòng người, làm cho Tống Vãn Ca nhất thời có chút hoảng hốt, dường như người đàn ông trước mắt không phải bạo quân ác ma kia, mà là một hoàng tử ôn nhu như ngọc.

"Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác!" Tống Vãn Ca dùng sức lắc đầu, không cho chính mình suy nghĩ miên man.

Ác ma chính là ác ma, sao có thể đột nhiên biến thành hoàng tử được? Nhất định là nàng hoa mắt rồi! Hắn trong mắt trừ tà lạnh ra, chính là âm hàn, trừ ra điên cuồng, chính là tàn bạo, cái gì cũng có thể xuất hiện, duy độc không có khả năng xuất hiện chính là nhu tình!

"Đi thôi!" Tống Vãn Ca lạnh giọng bỏ xuống một câu nói, dẫn Nguyệt Vãn Trần đi nhanh về phía trước.

Long Ngự Tà nhìn bóng lưng lả lướt thướt tha của nàng, con ngươi đen mị rồi lại mị, ý cười trên mặt càng đậm.

Ha ha! Thì ra cô gái nhỏ này cũng sẽ bị nụ cười của mình ảnh hưởng!

Long Ngự Tà đưa tay xoa hai gò má của mình, đối với vẻ tuấn tú vô khuyết của mình, hắn chưa bao giờ nghi vấn!
Bình Luận (0)
Comment