Âu Lạc Truyện

Chương 253 - Không Ngờ Lại Là Người Quen

Lạc Long hừ lạnh khiến cho toàn thân của nam tử kia run lên, hắn vội vã giải thích nói:

-Đại nhân xin nghe tiểu nhân nói, vừa rồi tiểu nhân thực sự không biết vị tiểu nữ … tiểu thư này là người của ngài nên mới có chút mạo phạm, quả thực tiểu nhân không có ác ý.

Nam tử kia vừa vội vã giải thích vừa quay qua Thanh nhi dập đầu nói:

-Vị tiểu thư này, vừa rồi tiểu nhân có chút mạo phạm, xin người đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta!

Thanh nhi lúc này đã sợ hãi đến không nói thành lời, hết gật lại lắc đầu khiến cho nam tử kia sợ hãi như đi trên than đỏ. Mọi việc thay đổi với tốc độ quá nhanh khiến nàng ta không biết phải phản ứng như thế nào cho phải, bộ dáng vô cùng lúng túng. Nói tới lúng túng thì ngân giáp nam tử kia cũng không phải ngoại lệ. Hắn được ngũ đại trưởng lão phái đi mời Lạc Long tới Nữ Vương điện nhưng đối phương lại không nói cho hắn biết Lạc Long có thân phận gì. Khi biết Lạc Long chỉ ở trong một căn nhà tranh cũ nát thì hắn đã có chút khinh thường, do đó mới vô duyên động thủ với một tiểu cô nương. Hắn đâu biết rằng bản thân đang trêu chọc phải một tồn tại khủng bố cỡ nào.

-Quay trở về nói với Mạc Giáp ta bận chút chuyện, khi nào xử lý xong thì tự khắc sẽ tới tìm hắn.

Nam tử mặc ngân giáp kinh hoảng nói:

-Đại nhân, như vậy không được, ngũ đại trưởng lão đã nói …

Hắn còn chưa nói hết lời thì liền bị Lạc Long trừng mắt một cái, liền phải nuốt lại vào trong.

-Tiểu nhân đã hiểu, nếu đại nhân không còn gì cần sai bảo thì tiểu nhân xin cáo lui.

-Đi đi!

Lạc Long phẩy phẩy tay đuổi hắn đi, Thanh nhi ở một bên thì vẫn mắt chữ a miệng chữ o. Nàng ta không thể ngờ được vị đại ca ca mà nàng tùy tiện cứu được lại có thân phận lớn tới như vậy. Phải biết nơi này là Xà Nhân thành đó, ở nơi này xà nhân có thân phận tôn quý hơn nhân loại nhiều. Vậy mà một cao thủ trong Nữ Vương điện bị Lạc Long đánh tới mức quỳ rạp xuống đất cũng không dám phản kháng, ngay cả ngũ đại trưởng lão cũng mời hắn tới, cho dù Thanh nhi có là một tiểu cô nương chưa hiểu thế sự nhưng cũng biết Lạc Long có thân phận cực kỳ bất phàm.

-Nói cho đại ca ca biết ai đã ức hiếp ngươi, ta đưa ngươi đi đòi lại công đạo!

-Ta không bị người ta ức hiếp thật mà!

Chờ khi ngân giáp nam tử đi rồi Lạc Long mới quay qua hỏi Thanh nhi, có điều nàng ta vẫn một mực phủ nhận khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ.

-Thôi được rồi!

Lạc Long điểm một cái sau gáy của Thanh nhi khiến nàng ta bất tỉnh nhân sự, chuyện đã tới nước này hắn chỉ đành cưỡng ép đọc ký ức của nàng ta mà thôi. Hành vi này tuy không được đúng cho lắm nhưng cũng vì xả giận cho nàng.

-A!

Linh hồn lực của hắn nhẹ nhàng thẩm thấu vào thức hải của Thanh nhi, đột nhiên một luồng lực lượng tinh thần khủng bố như hải dương ập tới đánh cho hắn choáng váng. Lạc Long ôm đầu thống khổ lăn lộn trên mặt đất mấy vòng liền. Miệng hắn mở lớn không ngừng thở dốc, bộ dáng vô cùng chật vật. Nguyên do của việc này thì phải kể tới lý do mà trước đó hắn đột nhiên thổ huyết rồi bất tỉnh nhân sự. Đặc trưng của Vạn Diễn Phân Hồn thuật chính là tạo ra ngàn vạn hóa thân cho linh hồn của người tu luyện, nếu như phần hồn chủ động tự tán đi thì chỉ cần tu luyện lại là được, bằng không nếu phân hồn tự bạo để tạo đả kích cho địch nhân thì sẽ khiến chủ thể bị thương tổn linh hồn nghiêm trọng. Một đạo phân hồn của Lạc Long tự bạo khi đuổi theo đám người của Cửu Kiếm môn bên ngoài Thiên Lung thành đã khiến hắn trọng thương, khi vừa tỉnh lại thì lại bị một đạo phân hồn khác tự bạo ảnh hưởng, vừa rồi lại bị một loạt lực lượng kỳ lạ công kích dẫn tới tình trạng của hắn lúc này đã hoàn toàn hỏng bét.

-Ai mà nghĩ được sẽ có lúc ta phải dùng tới thứ này chứ!

Lạc Long tự giễu một câu, sau đó dùng một giọt bất tử hồn dịch trong thức hải. Thứ này là đồ phỏng chế được hắn làm ra dựa trên bất tử linh dịch của Diễn Mộc Bất Tử quyết, lấy hiểu biết trên phương diện linh hồn của hắn thì hiệu quả tuyệt đối không thua kém bản gốc, thậm chí còn mạnh hơn. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn linh hồn của Lạc Long đã khôi phục đến mức đủ để hắn có thể hoạt động bình thường trở lại, còn việc chữa trị hoàn toàn chắc cũng phải mất đến một canh giờ. Lạc Long đứng dậy nhìn Thanh nhi đang lo lắng ở một bên, ánh mắt hắn chứa đầy sự ngạc nhiên. Vừa rồi lực lượng tinh thần của Thanh nhi tấn công hắn trong thoáng chốc nhưng cũng đủ để hắn nhìn ra công kích đó tới từ đâu. Bên trong đầu của nàng ta có một đồ vật gọi là hải thần ấn ký, là một đồ vật vô cùng bất phàm ngay cả với thân phận linh thần của hắn, chỉ là không biết tại sao lại xuất hiện ở trên người một tiểu cô nương sống ở sa mạc hoang vu.

-Thanh nhi, ca ca tuyệt đối sẽ không làm hại ngươi, ngươi có thể thả lỏng tâm thần được hay không?

Thanh nhi mặc dù còn chút sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, liền buông lỏng tâm thần để cho linh hồn lực của Lạc Long đi vào.

-Quả nhiên như ta dự đoán!

Lạc Long thầm nhủ, những ký ức từ khi mới được sinh ra của Thanh nhi đều bị che phủ bởi một tầng sương mờ khiến hắn không thể nào tìm hiểu, chỉ có những ký ức từ khi nàng lên năm mới không bị che phủ nhưng lại chỉ là những chuyện thường ngày mà thôi.

-Thôi vậy, nếu đã không thể tìm hiểu thì không cần miễn cưỡng.

Lạc Long biết có những thứ trên đời này cần phải thuận theo tự nhiên, có những người tìm kiếm câu trả lời cả một đời nhưng cuối cùng thứ nhận về chỉ có sầu khổ và bi ai. Hắn biết rằng hiện tại tìm hiểu thân thế thực sự của Thanh nhi cũng chưa chắc đã là việc tốt, chí ít thì đa phần những chuyện mà hắn muốn biết về thanh nhi cũng đã sáng tỏ. Nàng ta năm nay đã mười sáu, từ khi nàng lên tám thì phụ mẫu đều vì bạo bệnh mà qua đời, một mình nàng lăn lộn trong căn nhà tranh rách nát do cha mẹ để lại, cố gắng làm những việc vặt cho người khác để sống qua ngày. Cuộc sống của nàng ta cũng coi như là bình lặng, tuy thường xuyên bị người khác coi thường và ức hiếp nhưng cũng âu cũng là điều hiển nhiên trong cái thế giới nhược nhục cường thực này. Điều đáng nói là hơn hai năm trước có một thanh niên nam tử tới Xà Nhân thành, quấy cho nơi này long trời lở đất, nàng ta lại có cơ duyên được kết bạn với hắn.

-Tiểu tử này đúng là vô tâm, bỏ lại Thanh nhi một mình vất vả như vậy.

Nam tử kia không phải ai khác, chính là Nhân Trung Long - người cướp đi thiên hỏa của Xà Nhân tộc, còn dẫn cả nữ vương của bọn họ đi theo. Vì giữa hai người có quan hệ qua bên thứ ba nên khi Nhân Trung Long mới trà trộn vào Xà Nhân thành đã thuê căn nhà tranh của Thanh nhi để ở, cũng thường xuyên để nàng đi làm việc cho mình. Hai người ở chung không lâu nhưng cũng quý mến lẫn nhau, Nhân Trung Long còn nói rằng sau khi rời đi hắn sẽ mang theo nàng ta đi theo bên cạnh mình để nàng không phải chịu khổ. Ai ngờ sau khi hắn đạt được mục đích thì liền quên mất nàng ta, cho dù như vậy thì nàng vẫn tin rằng Nhân Trung Long thiếu gia có việc gấp không thể tới đón nàng. Trong lòng của Lạc Long chứa đầy bất mãn, cho dù đối phương như huynh đệ với hắn nhưng việc làm này vẫn khiến hắn không thể chấp nhận được. Hắn xoa xoa đầu Thanh nhi cười nói:

-Thanh nhi, ta gọi là Lạc Long, là bằng hữu của Nhân Trung Long.

Thanh nhi che cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc nói:

-Lạc Long đại nhân quen biết thiếu gia nhà ta?

Trải qua một số việc vừa rồi thì thái độ của nàng đối với Lạc Long đã trở nên cung kính hơn rất nhiều, có điều việc này lại khiến hắn thấy khó chịu.

-Quan hệ của chúng ta rất thân thiết đó, ngươi cứ gọi ta là Lạc Long ca ca là được rồi.

Mặc dù hắn nói vậy nhưng tính cách nhút nhát của Thanh nhi khó mà có thể thay đổi được.

-Ngươi đi theo ca ca, ta sẽ giúp ngươi đoàn tụ với Nhân Trung Long.

-Thật sao?

Thanh nhi nghe vậy thì mừng rỡ.

-Đương nhiên là thật rồi. Có điều trước đó chúng ta phải đi gặp một số người.

Lạc Long đưa theo Thanh nhi đi trên đường phố của Xà Nhân thành, tới một cửa tiệm gọi là Bách Dược Ký thì dừng lại.

-A, thứ đồ khất cái nhà ngươi sao lại quay lại đây nữa rồi? Không phải lão tử đã bảo ngươi lần sau không được tới Bách Dược Ký nữa sao? Sao ngươi lại quên rồi?

Thanh nhi đi đằng trước, còn chưa bước chân vào cửa của Bách Dược Ký thì đã có một tên chạy vặt ra ngoài đuổi nàng đi.

-Ta … ta …

Thanh nhi ấp úng không biết nói gì, tên kia thấy như vậy thì liền tiến tới đánh một bạt tai về phía nàng.

-Oành!

Bàn tay còn chưa hạ xuống thì cả thân thể hắn chấn động, như trúng phải trọng kích mà bay về phía sau làm đổ sập mấy cánh cửa của Bách Dược Ký. Những người đi đường xung quanh thấy vậy thì vội vàng xúm lại xem kịch, ánh mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ không biết kẻ nào dám động thủ ở Bách Dược Ký. Dược điếm này là một nơi có tiếng trong thành, không chỉ vì độ xa hoa mà còn vì hậu trường cường đại của nó. Mặc dù chủ nhân của dược điếm là nhân tộc nhưng không có xà nhân nào trong thành dám tỏ vẻ khinh thường với bọn họ. Mỗi năm đều có võ giả đui mù không biết trời cao đất dày tới đây mà gây sự, có điều không có kẻ nào có thể toàn mạng mà rời đi. Xem ra lại sắp có một kẻ ngu ngốc nữa bị xử lý rồi.

-Kẻ nào dám gây sự ở Bách Dược Ký của ta?

Bình Luận (0)
Comment