Âu Lạc Truyện

Chương 251 - Phân Hồn Tự Bạo

Bọn hắn lúc này đang vô cùng hoang mang. Liệu rằng Kiến An trước mắt có phải là cường giả thần bí đồ sát một lượng lớn cường giả hay không? Tại sao đối phương có thể trà trộn vào trong nội bộ Cửu Kiếm môn mà không phát hiện? Điều khiến bọn hắn bất an nhất chính là dáng vẻ tự tin của đối phương, một người đi vào đại bản doanh của địch nhân mà không có chuẩn bị thì không thể thong dong như vậy được. Chỉ riêng việc hắn rải giải khí tán vào trong đại sảnh nghị sự mà không ai phát hiện cũng đủ để thấy được sự đáng sợ của người này rồi, tiếp theo sẽ là thủ đoạn gì nữa đây? Lạc Long vẫn giữ một mặt bình tĩnh cho tới khi ánh mắt của hắn quét tới Nhan Như Kiếm. Hai người nhìn nhau mắt đối mắt, gương mặt của hắn liền trở nên âm lãnh tới cực điểm, gương mặt cũng dữ tợn vô cùng, hắn mở miệng lẩm bẩm gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh, lý do là vì hắn đang dùng truyền âm thuật với Nhan Như Kiếm.

-Tiểu súc sinh, năm đó bản thần thấy ngươi tư chất không tệ nên đã chỉ điểm cho ngươi tu luyện, còn truyền Cửu Kiếm Đoạt Mệnh cho ngươi, thật không ngờ ngươi lại trả ơn bản thần như vậy, đúng là kinh hỷ mà.

Năm đó một đạo phân hồn của Lạc Long ở Văn Lang đế quốc gặp phải Nhan Như Kiếm trong lúc đối phương đang lịch luyện trong một khu di tích truyền thừa của cường giả. Thấy đối phương có thiên tư không tệ nên đã chỉ điểm cho đối phương một chút về mặt kiếm đạo, nói là một chút nhưng cũng đủ cho đối phương dùng cả một đời. Ngoài ra hắn còn dạy cho Nhan Như Kiếm một loại kiếm kỹ cao thâm là Cửu Kiếm Đoạt Mệnh, có thể nói hắn đối với đối phương ân cao như núi, kiếp này khó báo đáp hết được. Chỉ là không ngờ khi Lạc Long rơi vào Linh Thần tổn kiếp, lúc hắn ở cùng với đôi phu phụ già ở trong một thôn trang thì người của Cửu Kiếm Môn đột nhiên tìm tới diễn trò tình cờ gặp được hắn. Tiếp sau đó thì Nhan Như Kiếm cũng xuất hiện ở chủ thế giới, còn dẫn theo mấy tên thủ hạ truy sát hắn, khiến cho nghĩa phụ và nghĩa mẫu của hắn qua đời trên đường trốn chạy, ép hắn phải chạy tới tiểu thôn được giấu kín nọ, nơi mà hắn gặp được Lạc Vân.

-Hãy nhớ, người lấy mạng ngươi là sứ giả của thiên đạo!

Câu nói này Lạc Long vẫn còn nhớ như in, chính là lời nói mà đối phương nói ra trong lúc truy đuổi hắn, trước khi nghĩa phụ và nghĩa mẫu của hắn qua đời, khiến hắn khắc cốt ghi tâm. Ngay cả Nhan Như Kiếm cũng không thể ngờ được rằng Lạc Long lúc đó chỉ là phàm nhân nhưng vẫn nhận ra thân phận của hắn. Có thể nói Nhan Như Kiếm không chỉ lấy oán báo ân mà còn làm ra hành vi ăn cháo đá bát, ngay cả cầm thú cũng không bằng, vì vậy mà những năm này Lạc Long vẫn luôn âm thầm tự nhủ sau này hắn có đủ thực lực sẽ đích thân lấy mạng chó của tên vong ân phụ nghĩa này. Nhan Như Kiếm ngồi trên bảo tọa mặt không đổi sắc, hắn truyền âm lại cho Lạc Long nói:

-Sùng Lãm, ngươi so sánh tuổi tác với ta chỉ là một tên tiểu tử mà thôi, nói năng như vậy có chút thô lỗ rồi.

Trong mắt của Kiến An lóe lên vẻ dị dạng, Nhan Như Kiếm trong lúc nóng giận đã để lỡ tiết lộ một tin rất quan trọng cho hắn biết. Có điều đối phương cũng không biết hắn đang nghĩ gì mà vẫn nói tiếp:

-Ngươi giết nhi tử ta thương yêu nhất, lại làm tổn hại tông môn của ta, ngày hôm nay ngươi đã tới thì cũng đừng mong có thể đi được nữa, để lại mạng của ngươi đi.

Lạc Long nhếch mép lên, không tiếp tục truyền âm mà trực tiếp nói:

-Để xem bản lĩnh của ngươi có bao nhiêu!

Nói rồi hắn động thân mình lao thẳng về phía Nhan Như Kiếm, trường kiếm đeo sau lưng cũng được hắn xuất ra, vẽ thành một đường con vi diệu.

-Cửu Kiếm Đoạt Mệnh!

Trong nháy mắt mà trường kiếm xuất động thì toàn bộ người của Cửu Kiếm Môn đều kinh hãi không thôi, bởi lẽ Lạc Long đang sử dụng kiếm kỹ trấn tông của bọn hắn. Trước đây có một người tự xưng là Lạc Long của Long Vân tông đã từng dùng kiếm kỹ này rồi, chỉ là đối phương rõ ràng không phải người trước mắt, bởi vì kiếm thuật của người này quá mức cao thâm, ít nhất cũng đã luyện được Cửu Kiếm đoạt mệnh tới đại thành, cứ nhìn hắn dùng kiếm kỹ một cách lô hỏa thuần thanh là biết.

-Hừ, chút trò vặt vãnh!

Nhan Như Kiếm hừ lạnh, bảo kiếm sau lưng cũng bay ra khỏi vỏ, đâm tới đối chọi với kiếm kỹ của Lạc Long. Hắn không có vận dụng Cửu Kiếm Đoạt Mệnh, dù sao thì đó cũng là đòn sát thủ của hắn, mà Lạc Long trước mắt chỉ sử dụng thân thể của một tên khí tuyền cảnh bình thường mà thôi, cho dù có là bách nghệ thần quân thì cũng không có khả năng chống lại được.

-Keng!

Quả nhiên hắn nghĩ không sai, hai thanh trường kiếm vừa va chạm thì bảo kiếm của Lạc Long liền vỡ tan, phập một tiếng, trường kiếm của Nhan Như Kiếm liền đã đâm xuyên qua ngực của hắn trong ánh mắt kinh sợ của đám người Cửu Kiếm môn.

-Sùng Lãm, hôm nay ngươi tới số rồi, mau đi chết đi!

Gương mặt của Nhan Như Kiếm có chút vặn vẹo, ánh mắt mà hắn nhìn Lạc Long chứa đầy vẻ tham lam pha lẫn với chút điên cuồng. Trường kiếm trong tay hắn khẽ xoay một chút khiến cho vết thương do kiếm gây ra lại rộng ra một chút, máu tươi từ đó mà ồ ạt chảy ra. Khóe miệng của Lạc Long có máu tươi không ngừng chảy xuống, có điều hắn không có kinh hoảng mà nở một nụ cười lạnh đáp:

-Vậy sao? Bản thần lại không nghĩ như vậy đâu!

Lập tức phân hồn của Lạc Long rời khỏi thân thể của Kiến An, hai tay liên tục bấm các loại pháp quyết huyền ảo, linh khí thiên địa ở trong đại sảnh cũng vì thế mà đột nhiên trở nên nhộn nhạo hơn rất nhiều. Thấy cảnh tượng này thì mấy tên trận pháp sư cao cấp của Cửu Kiếm môn giật mình đồng loạt hô lên:

-Là trận pháp!

-Không ổn rồi, hắn đang khu động một loại trận pháp nào đó, mau ngăn hắn lại!

Toàn bộ cao thủ bên trong đại sảnh đều cảm thấy kinh hãi, cứ nhìn biểu cảm của đám trận pháp sư thì biết, trận pháp mà Lạc Long đang kích phát khẳng định vô cùng kinh khủng. Có điều người hoảng sợ nhất lúc này chính là Nhan Như Kiếm, kẻ duy nhất ở đây biết thân phận của Lạc Long. Hắn không ngờ rằng chỉ đối khẩu vài câu với Lạc Long mà đối phương đã có đủ thời gian để sử dụng trận pháp. Không thể không nói hắn đã quá khinh thường đối phương, dù sao thì hắn cũng chỉ là một tu sĩ nho nhỏ của một tiểu quốc ở Nam vực, làm sao biết được sự kinh khủng của một bách nghệ thần quân danh chấn toàn bộ tu chân giới.

-Toàn bộ xuất động công kích, phải ngăn hắn lại bằng mọi giá.

Nhan Như Kiếm đứng phắt dậy, vội vàng ban bố mệnh lệnh. Toàn bộ cao tầng của Cửu Kiếm môn đồng loạt lấy ra vũ khí đánh tới Lạc Long. Ở phía đối diện, Lạc Long thấy đám người Cửu Kiếm môn lao tới như châu chấu thì chỉ cười lạnh, linh hồn của hắn rời khỏi thân thể của Kiến An, ngay khi đạo công kích đầu tiên chuẩn bị đánh tới thì liền tự bạo.

-Oành!

Một vụ nổ kinh thiên động địa bùng phát trên Cửu Kiếm phong, sóng năng lượng khủng bố tràn ra một khoảng không cực kỳ rộng lớn, ngay cả những tu sĩ cách xa trăm dặm cũng có thể thấy rõ. Lạc Long đã sớm dùng một loại bí pháp kích phát linh hồn lực lên mức tối đa, do đó uy lực của lần tự bạo này có thể nói là vô cùng kinh khủng. Uy lực của lần tự bạo này có thể sánh ngang với một kích toàn lực của cường giả thất hải cảnh đỉnh phong, chỉ có điều vì là một vụ nổ nên uy lực cũng bị tản mát đều đi bốn phía. Trong trường hợp bình thường thì các đại tông môn đều có đại trận hộ tông, nếu có địch nhân từ bên ngoài lẻn được vào công kích từ bên trong thì đại trận sẽ tự mở ra, thế nhưng sau khi Lạc Long tự bạo thì đại trận hộ sơn của Cửu Kiếm môn lại không hoạt động mảy may, kết quả là Cửu Kiếm phong bị thổi bay một khoảng cực kỳ lớn, giống như một ngọn núi cát bị người ném một viên cầu sắt khổng lồ lên vậy. Cửu Kiếm phong là chủ phong trong khuôn viên của Cửu Kiếm môn, là nơi mà môn chủ, các vị cao tầng cùng hàng vạn đệ tử tinh anh thường trú, chỉ một lần công kích của Lạc Long đã khiến cho Cửu Kiếm môn tử thương thảm trọng, có thể nói là đã thương cân động cốt.

-Hôm nay bản tọa cho các ngươi một bài học, nửa năm nữa sẽ là ngày mà Cửu Kiếm môn của các ngươi diệt môn!

Giọng nói của Lạc Long phiêu du trong gió, thoáng ẩn thoáng hiện, chứng tỏ hắn vẫn còn sống. Giọng nói này khiến cho cao tầng của Cửu Kiếm môn vô cùng hoảng sợ, ngay cả Nhan Như Kiếm cũng không phải ngoại lệ. Đối phương ngay cả linh hồn cũng mang ra để tự bạo, thế mà còn không chết, chờ khi hắn quay lại thì không biết đám người bọn hắn phải đối phó như thế nào. Nhan Như Kiếm phun ra một ngụm máu tươi, khí tức uể oải đứng trên đống tàn tích của đại điện nhìn khắp một lượt Cửu Kiếm phong. Lúc này toàn bộ sơn phong đều bị ảnh hưởng do uy lực của vụ bạo tạc vừa rồi, toàn bộ kiến trúc đều bị đánh sập, đệ tử dưới khí tuyền cảnh hầu như toàn bộ tử vong, ngay cả cường giả khí tuyền cảnh cũng có vài người vẫn lạc. Nơi này hội tụ tám phần đệ tử tinh nhuệ nhất của Cửu Kiếm môn, là tương lai của Cửu Kiếm môn, trong chốc lát liền không còn nữa rồi.

-Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Nhan Như Kiếm ngồi bịch xuống đất, ánh mắt đờ đẫn, mở miệng than thở một câu rồi lại không biết phải nói gì. Tông môn mà hắn khổ cực kinh doanh mấy chục năm, tốc độ quật khởi nhanh tới mức tất cả các thế lực ở Văn Lang đế quốc đều phải thán phục, vậy mà trong chốc lát đã bị hủy đi tương lai rồi. Bộ dạng của hắn như già đi mấy chục tuổi, giống như một lão nhân tuổi xế chiều, điều này cũng giống với toàn bộ cao tầng của Cửu Kiếm môn.

Bình Luận (0)
Comment