Âu Lạc Truyện

Chương 246 - Ly Long

Nam tử gọi là Ly Long cười đáp:

-Nào có đâu, ta có người quen ở Tửu Kiếm sơn trang, cũng không tốn bao nhiêu công sức cả, chỉ cần hai người thích là ta đã mãn nguyện rồi.

Trần Nhất Bác lại cười hắc hắc nói:

-Đây đều là nhờ phước của tiểu Vân nhi thôi, lão Trần ta nào có được phúc phận đó, ha ha.

Lạc Vân hơi chút đỏ mặt liếc xéo hắn mà nói:

-Nhất Bác đại ca, sao huynh nói nhiều vậy, hay là không muốn uống kiếm tửu nữa?

Trần Nhất Bác cười rộ lên nói:

-Ta đùa chút thôi! Không quấy rầy đôi uyên ương nữa, ta đi gọi đám tiểu Lý và tiểu Linh Nhi.

-Hừ, đúng là không đứng đắn.

Ly Long tới trước mặt Lạc Vân, cầm tay nàng ta khiến nàng ta càng ngại ngùng hơn.

-Vân muội, những ngày gần đây trong tông môn không có vấn đề gì chứ? Tại sao ta thấy sắc mặt của muội không được tốt lắm vậy?

Lạc Vân bối rối đáp:

-Có sao? Muội không sao hết, mọi việc trong tông môn cũng không có gì bất ổn.

-Như vậy là tốt, ta chỉ sợ muội một mình điều hành một đại tông môn sẽ phải vất vả, sau này khi chúng ta thành thân rồi ta sẽ giúp đỡ muội quản lý tông môn.

Lạc Vân nhu thuận gật đầu, ánh mắt nhìn hắn cũng rất dịu dàng.

-Đúng rồi, trong Thiên Lung thành vừa mới mở thêm một tiệm vải, nghe nói chất lượng cũng rất tốt, chi bằng chúng ta đi tới đó, sẵn tiện xem có thể mua được lễ phục vừa ý cho đại lễ thành thân hay không.

Lạc Vân không có phản đối, tùy ý để Ly Long nắm lấy tay nàng, cả hai cùng bay về phía thành bắc. Dưới chân Long Vân sơn, Lạc Long chứng kiến hết thảy, không nói ra được một lời nào. Cả thế giới của hắn lúc này dường như sụp đổ, từng màn từng màn ký ức trong quá khứ lần lượt hiện về trong đầu hắn. Ngày đó hắn bị thương lạc vào tiểu thôn ở chủ thế giới, khi mở mắt ra thì người đầu tiên mà hắn thấy chính là Lạc Vân. Một tháng sau đó, người chăm sóc hắn tận tình nhất cũng là nàng. Sau khi dì Diệp qua đời, vẫn là nàng cùng với hắn sống một cuộc đời đơn giản. Khi hắn bị trúng độc, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nàng lại thay hắn đỡ một đạo chí mạng, không tiếc hy sinh tính mạng của mình, còn vì thế mà lấy làm hạnh phúc. Kể từ đó nữ tử này đã gieo vào đầu hắn mầm mống tình cảm không thể nào xóa mờ. Cho dù qua đi bao nhiêu năm tháng đi chăng nữa thì mầm mống đó sẽ chỉ vĩnh viễn lớn lên trong lòng hắn, dù cho hai người có xa cách thì nó lại càng lớn mạnh hơn, lại càng khiến tình cảm của hắn đối với nàng càng mãnh liệt hơn. Trước giờ hắn chưa từng thổ lộ lòng mình với đối phương, một phần là vì rào cản thân phận huynh muội trước kia của bọn họ, phần khác thì là vì hắn muốn cùng với nàng ta trải qua mỹ vị nhân gian, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm lại từ đầu. Thế nhưng ngày hôm nay, nữ tử đã in sâu vào trong trái tim hắn lại đang nắm tay một nam nhân khác bàn chuyện hôn nhân đại sự. Hắn không có trách nàng ta, dù sao thì đối với nàng mà nói thì hắn rất có thể đã là một người chết, việc nàng tìm một nam nhân khác không có gì là đáng giận.

Lạc Long phát ra một tiếng thở dài, hắn không có tức giận, cũng không xúc động mà làm ra việc thiếu lý trí, thân thể hắn hóa thành một đạo tàn ảnh bay ra khỏi Thiên Lung thành. Nếu như nàng ta sắp thành thân thì hắn sẽ không trở về nữa, sẽ không làm cản trở hạnh phúc của nàng, xem như Lạc Long đã thực sự không còn trên thế giới này nữa đi. Thân thể của hắn một mực phi hành, lấy thực lực của khôi lỗi đạt tới cấp độ yêu soái, lại thêm ba đạo phân hồn của hắn điều khiển nên tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong chốc lát đã ra khỏi Thiên Lung thành. Hắn chỉ là một tôn khôi lỗi nhưng phần hồn cũng có tư duy độc lập với chủ hồn, bây giờ tâm trạng của hắn cũng rất rối bời, không biết bản thân phải đi đâu.

-Vù!

Bên tai truyền tới tiếng gió, trong đó còn lẫn theo một luồng uy áp nhàn nhàn khiến Lạc Long dâng lên lòng cảnh giác. Hắn vội thả ra thần thức của bản thân, với tu vi hóa thần cảnh hậu kỳ thì thần thức của hắn có thể kéo dài tới gần sáu dặm, chỉ một ý niệm liền bao phủ một khoảng không gian vô cùng rộng lớn. Lạc Long rất nhanh liền bắt được nơi phát ra khí tức kia. Cửa thành phía nam có một đám người đang bay tới Thiên Lung thành, nhân số có năm người. Bọn hắn đều có khả năng tự thân phi hành, là cường giả khí hải cảnh hàng thật giá thật, bên cạnh còn có một chiếc phi hành bảo khí to lớn có hình dạng của một chiếc lâu thuyền, bên trên còn có mấy chục tên võ giả tu vi đạt tới khí tuyền cảnh.

-Tào huynh, lần này chúng ta tới tiêu diệt Long Vân tông khẳng định không tốn bao nhiêu công sức, chi bằng khi về chúng ta lại tạt qua Tửu Kiếm sơn trang mua mấy vò kiếm tửu về thưởng thức có được không?

-Cửu Kiếm Môn?

Trong số năm tên cường giả khí hải cảnh thì có tới ba tên mặc trang phục mà chỉ có trưởng lão Cửu Kiếm môn mới có, phần lớn tu sĩ khí tuyền cảnh trên lâu thuyền phi hành cũng là người của Cửu Kiếm môn. Ánh mắt Lạc Long nổi lên chút sát ý, trước giờ hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội tiêu diệt Cửu Kiếm môn, khổ nỗi thực lực chưa đủ, lại sợ liên lụy đến tông môn nên hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Có điều sau khi hắn bị mắc kẹt tại dược viên tiểu thế giới mười năm thì thực lực của hắn đã lên một tầm cao hoàn toàn khác biệt, Cửu Kiếm môn trong mắt hắn đã chẳng đáng một xu, nếu bọn hắn đã tự dẫn xác tới đây thì hắn sẽ tiện tay diệt gọn. Chỉ là khi nghĩ lại thì Lạc Long lại thấy không đúng, theo trí nhớ của hắn thì Cửu Kiếm môn chỉ là một tông môn nhị lưu mà thôi, ngoại trừ Cửu Kiếm môn chủ là một tên võ giả nhất hải cảnh ra thì trong tông không có lấy một võ giả khí hải cảnh thứ hai. Thế nhưng bây giờ trong đội ngũ tiến tới Thiên Lung thành lại có tới ba tên trưởng lão đạt tới tầng thứ này, điều này chứng tỏ những năm này hắn không có mặt ở Văn Lang đế quốc thì Cửu Kiếm môn đã phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đẳng cấp ít nhất cũng đã tăng lên nhất lưu, xưa đâu bằng nay. Có điều ba tên trưởng lão của Cửu Kiếm môn và hai tên võ giả khí hải cảnh còn lại đều chỉ là nhất hải cảnh thôi, bây giờ nam tử gọi là Ly Long đang làm khách ở Long Vân tông cũng đã là nhị hải cảnh, hắn có thể bảo hộ được cho Long Vân tông. Càng huống hồ thực lực của Lạc Vân bây giờ cũng rất cao, là người trực tiếp truyền dạy cho nàng toàn bộ bản lĩnh nên hắn có thể tự tin rằng một mình nàng có thể tiêu diệt toàn bộ năm tên võ giả khí hải cảnh.

Lạc Long cũng không vội, hắn muốn nhìn xem một chút thành quả tu luyện những năm này của Lạc Vân, cũng để cho thế nhân biết được thực lực chân chính của nàng. Năm tên cường giả và lâu thuyền tới trước tường thành của Thiên Lung thành thì dừng lại, dù sao thì đây vẫn là thành trì được hoàng thất bảo hộ, Cửu kiếm môn và mấy tên khác có mười lá gan cũng không dám chọc vào hoàng thất. Một tên võ giả khí tuyền cảnh nhảy xuống từ lâu thuyền, sau đó đi vào trong thành thông báo với phủ thành chủ một tiếng. Có điều thời gian qua đi mười lăm phút nhưng đối phương vẫn không có quay trở lại, khẳng định là phủ thành chủ không đồng ý với cách làm của đám bọn hắn.

-Hừ, chỉ là một cái tông môn nhị lưu mà thôi, muốn diệt lúc nào thì diệt, còn bắt chúng ta chờ lâu như vậy.

Một tên trưởng lão của Cửu Kiếm môn không nhịn được hừ lạnh nói. Hắn ta đã hết kiên nhẫn rồi, liền phi thân bay vào trong thành, hướng thẳng tới vị trí của Long Vân tông. Lạc Long lặng lẽ bám theo hắn, giữ khoảng cách hơn một dặm, ánh mắt nhìn tên trưởng lão kia mang đầy vẻ trào phúng, tên này thực không biết hành động của bản thân ngu xuẩn tới cỡ nào mà.

-Long Vân tông chủ, hôm nay Cửu Kiếm môn chúng ta tới đây diệt gọn Long Vân tông của các ngươi, khôn hồn thì mau đi ra chịu trói, bản trưởng lão có thể để các ngươi ra đi thanh thản.

Tên trưởng lão kia tới sát chân núi của Long Vân tông thì quát lạnh một tiếng khiến toàn bộ người trên Long Vân sơn chấn động mạnh. Một bóng người yểu điệu nhảy ra trước cửa sơn môn lên tiếng chất vấn:

-Các hạ là ai? Tông của ta và Cửu Kiếm môn xưa nay không có chút khúc mắc nào, tại sao ngươi lại nói tới đây diệt tông?

Người này là một nữ tử xinh đẹp động lòng người, nàng ta mặc một bộ phục sức dành riêng cho hộ pháp của tông môn, gương mặt thanh tú lúc này có chút tái nhợt, hiển nhiên đã bị khí tức của đối phương chấn nhiếp.

-Là nàng ta, tiểu Đồng …

Lạc Long thấy nàng kia thì mất một lúc mới nhớ tới một gương mặt quen thuộc, chính là Đồng Mộng Dao, người được hắn thu nhận ở Tương Tư lâu cùng với Hồ Linh Nhi. Ngoài nàng ta ra còn bốn người nữa, có điều tư chất của năm người bọn họ đều có chút thua kém so với Hồ Linh Nhi nên vẫn không được Lạc Long xem trọng, trước giờ vẫn đảm nhiệm chức vị hộ pháp của tông môn. Khi mới nhìn thấy nàng ta Lạc Long thậm chí còn không nhớ nổi tên họ đầy đủ của nàng, chỉ nhớ nàng ta gọi là tiểu Đồng.

-Hừ, tiện tì to gan dám cản đường bản trưởng lão, đi chết đi.

Tên trưởng lão kia không giải thích gì cứ thế lao tới, tay trái vung lên tung một chưởng về phía Đồng Mộng Dao. Một chưởng của cường giả khí hải cảnh sao mà cường đại, cho dù tên trưởng lão này chỉ có tu vi nhất hải cảnh nhưng cũng không phải võ giả có tu vi tứ tuyền cảnh như nàng ta có thể đỡ được.

Lạc Long thấy vậy thì kinh hãi, quát lớn một tiếng vội bay về phía hai người:

-Không được!

-Ầm!

Bình Luận (0)
Comment