Âu Lạc Truyện

Chương 234 - Nhất Nhân Địch Bách Yêu

Hoàng Nguyệt thấy vậy thì càng tuyệt vọng, có điều thân là thượng vị giả lâu năm nên nàng ta cũng không tỏ ra sợ hãi. Trước khi đám tiểu yêu kia có thể động chân động tay với nàng thì nàng liền tự bạo, đồng quy vu tận với bọn hắn. Nàng ta quay qua đắng chát nói với Lạc Long:

-Chủ nhân, bây giờ ngài giúp ta nhận ra đạo lý này chỉ sợ đã muộn rồi, dù sao cũng cảm tạ ngài.

Lạc Long vẫn bình thản đáp:

-Yên tâm đi, chỉ cần ngươi cam tâm tình nguyện làm thủ hạ của ta thì ta đảm bảo ngươi sẽ không có chuyện gì.

Nói rồi hắn túm cổ nàng ta rồi ném về phía đám yêu nhân gần đó nói:

-Ngươi có thể đi nghỉ ngơi được rồi.

Vút một tiếng, thân thể của Hoàng Nguyệt bị ném bay đi như đạn pháo. Đám yêu nhân thấy vậy thì lao lên vội vàng đỡ nàng, chỉ là khi thân thể của nàng ta bay tới thì lại đi quỷ dị xuyên qua bọn hắn, tình huống giống hệt với Lạc Long trước đó.

-Chuyện gì vậy?

Một đám yêu nhân hoảng hốt, có kẻ vội quay lại đuổi theo nàng ta nhưng dù cho bọn hắn có cố thế nào cũng không thể đụng chạm vào người nàng ta. Hoàng Nguyệt khi bị ném về phía đám yêu nhân thì giật mình kinh hãi, thế nhưng may mắn thay lại không bị tên nào đỡ được, có điều nàng ta còn chưa có vui mừng được bao lâu thì thân thể nàng đã rơi xuống đất. Lực đạo vừa rồi của Lạc Long có thể nói là rất lớn, khiến nàng lăn lộn trên đất mấy trăm mét mới có thể dừng lại. Cũng may nhục thân của yêu vương cường đại, va chạm đó chỉ khiến cho nàng cảm thụ được đau đớn mà thôi.

-Hít!

Hoàng Nguyệt ổn định thân mình, hít một hơi thật sâu sau đó cố gắng ngồi dậy. Nàng ta không dám oán trách nửa lời, so với những việc mà nàng đã từng làm với hắn thì hành động này cũng chẳng tính là gì.

-Yêu vương làm sao vậy? Sao ta không bắt được nàng ta?

Mấy tên yêu nhân không thể chạm được vào người nàng thì mặt mũi tràn đầy phẫn nộ. Một tên tâm tư kín đáo thì lập tức liên tưởng tới trạng thái trước đó của Lạc Long, hoàn toàn giống với Hoàng Nguyệt lúc này.

-Là ngươi!

Hắn ta nhìn Lạc Long, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ.

-Ngươi đã giấu nàng ta đi có phải không?

Lạc Long rất khảng khái gật đầu đáp:

-Chính là ta.

Đám yêu nhân lập tức nhìn chằm chằm vào hắn nói:

-Ngươi muốn chết?

Lạc Long lại khinh thường đáp:

-Đám ngu xuẩn các ngươi, nếu như ta không nói lý do tại sao yêu vương của các ngươi bại dưới tay ta thì chỉ sợ bây giờ các ngươi vẫn còn tràn đầy sợ hãi đối với ta.

Lời này không sai, thế nhưng càng như vậy lại chỉ càng khiến chúng yêu thêm khinh thường hắn ngu ngốc mà thôi.

-Hừ, kẻ nào muốn chết thì cứ việc lại đây. Chỉ cần các ngươi có thể giết được ta thì Hoàng Nguyệt sẽ tự động quay trở lại.

Ngữ khí của hắn cực kỳ tự tin nhưng cũng chẳng có tên yêu nhân nào tỏ ra e ngại cả. Một tên có thực lực tương đương yêu tướng đỉnh phong mà thôi, có thể chống lại cả đám yêu nhân cường hãn sao? Phải biết ở nơi này có hơn trăm tên yêu tướng, yêu soái cũng có gần ba mươi tên, đặc biệt là có năm tên đã đạt tới tầng thứ yêu soái đỉnh phong, trước khi Hoàng Nguyệt quật khởi thì bọn hắn mới là bá chủ của phương thế giới này. Bây giờ Hoàng Nguyệt thất thế, bọn hắn đương nhiên sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, tiện thể giành lại vị trí mà mình đã đánh mất. Bây giờ Lạc Long lại ngăn cản giữa bọn hắn và Hoàng Nguyệt, đương nhiên bọn hắn sẽ không để yên rồi.

-Giết hắn!

Một tên nam tử lưng hùm vai gấu lên tiếng, ra hiệu cho đám yêu nhân động thủ. Tên này nằm trong năm tên yêu soái bá chủ, lời nói của hắn lại hợp với ý kiến của mọi người, vì vậy mà lời của hắn vừa thốt ra thì tất cả yêu nhân đều đồng loạt đánh tới. Ở phương xa, Hoàng Nguyệt thấy cảnh này thì cũng không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh, nếu Lạc Long chết thì thân là nô bộc của hắn, nàng ta cũng không sống nổi. Mặc dù Lạc Long đã chứng tỏ hắn là một người túc trí đa mưu nhưng đứng trước một đám yêu tộc cường đại thì hắn còn xa mới đủ khả năng đối phó, nếu như cứng rắn giao chiến thì kết cục chắc chắn sẽ rất bi thảm.

-Chủ nhân, ngươi cũng đừng kéo ta chôn theo đó.

Hoàng Nguyệt âm thầm cầu nguyện Lạc Long sẽ không sao. Mặt khác, Lạc Long đối với hơn một trăm tên yêu nhân cường đại đang đánh tới thì không kinh không hoảng. Đến khi đám người kia chỉ còn cách hắn hơn năm mươi mét thì hắn mới làm ra phản ứng đầu tiên. Chỉ thấy phía sau hắn có một hư ảnh hiện ra, bóng người này giống hệt với hắn, chỉ là kích thước có to hơn hắn một chút, chính là linh hồn lực của hắn ngưng tụ mà thành. Đây cũng không phải là phân hồn mà là chủ hồn của hắn, lúc này thân thể của hắn đang được điều khiển bởi một đạo phân hồn. Nguyên nhân của việc này rất đơn giản, hắn sắp sử dụng công kích linh hồn, mà phân hồn của hắn chỉ có tám thành lực lượng, do đó sử dụng chủ hồn vẫn là biện pháp tối ưu. Khi đám yêu nhân lũ lượt kéo tới thì cả hai Lạc Long đồng thời làm ra động tác hít vào thật sâu, sau đó là một màn rất kinh khủng:

-Rống!

-Hống!

Long Hồn Khiếu, Vọng Nguyệt Hống, đây là hai đạo thần thông cường đại chuyên công kích linh hồn. Tại sao lại là công kích linh hồn? Câu trả lời rất đơn giản, bởi vì yêu thú không có năng khiếu trên phương diện linh hồn. Nếu như thiên đạo trao cho bọn hắn thân thể cường đại thì lại lấy đi linh trí và linh hồn tương xứng với nhục thân, do đó linh hồn vẫn luôn là điểm yếu của yêu thú, yêu thú hóa hình cũng không phải ngoại lệ. Hai tiếng hống kinh thiên động địa cùng vang lên, âm ba công kích đánh lên đám yêu nhân khiến cho bọn hắn vội vàng dừng thân mình lại, hai tay đặt lên bịt tai, bộ dáng vô cùng thống khổ, ngay cả năm tên yêu soái đỉnh phong cũng không khác gì.

-Thứ quỷ gì vậy?

-Tại sao lại đau đớn thế này?

-A a a, ta không chịu nổi nữa rồi!

Từng tiếng kêu rên thảm thiết phát ra từ miệng của đám yêu nhân, có điều bọn hắn chẳng thể nào nghe được tiếng kêu của nhau bởi vì âm ba kích của Lạc Long vẫn còn tiếp tục rất lâu. Mặc dù phản ứng ban đầu của đám yêu nhân cực kỳ giống nhau nhưng về lâu về dài thì chênh lệch về thực lực liền hiển hiện rõ ra. Sau một phút đồng hồ, rất nhiều tên yêu tướng không chịu được liên tiếp thổ huyết. Sau năm phút, toàn bộ yêu tướng có mặt tại tràng đã bị âm ba giày vò đến mức thất khiếu chảy máu, lần lượt bất tỉnh nhân sự, đưa nhân số của đám yêu nhân xuống còn chưa đến một phần năm. Sau một chén trà, tất cả yêu nhân từ cấp yêu soái sơ kỳ trở xuống đều bị đánh gục, thế nhưng chân khí và linh hồn lực của Lạc Long cũng về con số không. Chủ hồn của hắn đang lơ lửng sau lưng cũng quay trở lại cơ thể, khí thế của hắn lúc này cực kỳ uể oải. Thủ đoạn của hắn khiến cho Hoàng Nguyệt cảm thấy cực kỳ sợ hãi, có điều những gì sẽ xảy ra sau đây mới càng làm cho nàng ta thấy lo lắng hơn. Lúc này ngoại trừ năm tên yêu soái đỉnh phong thì cũng chỉ còn mười một tên yêu soái trung kỳ và hậu kỳ còn đứng được, một tên trong số đó lau đi vệt máu ở khóe miệng tức giận quát:

-Tiểu tử được lắm, không ngờ ngươi còn có thủ đoạn bậc này. Thế nhưng ngươi bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, ngươi nghĩ chúng ta sẽ xé xác ngươi ra như thế nào?

Lạc Long nghe vậy thì tỏ ra cực kỳ hứng thú mà hỏi tên kia:

-Ồ, nói như vậy tức là ngươi nghĩ ta đã tới giới hạn rồi sao?

Tên kia nhổ một bãi nước bọt, khinh thường hỏi lại:

-Phi, chẳng lẽ không phải sao?

Mặc dù hắn chẳng hiểu cái gì gọi là thần thông công kích linh hồn nhưng lại có thể cảm thụ được âm ba kỹ vừa rồi của đối phương chứa đựng uy lực to lớn, khẳng định tiêu hao cũng không nhỏ, cứ nhìn trạng thái uể oải của Lạc Long bây giờ là đủ hiểu. Lạc Long hài hước nhìn hắn, tâm niệm vừa động liền cho một viên thủy tinh hạch và một viên thủy hồn hạch nổ tung trong cơ thể, lập tức cả chân khí và linh hồn lực đều quay trở lại trạng thái đỉnh phong.

-Bây giờ thì sao?

Cảm nhận khí thế của hắn cường đại trở lại, mười mấy tên yêu soái lập tức xây xẩm mặt mày, hai chân lảo đảo đứng không vững. Nếu như Lạc Long lại tung ra thứ âm ba kỹ như vừa rồi vài lần nữa thì đến một lúc nào đó tất cả đám yêu nhân ở đây đều sẽ bị đánh gục. Tất nhiên là Lạc Long dư sức làm như vậy, nhưng hắn cảm thấy nếu làm như vậy thì thật là vô vị. Thứ hắn muốn chính là rửa sạch đi những khuất nhục mà hắn phải chịu trong thời gian gần mười năm mà hắn ở đây.

-Đinh!

Vạn Hình Binh hóa thành một thanh trường kiếm cắm trên mặt đất, Lạc Long cầm lấy trường kiếm ngạo nghễ nhìn mười sáu tên yêu soái nói:

-Đám phế vật cản đường đã không còn rồi, hôm nay bản thần sẽ chiến một trận thống khoái với các ngươi. Tới đi!

Mười sáu tên yêu soái thấy hắn cuồng ngạo như vậy thì giận tím mặt, cùng nhau đánh về phía hắn. Yêu soái vốn có thực lực tương đương với khí hải cảnh, càng không cần nói đám yêu soái này là yêu thú thượng cổ, lực chiến đấu cùng giai khẳng định mạnh mẽ vô song. Có điều do bị ảnh hưởng từ âm ba kỹ trước đó của Lạc Long nên bọn hắn đều bị giảm ít nhất là ba thành chiến lực, lập tức đã nằm trong tầm xử lý của Lạc Long rồi. Một tên yêu tướng hậu kỳ có tốc độ nhanh nhất, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lạc Long, bàn tay hắn như một lưỡi đao sắc bén nhằm vào cái cổ của Lạc Long mà chém tới. Trường kiếm trong tay Lạc Long máy động cũng chém tới đón đỡ công kích của đối phương. Tên yêu soái kia có chút ngạc nhiên vì tốc độ phản ứng của Lạc Long nhưng cũng không thèm né tránh. Một tên yêu tướng mà thôi, cho dù cầm binh khí thì có thể tổn hại được hắn sao?

-Bành!

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, thân thể của tên yêu soái kia bị đánh văng đi bay ra xa cả trăm mét, miệng phun máu tươi.

Bình Luận (0)
Comment