Âu Lạc Truyện

Chương 224 - Hồng Quân Vương Truyền Thừa

Một chiêu này là hợp kích kỹ do Lạc Long lưu lại, mặc dù khi hắn rời đi hai người họ vẫn chưa đạt đủ tu vi để học chiêu này, tất cả đều do bọn họ tự luyện, thế nhưng cũng đã ăn đứt cái thứ hợp kỹ rách nát kia rồi.

-Ầm!

Hai luồng kiếm khí va chạm vào nhau, Song Sát Nhất Kiếm dễ dàng phá tan Cửu Kiếm Kích, lại chém về phía mấy tên Cửu Kiếm môn. Năm tên kia thấy vậy thì da đầu tê dại, vội vàng tách nhau ra, để cho kiếm khí đi qua giữa bọn hắn. Khó khăn lắm mới tránh được một kiếm khiếp người kia, bọn hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì thân ảnh của Lý An đã xuất hiện ở vị trí chính giữa năm người. Trường kiếm trên tay hắn đã biến mất, thay vào đó lại là đoản đao và chủy thủ. Thân thể hắn xoay tròn một vòng, hai thanh bảo khí cũng vẽ một đường cong tuyệt mỹ trong không trung.

-Soạt soạt!

Bốn cái đầu lâu rơi xuống, chỉ duy nhất một kẻ né tránh được, chính là kẻ mạnh nhất trong năm người - lão Tiền. Có điều hắn còn chưa kịp thở phào thì trước ngực lại truyền đến cảm giác đau nhức, trường kiếm của Hồ Linh Nhi từ đằng sau phá tan lồng ngực của hắn.

-Ngươi …

Lão Tiền trước khi chết cũng không nói được hết câu. Cứ như vậy, chỉ sau vài phút ngắn ngủi giao thủ toàn bộ đội hình của Cửu Kiếm môn đã bị diệt. Lúc này trong mắt những kẻ còn lại ở đại điện thì hai người Lý An giống như hóa thành lãnh quỷ giết người không gớm tay vậy. Phải biết tu luyện đến khí tuyền cảnh là một việc vô cùng khó khăn, cho dù có là thiên tài kiệt xuất của đại tông môn thì cũng phải mất hơn trăm năm, vậy mà trong chốc lát liền đồ sát sáu tên, lại thêm một tên khí động cảnh đỉnh phong, sao bọn hắn không sợ cho được. Lý An quay qua nhìn đám người của Bạch Hạc tông, trong mắt lại phát ra sát ý còn mãnh liệt hơn khi đối diện với người của Cửu Kiếm môn.

-Thực ra chúng ta còn có thù hận với cả Bạch Hạc tông, còn xin chư vị bằng hữu của Quy Nguyên tông tránh qua một bên. Nếu các vị muốn rời khỏi đại điện này thì hai người chúng ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

-Nói bậy!

Tên cầm đầu của đám võ giả Bạch Hạc tông liền vội phản bác.

-Chúng ta với bọn hắn vốn chẳng có chút quan hệ gì. Lão Trương, tên này nhất định muốn dùng chiến thuật phân tách chúng ta ra để tiện bề đối phó, chắc chắn hắn muốn giết người đoạt bảo, độc chiếm hết cơ duyên ở nơi này. Thù hận gì đó căn bản chỉ là cẩu thí, ngươi đừng để hắn lừa gạt.

Lão Trương là kẻ dẫn đoàn của Quy Nguyên tông, cũng là kẻ có quyền quyết định cho toàn bộ đoàn đội. Quả thực hắn không còn chút tin tưởng nào đối với lời của kẻ kia, có điều hai người đối phương có thực lực quá khủng bố, cho dù bọn hắn liên thủ với Bạch Hạc tông cũng chưa chắc có thể địch lại.

-Tống Nghĩa các hạ, nếu như chúng ta rời đi thì các ngươi sẽ không làm khó dễ chứ?

Lý An mỉm cười đáp:

-Đương nhiên! Chúng ta cùng với Quy Nguyên tông cũng có quan hệ không tệ, sẽ không ra tay với các vị.

-Lão Trương, ngươi!

Tên võ giả của Bạch Hạc tông lập tức giận dữ nhưng cũng không thể làm gì khác.

-Được, vậy chúng ta sẽ lập tức rời đi.

Lão Trương quả quyết gật đầu, cũng phất tay ra hiệu cho mấy người bên mình. Khi bọn hắn đi qua thì Lý An còn gật đầu cười nói:

-Đa tạ!

Hắn và Hồ Linh Nhi giương vũ khí lên về phía đám võ giả của Bạch Hạc tông, bộ dáng sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

-Hắc!

Lão Trương vừa mới rời đi thì lại nở một nụ cười châm chọc, hắn đột nhiên lấy ra một cây trường thương, thương ảnh nhanh như chớp phá tan khoảng không đâm thẳng về phía sau lưng của Lý An. Cái này gọi là binh bất yếm trá, dù không biết lời của hai người Lý An có mấy phần là thật nhưng hắn sẽ không để số phận của mình cho người khác tùy tiện sắp đặt

-Phốc!

Thương đâm trúng mục tiêu, lão Trương vừa mới cười đắc ý thì chợt nhận thấy có gì đó không đúng. Thương của hắn rõ ràng đâm xuyên qua người của nam tử kia nhưng lại không phải xuyên qua vị trí trái tim như hắn dự liệu mà lại xuyên qua vị trí giữa tay và ngực trái của đối phương, căn bản cũng chẳng gây ra thương tổn gì.

-Lão Trương, mau tránh!

Tên võ giả Bạch Hạc tông vội vã hô, chỉ là hắn đã chậm. Lão Trương đột nhiên thấy hoa mắt, dường như có một bóng đen ập tới trước mặt mình, sau đó … liền không có sau đó nữa rồi. Đầu của hắn rơi xuống đất tạo thành tiếng lộp bộp.

-Trương phong chủ!

Đám người của Quy Nguyên tông hô lên thất thanh, ngay sau đó sắc mặt liền đổi thành dữ tợn, nhao nhao xuất ra binh khí đánh về phía Lý An. Võ giả của Bạch Hạc tông cũng không có chậm trễ, bọn hắn lập tức lao lên vây công hai người phe địch. Bấy giờ tất cả bọn hắn mới thấy hối hận, hận bản thân tại sao trước đó lại để lợi ích che mờ con mắt, không giúp người của Cửu Kiếm môn, những người lẽ ra là minh hữu của bọn hắn. Có điều trên đời này cũng không có thuốc trị hối hận, bây giờ bọn hắn có hối hận thì cũng đã muộn. Người của Cửu Kiếm môn bị toàn diệt, hai tên trong số ba kẻ có chiến lực mạnh nhất đã vong mạng, thực lực của bọn hắn còn chưa đến một nửa. Lúc này rồi Lý An và Hồ Linh Nhi mới bộc phát hết toàn bộ thực lực chân chính của mình, quả thực mạnh hơn trước kia gấp bội, lại xuất ra rất nhiều bảo khí, bao gồm cả loại hình công kích và phòng ngự, lấy hai đánh tám nhưng chỉ trong mười mấy chiêu liền chiếm thế thượng phong. Nếu như ngay từ đầu hai người họ đã bộc phát thực lực đỉnh phong thì hoàn toàn có thể chiến với mười mấy người của cả ba đại tông môn, thế nhưng bọn họ cũng không phải những kẻ cuồng chiến, chỉ cầu kết quả không quan trọng quá trình. Hành vi của bọn họ đúng là có chút vô sỉ, thế nhưng vô sỉ thì đã sao? Trong chiến đấu sinh tử thì mặt mũi không dùng được, nhân cách cao thượng lại càng không, chỉ có thực lực và đầu óc mới là thứ giúp ngươi sống sót. Lại nói ngay từ đầu hai người họ cũng chẳng muốn động đến người của Quy Nguyên tông, có điều bây giờ bọn hắn đã tự tìm đường chết thì không thể trách hai người họ độc ác.

Quả nhiên không ngoài dự tính, hai người Lý An chẳng mất một sợi lông nào liền tiêu diệt gọn ghẽ đám võ giả còn lại. Tuy rằng thắng lợi hoàn toàn nhưng hai người bọn họ cũng tiêu hao hết chân khí trong người, không ngừng há miệng thở dốc, buộc phải ngồi xuống tĩnh tọa khôi phục chân khí.

-Ngươi còn nhiều chân khí linh đan hay không?

Lý An quay qua nhìn Hồ Linh Nhi hỏi, nàng ta lại lắc đầu đáp:

-Ta chỉ còn tám mai chân khí linh đan thôi, cũng vừa đủ dùng, ngươi thì sao?

Lý An lại cười khổ.

-Ta chỉ còn có bốn viên thôi.

Chân khí linh đan là loại đan dược vừa phục vụ tu luyện vừa giúp tiêu hao khôi phục cực tốt trên thị trường, có đủ các loại cho cả võ giả từ luyện khí cảnh đến khí hải cảnh sử dụng. Nếu như là trước đây thì hai người Lý An và Hồ Linh Nhi luôn có đan dược tiêu xài thoải mái, chỉ là những năm gần đây không có Lạc Long, việc kiếm tiền của tông môn không còn dễ dàng như trước nữa, tông môn càng ngày lại càng có nhiều đệ tử gia nhập, vì vậy mà những cao tầng như bọn họ cũng không dư giả tài nguyên.

-Cầm lấy!

Hồ Linh Nhi ném cho Lý An hai viên chân khí đan, hắn cũng không từ chối, liền bỏ đan dược vào miệng bắt đầu luyện hóa. Hai người tốn hơn một canh giờ mới khôi phục được thực lực tới mức đỉnh phong, đây cũng là vì thiếu hụt đan dược, nếu như có đủ chân khí linh đan thì chỉ cần một nén nhang liền có thể khôi phục đến đỉnh phong. Lý An sau khi phục hồi xong thì liền đứng dậy xem xét nơi này.

-Di!

Thứ thu hút nhất ở nơi này chắc chắn là thạch bích ở giữa đại điện. Thạch bích kia không biết làm từ vật liệu gì, toàn thân một màu trắng sữa, nhìn qua liền thấy vô cùng chắc chắn. Phía trên thạch bích còn khắc rất nhiều văn tự, chữ nhiều đến mức phủ kín hết cả một tấm thạch bích khổng lồ.

-Ta gọi là Mã Hồng Quân, được người đời xưng là Hồng Quân vương. Nay sinh mệnh của ta đã đến hồi kết, cũng lưu lại toàn bộ của cải của bản thân trong động phủ này, trong đó thứ trân quý nhất chính là bản công pháp mà ta đã tu luyện một đời người, tên gọi của nó là Thủy Hồng quyết. Hậu nhân nếu như có người hữu duyên có thể tu luyện công pháp này tới đỉnh phong thì liền có thể bước ra khỏi khí hải cảnh, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện một đời của ta.

Lý An cũng không có vội xem xét công pháp này mà đi thu hồi toàn bộ số của cải trên người của đám võ giả của ba đại tông môn. Mặc dù nói đám người kia đều là người có địa vị trong tông môn nhất lưu nhưng của cải cũng không có quá nhiều, có thể khiến cho hắn động tâm cũng chỉ có một ít đồ vật mà thôi, số còn lại thì có thể mang đi cống hiến cho tông môn. Sau khi Hồ Linh Nhi hoàn toàn khôi phục thực lực thì cả hai mới đi tới xem xét công pháp gọi là Thủy Hồng quyết kia. Hai người tốn hao mất trọn vẹn một ngày trời mới có thể lĩnh hội sơ bộ bản công pháp này. Nói về cấp bậc thì đây là một công pháp thủy hệ vương cấp đỉnh phong, nếu như tu luyện đến đại thành thì có thể phát huy ra thực lực cực kỳ cường đại, thậm chí nếu tu luyện đến đỉnh phong thì còn có cơ may đột phá gông cùm xiềng xích của khí hải cảnh, chạm tới ngưỡng cửa tối cao ở Văn Lang đế quốc này. Chỉ là sau khi hai người lĩnh hội được chút tinh diệu của công pháp này rồi thì đều bĩu môi khinh thường. Hai người họ tu luyện công pháp mà Lạc Long truyền cho, mặc dù chưa thể nhìn ra chính xác là công pháp gì nhưng khẳng định đều là hoàng cấp, so với Thủy Hồng quyết kia thì hơn xa. Có điều công pháp này cũng không tệ, có thể bổ sung vào công pháp các của tông môn.

Bình Luận (0)
Comment