Âu Lạc Truyện

Chương 220 - Thăm Hỏi

Thế nhưng nàng ta đâu nào biết Lạc Long hắn vẫn luôn luôn giấu tài, cách làm này không những không kéo nổi bước tiến của hắn mà còn giúp hắn tăng tu vi càng nhanh hơn. Sau hai năm ở đây thì hắn đột phá tới khí động hậu kỳ, tới năm thứ tư thì đạt tới khí động chí cực cảnh, một năm trước hắn bất tri bất giác liền đã đột phá tới khí tuyền cảnh. Điều này khiến nàng ta cảm thấy cực kỳ kinh hãi, vội vàng phái Xà Cửu tới thay mấy tên lâu la kia. Lại nói Xà Cửu này là một đầu yêu tướng đỉnh phong, thực lực còn mạnh hơn cả võ giả khí tuyền cảnh đỉnh phong. Hắn vốn đã có sát ý rất lớn với Lạc Long, được nữ vương đại nhân cho phép nên mỗi khi tới thì đều đánh cho Lạc Long tới mức sống giở chết dở, đảm bảo đối phương không thể nào tu luyện được tiếp mới dừng lại. Có điều tên này cũng chỉ là một con tên đần thương tự cho mình là đúng mà thôi. Trong vòng một năm này Lạc Long nhờ có hắn ban ân mà đạt tới nhị tuyền cảnh đỉnh phong, linh hồn cũng tu đến mức cực hạn của linh biến cảnh chí cực, sắp có dấu hiệu đột phá tới cảnh giới cao hơn rồi. Xà Cửu đáng thương, lúc nào cũng đắc ý vì có thể tùy ý sỉ nhục Lạc Long mà đối phương không dám phản kháng, lại không biết bản thân đang bị đối phương lợi dụng.

-Tiểu Giới.

Lạc Long bị đánh nằm rạp trên đất, cũng không có nhúc nhích mà âm thầm dùng linh hồn phát ra một tiếng gọi khẽ. Thân ảnh của nam tử trẻ tuổi anh tuấn tới mức yêu dị kia lại hiện lên, không một động tĩnh, vô thanh vô tức, cứ như vậy mà trống rỗng hiện ra. Đối với một giới linh như Tiểu Giới mà nói thì việc này cũng chẳng có gì to tát cả.

-Ồ, đã mấy năm rồi ngươi không có gọi ta rồi đó.

Tiểu Giới nhìn hắn cười cười.

-Sao nào, không phải muốn ta trị thương đó chứ? Nói trước, ta không có cái năng lực đó đâu nha.

Lạc Long hơi nhếch mép lên nói:

-Phí lời, ta giả vờ bị thương chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra?

-Vậy tại sao lại gọi ta?

Tiểu Giới đầy hứng thú hỏi.

-Đương nhiên là để hoàn thành khảo nghiệm của ta rồi.

Lạc Long đáp. Khảo nghiệm gì? Chính là khảo nghiệm yêu cầu hắn trong vòng mười năm đạt được thực lực khí hải cảnh mà trước đó Tiểu Giới giao cho hắn. Lấy linh hồn đạt tới linh biến cảnh cực hạn của hắn mà nói thì đã dư sức so sánh được với lực lượng của võ giả khí hải cảnh rồi.

-Đây là lý do mà mấy năm gần đây ngươi không có gặp ta sao? Muốn tập trung tu luyện, nhanh chóng thăng cấp đẳng cấp linh hồn sao?

Lạc Long không trả lời, cũng tức là đồng ý.

-Ha ha, ngươi cho rằng ta không nhìn ra ngươi là linh tu sao?

Đột nhiên hắn lại có dự cảm chẳng lành.

-Ta nói khảo nghiệm của ngươi là trong vòng mười năm phải đạt tới thực lực của khí hải cảnh, cũng đâu phải là hóa thần cảnh.

Hóa thần cảnh là cảnh giới tiếp theo của linh tu sau linh biến cảnh. Vốn dĩ Lạc Long nghĩ rằng chỉ cần bản thân tu luyện tới linh biến chí cực cảnh thì có thể thông qua khảo nghiệm, nhưng xem ra hắn đã quá coi thường Tiểu Giới rồi. Điều này cũng khó mà trách hắn được, cho dù có là linh thần thông thiên triệt địa thì đây cũng chỉ là lần đầu hắn tiếp xúc với người từ thời đại thượng cổ, linh tu với Tiểu Giới mà nói là một khái niệm chẳng mấy xa lạ. Với tu vi nhị tuyền cảnh của hắn bây giờ có thể miễn cưỡng so được với khí hải cảnh phổ thông, nhưng chỉ là mấy tên khí hải cảnh gà mở ở tu chân giới hiện tại mà thôi.

-Vậy ngươi nói xem ta phải đạt tới tu vi tới mức nào mới có thể đạt tới yêu cầu?

Tiểu Giới cười đáp:

-Ta biết ngươi cũng tu luyện tới chí cực cảnh, điều này làm ta rất ngạc nhiên. Theo ta thấy nếu ngươi không có thần thông nghịch thiên gì thì phải đạt tới khí tuyền chí cực cảnh mới đạt yêu cầu.

Lạc Long lại lâm vào trầm ngâm. Thần thông sao? Thứ này hắn có không ít. Chỉ là nếu như nói tới thần thông nghịch thiên thì hắn liền không có tự tin, càng huống hồ là hai chữ nghịch thiên này còn được phát ra từ miệng của tên kia.

-Chờ đã!

Dường như hắn nhớ tới điều gì, suy nghĩ vốn từ ngưng trọng liền có một chút thả lỏng. Sau khi suy tư một hồi thì hắn mới truyền âm cho đối phương nói:

-Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi.

Tiểu Giới biết hắn không thích nói nhiều, thân ảnh chợt tan biến, chỉ có giọng nói còn hắn vọng lại:

-Không cần khách khí, khi nào ngươi sẵn sàng thì cứ gọi ta.

Lạc Long cứ nằm áp mặt xuống dưới đất một ngày một đêm không động đậy, còn lý do thì không cần nói cũng biết, từ khi hắn chiến đấu với Xà Cửu tới bây giờ thì vẫn luôn có một luồng thần thức cường đại bao quanh giám sát hắn. Mãi đến ngày hôm sau thì hắn mới mở mắt ra, hai tay chống xuống đất đẩy cả người đứng lên. Thương thế truyền đến từng cơn đau khiến cho sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn hơn. Kỳ thực diễn kỹ như thế này đã đạt tới mức đăng phong tạo cực rồi, một chút sơ hở cũng không có.

-Ngươi bị thương sao? Là kẻ nào làm?

Một thanh âm nữ tính đột nhiên truyền vào tai, Lạc Long ngẩng đầu lên thì thấy Hoàng Nguyệt đang chăm chú nhìn mình. Nàng ta ngoài miệng thì hỏi thăm nhưng sát ý ẩn dấu trong ánh mắt lại không qua mắt được hắn. Thời gian này hắn tăng tu vi lên quá nhanh, hơn hai năm nay nàng ta chuyên chú phục dụng giải độc đan không có chú ý tới hắn, khi gặp lại thì hắn lại mạnh lên với tốc độ kinh người, khiến cho nàng ta lần đầu tiên sinh ra sát ý với hắn.

-Ta không sao.

Lạc Long cúi đầu đáp.

-Không sao là tốt.

Sát ý của Hoàng Nguyệt lại càng nồng đậm hơn trước, tất cả đều bị hắn cảm nhận được. Hắn suy nghĩ trong tích tắc liền hiểu ra vấn đề, sắc mặt dần trở nên dữ tợn, chỉ tay về phía nàng nói:

-Không sao là tốt? Tốt cái con mẹ nhà ngươi! Ngươi thử bị người đánh tới mức sống dở chết dở xem có tốt hay không?

Gương mặt của Hoàng Nguyệt vốn đang bình thường bỗng trở nên băng lãnh, nàng tỏa ra uy áp mạnh mẽ tới mức ép hắn xém chút quỳ xuống đất, tiếp đó lạnh giọng hỏi:

-Ngươi muốn chết hay sao?

Mặc dù lời nói của nàng ta tỏa ra sát ý nhưng sát cơ trong ánh mắt lại tiêu trừ không ít khiến cho Lạc Long càng khẳng định suy nghĩ của mình. Hắn tiếp tục bày ra bộ dáng cực kỳ ủy khuất đáp:

-Đúng, lão tử muốn chết đấy, có giỏi thì ngươi mau giết ta đi. Mấy năm nay ta một mực cung cung kính kính với ngươi, cũng dạy ngươi luyện chế giải độc đan, lại dạy ngươi tu luyện không gian lực, đổi lại cái gì? Ngươi cho thủ hạ tới dày vò ta, ngăn cản ta tu luyện, ngươi tưởng rằng ta cái gì cũng không biết sao? Ngươi nghĩ rằng lão tử là một tên ngu đần hay sao? Ta một mực điệu thấp cầu mạng sống nhưng ngươi lại muốn giết ta, đã như vậy thì ngươi mau giết ta đi! Nữ nhân rắn rết, qua cầu rút ván, ta chết rồi ngươi cũng đừng mong sống tốt, cũng đừng nghĩ tới thế giới tươi đẹp ngoài kia. Tới đi! Mau tới giết ta đi! Ta đồng quy vu tận với ngươi!

Mỗi một lời mà hắn nói ra lại khiến cho sát cơ trong mắt Hoàng Nguyệt tiêu trừ đi một ít, cho đến sau cùng thì hoàn toàn biến mất. Nàng ta không những không trách mắng hắn mà chỉ mỉm cười nói một câu rồi lập tức rời đi.

-Ngươi dưỡng thương cho tốt đi, ta sẽ ra lệnh cho đám thủ hạ sau này không được làm phiền ngươi nữa. Đổi lại thì giải độc đan ngươi vẫn phải luyện, phương pháp luyện đan ngươi vẫn phải dạy ta, tu luyện không gian lực cũng không được ngừng.

Lạc Long thấy nàng rời đi thì ngơ ngác đứng đó nửa ngày không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể tức giận ngồi xuống khanh chân tu luyện, điều trị thương thế.

Kỳ thực trong những năm này Hoàng Nguyệt thường xuyên tới yêu cầu hắn dạy luyện đan và dạy nàng tu luyện không gian chi lực. Mục đích của việc này thì không cần nói cũng biết, chờ nàng ta học được hết kỹ nghệ thì có thể tiễn hắn lên đường được rồi. Có đều luyện đan và tu luyện không gian lực đâu phải chuyện đùa, nhất là cái sau lại càng là thứ vạn người không có một người làm được, càng không cần nói đến một đầu yêu thú hóa hình người như nàng ta. Lạc Long hắn hết lòng chỉ bảo, cũng không thèm giấu diếm gì nhưng tốc độ tiến bộ của nàng ta quả thực chậm đến đáng thương, so với tốc độ thăng tiến tu vi của hắn thì quả thực cách nhau như trời với đất. Nếu như thực lực của hắn vẫn còn trong tầm kiểm soát của nàng thì nàng cũng không có gì phải lo lắng, chỉ là trực giác của nàng này cũng thật nhạy bén, chỉ vì hắn lúc nào cũng bình tĩnh trước tất cả những sự việc xảy ra nên nàng ta luôn có ảo giác hắn đang có âm mưu gì đó. Thực ra Lạc Long muốn đóng vai kẻ hèn nhát nhưng biểu hiện bình tĩnh của hắn khi mới gặp nhau lần đầu sẽ tố giác hắn, vì vậy mà hắn đành phải vào vai một kẻ yếu nhược lại có thể ẩn nhẫn. Đến ngày hôm nay khi nàng ta nổi sát tâm với hắn thì hắn lại ra vẻ chịu không nổi nữa, để nàng ta nghĩ rằng hắn không phải là kẻ có tâm cơ thâm trầm, như vậy thì sát ý của nàng ta cũng sẽ tiêu tan. Sự việc quả nhiên đã đi đúng theo suy nghĩ của hắn, quá trình tuy hữu kinh nhưng vô hiểm.

Bình Luận (0)
Comment