Âu Lạc Truyện

Chương 114 - Tuần Tra

Nhân Long cười ha hả, mặc dù ở trong sâm lâm hắn cũng không dám phát ra tiếng động quá lớn nhưng tiếng cười của hắn rất sảng khoái, lại mang theo ý vị như trút đi được gánh nặng trong lòng, chỉ cần có chút tinh tế thì liền có thể nhận ra hắn cũng lo lắng cho Lạc Long.

-Chúc mừng Lạc huynh, đây cũng coi như nhân họa đắc phúc nha.

Tử Y Lưu Ly cũng người ngọt ngào mà chào hỏi với hắn, nhớ lại lúc mấy người bọn họ trốn chạy nàng bị hắn ôm vào trong ngực trái tim của nàng liền đập nhanh hơn một chút, trên mặt cũng có chút ửng đỏ.

-Ha ha, đừng nói ta nữa, ba người không phải đều đã đột phá luyện khí cảnh hay sao? Sao nào, còn muốn giấu ta hay sao?

Nhân Long cười đáp:

-Cũng không có gì, chỉ là may mắn đột phá thôi. Lạc cô nương là người đầu tiên đột phá, đấy là chuyện của hai tháng trước, ta thì một tháng trước đã đột phá còn tử y cô nương thì may mắn hấp thu được tinh hạch của một đầu hắc tử băng xà tu vi đồ cấp trung kỳ nên mới đột phá vài ngày trước. Hai người chúng ta so với Lạc cô nương thì đúng là còn kém xa.

-Ha ha ha, chúc mừng Lạc lão đệ thoát khỏi nguy hiểm, thật nhìn không ra lão đệ là một cao thủ, thực lực lúc trước mới là luyện cốt cảnh mà có thể thoát được yêu thú đuổi giết. Hôm nay chúng ta liền ở tại đây nghỉ ngơi một ngày đi, coi như là làm tiệc chúc mừng cho lão đệ, mọi người nhất định phải ăn uống no say.

Mộc Trường Hồng dẫn mấy người cũng đến chào hỏi một tiếng, trên mặt treo bộ dáng tươi cười nhưng Lạc Long liếc mắt liền có thể nhìn ra tên này tâm trạng không được tốt. Lý do hắn không vui thì cũng không có gì khó đoán, mấy người bọn hắn mặc dù bộ dáng chưa tới ba mươi, chỉ có một trung niên nhân trông như đã bốn mươi nhưng lấy tuổi thọ của võ giả luyện khí cảnh mà nói khẳng định đều đã sống đến hai ba trăm năm rồi. Lấy tuổi tác và tu vi của bọn hắn tính toán một chút thì mỗi lần đột phá cảnh giới ít nhất cũng phải mất mười hai mươi năm, lâu thì có thể đến mấy chục năm, so với đám người Lạc Long tu vi tăng tiến chỉ trong vài tháng thì quả thật quá khác biệt đi, nhất là Lạc Vân chỉ trong vòng hơn một tháng từ một luyện tủy cảnh đỉnh phong chưa ngưng tụ một chút chân khí nào liền đạt tới luyện khí cảnh sơ kỳ. Sự thực cũng đúng như vậy, trong số mấy người của Mộc Xà dong binh đoàn thì Mộc Trường Hồng là kẻ có tư chất tốt nhất, cũng là người trẻ tuổi nhất nhưng cũng đã gần ba trăm tuổi rồi, khi hắn còn là luyện tủy cảnh đỉnh phong thì ngưng tụ chân khí thôi đã tốn ba mươi năm, đột phá đến luyện khí cảnh cũng mất hơn năm mươi năm, lại tu luyện một trăm năm mới đạt tới luyện khí cảnh sơ kỳ đỉnh phong như hiện tại. Sự tình hắn mất hơn tám mươi năm mới làm được mà nữ tử kia chỉ tốn có hơn một tháng đã hoàn thành, đây là chênh lệch cỡ nào chứ? Hắn không biết tuổi tác thực của đám người Lạc Long là bao nhiêu, vốn dĩ còn cho rằng bọn họ cũng giống như hắn, thế nhưng kể từ khi ba người Lạc Vân lần lượt đột phá thì hắn mới biết bản thân đã sai rồi. Bây giờ hắn đối với mấy người họ có một cảm giác ghen ghét mãnh liệt, với hai nữ tử càng có cảm giác muốn chinh phục hơn, thế nhưng nhìn vào chênh lệch giữa bản thân và các nàng thì hắn lại càng tuyệt vọng, một chút cảm giác siêu việt về tu vi trước kia thì bây giờ đã chẳng còn sót lại chút nào. Vì vậy mà khoảng thời gian này hắn vẫn luôn cố gắng tiếp cận các nàng, muốn dùng ân cần để chiến lấy trái tim của mỹ nhân nhưng vẫn không có tiến triển, một người thì luôn lạnh như băng còn một người hoạt bát nhưng đối với hắn lại có thành kiến, đã vậy tên tiểu tử Lạc Long kia vừa mới trở về còn khiến cho hai nàng mừng rỡ không thôi, thử hỏi như vậy thì hắn làm sao mà vui được chứ?

-Mộc thiếu đoàn trưởng quá lời rồi, tại hạ thoát nạn cũng là do cơ duyên xảo hợp mà thôi. Nếu như mọi người muốn mở tiệc thì ta sẽ lo chuyện đồ ăn, còn rượu ngon thì vẫn phải nhờ đến thiếu đoàn trưởng rồi.

Đối với tên này Lạc Long vẫn rất hữu lễ, dù sao thực lực của mấy người bên hắn cũng không thể coi thường được.

-Ha ha, rượu ngon chỗ ta có rất nhiều, nhất định có thể khiến mọi người thỏa mãn. Ta thấy như thế này, chi bằng chúng ta dừng lại tại nơi này bắt đầu nghỉ ngơi luôn đi, mọi người thấy như thế nào?

-Ta thấy không thành vấn đề.

-Ta cũng vậy.

Mọi người đều nhao nhao đồng ý, vậy là cả đám liền dừng lại đốt lửa nghỉ ngơi. Thời gian lúc này cũng đang là buổi chiều, đám bọn họ chỉ mới nghỉ ngơi được một lát thì trời đã chuyển sang một màu tối đen. Hôm nay tâm trạng của Lạc Long vô cùng tốt nên đã bày cả một bàn tiệc thịnh soạn cho cả đám thưởng thức, có món xào, nấu, nướng, nguyên liệu điều là từ thịt yêu thú, không những mỹ vị mà đối với việc tu luyện còn vô cùng có ích, lại còn thêm cả canh làm từ yêu thú, uống một ngụm cũng khiến lòng người say mê. Chín người bọn họ ăn uống quên cả trời đất, nếu chỉ tính lượng thịt mỗi người ăn thì có thể bằng cả một con ngựa trưởng thành. Có điều tu luyện giả đã vượt qua luyện tạng cảnh thì nội tạng trong cơ thể vô cùng tốt, đồ ăn đi vào thì rất nhanh có thể tiêu hóa đi rồi chuyển hóa thành năng lượng cho cơ thể sử dụng, nếu không thì làm sao có thể ăn được nhiều như vậy. Mộc Trường Hồng rất nhiều lần tìm cách tiếp cận hai mỹ nữ nhưng kết quả vẫn không có gì thay đổi, đáp lại hắn không phải là vẻ mặt lạnh như băng thì cũng là thái độ ghét bỏ. Nhìn lại sang bên phía Lạc Long vì vừa mới thoát chết trở về nên được hai nữ chăm sóc rất ân cần thì trong lòng hắn vô cùng khó chịu.

-A Vân, chuyện bảo tàng đó sao rồi?

Lạc Long cũng tranh thủ khi mấy người khác đã uống đến say khướt thì tới bên cạnh Lạc Vân nói nhỏ vào tai nàng.

-Lúc bọn muội vừa thoát ra khỏi yêu thú truy kích thì đã gặp đám người Mộc Trường Hồng rồi, suốt mấy tháng vừa rồi cũng không có cơ hội nào có thể lén đi đến nơi đó nên chỉ đành kiếm cớ quanh quẩn ở gần nơi này.

Hắn xoa xoa trán, làm như vậy thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này, chính là đang nói với đám Mộc Trường Hồng bọn họ đang giấu giếm điều gì đó. Bọn họ ở bên trong cũng đã trì hoãn thời gian rất lâu rồi, nếu như còn tiếp tục nữa thì cũng không ổn. Trong lòng hắn nảy lên một kế hoạch, đợi tất cả mọi người không để ý hắn liền bí mật lấy đồ ăn mang ra cho Mao Hoàng. Gia hỏa này bây giờ đã biết kén cá chọn canh, nếu không phải là đồ ăn do chính tay hắn nấu thì nó nhất định sẽ không ăn. Sau khi đưa đồ ăn cho nó, hắn cũng dặn dò nó một số việc rồi mới quay trở lại.

Buổi sáng ngày hôm sau Lạc Long lấy cớ nơi này đã không còn nhiều thảo dược nữa nên muốn đi đến nơi sâu hơn trong sâm lâm để tìm kiếm. Vậy là một nhóm chín người liền lên đường, tốc độ cũng không chậm, đến giữa trưa thì bọn họ đã tiến thêm được hơn hai dặm. Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, Mộc Trường Hồng hơi cao giọng mà nói với hắn:

-Lạc lão đệ, chúng ta nghỉ ngơi ở đây rất có thể sẽ gặp phải yêu thú tập kích bất ngờ như lần trước, tất nhiên không thể thiếu người đi tuần tra xung quanh, ta thấy lão đệ tinh khí mười phần chi bằng lần này để ngươi đi có được không?

Lời hắn nói ra tuy rằng là trưng cầu ý kiến của hắn nhưng giọng điệu lại cương quyết, giống như không cho người phản bác lại vậy. Tử Y Lưu Ly vốn đã chẳng ưa gì hắn nên lập tức liền lên tiếng phản bác.

-Mộc Trường Hồng, ngươi đúng là hiếp người quá đáng mà, Lạc huynh vừa mới trở về từ cõi chết, ngươi lại muốn để hắn đi tuần tra tại nơi nguy hiểm như thế này là có ý gì chứ?

Phản ứng của nàng như vậy khiến cho cả hai người huynh muội Lạc Long hơi kinh ngạc, nàng như có thâm ý liếc nhìn hắn còn hắn thì lại nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội. Mộc Trường Hồng thấy Tử Y Lưu Ly có phản ứng mạnh như vậy thì trong lòng lại càng sinh ra ghen ghét đối với Lạc Long. Hắn bày ra vẻ chính khí lẫm nhiên mà đáp:

-Tử Y cô nương nói như vậy là sai rồi, không phải mấy tháng gần đây chúng ta ở trong sâm lâm vẫn luôn làm như vậy sao?

Đúng thật là mấy tháng gần đây bọn họ vẫn luôn thay phiên nhau đi tuần tra trong lúc nghỉ ngơi, bởi vì đám thủ hạ của dong binh đoàn đều đã không còn nên mỗi người đều phải làm việc này, ngay cả bản thân Mộc Trường Hồng và hai nữ tử cũng không phải ngoại lệ.

-Hừ, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, thực lực của hắn còn chưa đạt tới luyện khí cảnh mà ngươi lại muốn phái hắn đi một mình, không phải là đi chịu chết hay sao?

-Thế nhưng trước giờ chúng ta phân chia người đi tuần tra không phải đều là một người hay sao, như vậy mới có thể tiết kiệm thời gian cho những người khác vừa nghỉ ngơi vừa tu luyện.

-Ta mặc kệ, tóm lại thực lực của hắn không đủ, nếu như đi tuần tra nhất định phải có một người khác đi cùng, nếu như không ai tình nguyện đi thì ta có thể đi cùng hắn.

Cho dù Mộc Trường Hồng có che giấu tốt như thế nào đi chăng nữa thì việc hắn nhắm vào Lạc Long cũng quá rõ ràng, mọi người ở đây cũng không có ai là kẻ ngốc, chỉ là không có ai thẳng thắn nói ra như Tử Y Lưu Ly mà thôi. Lạc Long cũng lên tiếng ngăn nàng lại mà nói:

-Tử Y cô nương, nếu như đã là quy tắc được đặt ra từ trước thì cũng không thể vì ta mà thay đổi được, lần này cứ để ta đi tuần tra đi.

Bình Luận (0)
Comment