Âu Lạc Truyện

Chương 106 - Cho Mượn Tiền

Nhân long một bộ hơi khó xử mà nói:

-Chuyện này … ài, chuyện là nhà của ta cũng có làm một chút kinh doanh nho nhỏ, tuy nhiên dạo thời gian gần đây vì tranh đấu với thế lực khác nên tình hình có chút không lạc quan cho lắm, rất cần có một khoản tài phú để chống đỡ, đây cũng là lý do mà ta xuất môn lịch luyện lần này. Bình đan dược này của Lạc huynh đưa tặng nếu như bán đi có thể thu về đến mấy trăm vạn linh tệ, có thể giải quyết triệt để tình hình trong nhà, cũng có thể giúp chúng ta đánh bại đối thủ trước mắt, phát triển lên một bậc.

Hắn gật gật đầu mà nói:

-Thì ra là như vậy, không biết gia tộc của Nhân huynh là một thế lực dạng gì.

-Tình hình trong gia tộc của ta cũng khá rắc rối, không tiện nói với hai vị, chỉ là riêng chi nhánh của nhà ta thì có phụ thân của ta là người mạnh nhất, thực lực đạt tới luyện khí cảnh trung kỳ đỉnh phong.

-Ta hiểu rồi, như thế này đi, chỗ của ta cũng có một chút tiền có thể cho Nhân huynh mượn, còn số đan dược kia huynh cứ giữ lấy mà dùng, dù sao thực lực tăng lên mới là chân lý, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.

Hắn nói rồi lấy ra một tiêu dụng ngọc bài đưa cho Nhân Long, đối phương cũng không có khách khí mà đưa tay nhận lấy, ý niệm vừa tràn vào trong ngọc bài thì trong đầu hắn giống như có tiếng sấm vang nổ mạnh.

-Vân Hải thương hội tiêu dụng ngọc bài, linh tệ khả dụng: một ngàn vạn.

-Một ngàn vạn!

Nhân Long cả người căng cứng, khó khăn nhìn hắn nuốt nước bọt một cái, sau đó lại quả quyết lắc đầu trả lại ngọc bài cho hắn mà nói:

-Lạc huynh, có câu vô công bất thụ lộc, số tiền này quá lớn rồi, tại hạ không thể nhận được.

-Nhân huynh đừng khẩn trương vậy, chúng ta đã là bằng hữu rồi cũng không cần phải câu nệ, huống hồ số tiền này là ta cho huynh mượn chứ không phải cho không, chưa biết chừng ta còn lấy lãi suất rất cao nha.

Lạc Long cười cười mà nhìn hắn, tên này làm việc thì rất dứt khoát nhưng đối với việc nhận ân huệ từ người khác thì hình như có chút bài xích. Kỳ thực cũng không hoàn toàn như vậy, Nhân Long này đúng là có chút không quen với việc nhận đồ từ tay của người khác nhưng lý do chính khiến hắn phản ứng mạnh như vậy cũng là vì trong tâm hắn có sự đề phòng rất mạnh với Lạc Long. Phải biết nhà của hắn cũng là một thế lực lớn, nhưng cho dù như vậy thì một bình chân khí đan của Lạc Long đã làm hắn kinh hãi đến độ khó tiếp thu rồi, bây giờ người kia còn muốn đưa cho hắn một ngàn vạn, càng huống hồ hai người vừa mới quen nhau nên lời nói cho mượn tạm chắc chắn chỉ là mang tính hình thức mà thôi. Đối với một người không quen biết mà có thể bỏ ra một số tài phú lớn đến như vậy thì tuyệt đối là có ý đồ, có câu vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.

-Lạc huynh, ta thực sự …

-Nhân huynh, ca ca đối với huynh rất có thành ý, nếu như huynh còn từ chối thì ta thấy chúng ta cũng không cần kết giao bằng hữu nữa rồi.

Lạc Vân lại cắt lời hắn khiến cho hắn không thể nói thêm gì, đành cười khổ mà nói:

-Vậy số tiền này lão Long ta xin nhận, sau này nhất định sẽ trả lại cho Lạc huynh.

Lạc Long nghe vậy thì mỉm cười còn Tử Y Lưu Ly ở một bên lại bĩu môi, biểu tình có chút không vui. Người ta công tử anh tuấn nho nhã đối với ngươi nhiệt tình ngươi không nhận, mỹ nhân chỉ vừa nói một câu thì cả người như mềm nhũn ra vậy, một câu phản bác cũng không có.

-Nhân huynh bây giờ đã có thể giải quyết việc trong nhà, không biết còn muốn tiếp tục theo dong binh đoàn nữa hay không?

Hắn gật gật đầu mà nói:

-Chuyện trong nhà của ta cũng không quá gấp, một hai tháng nữa ta không về thì cũng không sao, vả lại chuyến đi này của ta còn có mục đích khác.

-Ồ, tại hạ có thể biết hay không.

Hắn hơi do dự một lát rồi vẫn gật đầu mà nói:

-Mọi người lại gần một chút, ta có thứ này.

Bốn người lập tức đứng chụm lại một chỗ, hắn liền lấy từ trong nhẫn không gian ra một tấm vải, nhìn chất liệu thì có lẽ được làm từ một loại da của yêu thú nào đó, có điều đã quá cũ rồi, nhìn không ra được là loại yêu thú nào. Trên tấm da thú này có khắc rất nhiều đồ án có sơn phong, có thủy mặc, có sâm lâm, khẳng định là một loại địa đồ nào đó. Vị trí chính giữa của địa đồ có một hình tròn nhìn rất giống một viên đan dược, bên trong lại có hình của một ngọn hỏa diễm. Hình vẽ trên địa đồ tuy rất đẹp nhưng cũng không quá chi tiết, chỉ có đồ án viên đan dược và hỏa diễm kia là vô cùng chân thật sống động.

-Là một tàng bảo đồ sao, địa hình được ghi chép rất cẩn thận, chắc không phải đồ giả đâu. Nhân huynh, huynh có biết viên đan dược và ngọn hỏa diễm này đại biểu cho cái gì hay không?

Lạc Long hít sâu một hơi, cố nén tâm tình kích động quay qua mà hỏi Nhân Long, người kia lại hơi do dự một chút rồi nói:

-Đây là một tàng bảo đồ mà ta ngẫu nhiên có được. Theo như ta biết thì đồ án hỏa diễm là ký hiệu chung của một loại bảo vật gọi là thiên địa chi hỏa, còn đồ án hình tròn kia là để ám chỉ đây là truyền thừa của một luyện đan sư.

-Thiên địa chi hỏa là thứ gì?

Tử Y Lưu Ly kinh ngạc nhìn bọn họ, xem phản ứng của ba người sau khi hắn nói ra suy đoán của mình thì chỉ có một mình nàng là không biết đến thiên địa chi hỏa. Đối với phản ứng của hai huynh muội Lạc Long, Nhân Long hắn vẫn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn đấy. Lạc Long thì mỉm cười, như có thâm ý mà liếc nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ “Tiểu tử này cũng là kẻ đáng kết giao”. Trên đời này có rất nhiều tu chân giả tu luyện công pháp hỏa thuộc tính, có thể thông qua đó mà triệu hồi ra hỏa diễm cường đại, còn cái gọi là thiên địa chi hỏa chính là một loại dị hỏa do thiên địa sinh ra. Thiên địa chi hỏa cũng được người đời phân chia theo cấp bậc giống như cấp bậc của đan dược bảo khí, cấp bậc càng cao thì uy lực và tác dụng càng lớn. Thông thường mà nói thiên địa chi hỏa so với hỏa diễm của sinh linh tạo ra trong cùng một cấp bậc thì đều là vô địch, có thể sánh ngang với sinh linh chi hỏa cao hơn nó hẳn một cái đại cấp bậc, như vậy liền có thể thấy được độ chân quý của thiên địa chi hỏa, nói chúng là chí bảo cũng không có gì sai. Tên kia có được tàng bảo đồ có khả năng chứa vị trí của thiên địa chi hỏa, vậy mà lại sẵn sàng chia sẻ với đám người bọn hắn, thật đúng là khó có được. Nhân Long phải mất một hồi giảng giải thì Tử Y Lưu Ly mới hiểu thiên địa chi hỏa là gì, chỉ có điều trong mắt của nàng thì không có lửa nóng giống như là Lạc Long và Lạc Vân.

-Nhân huynh, theo ta thấy thì nơi này cách vị trí của chúng ta khoảng chừng hơn mười dặm, hơn nữa lộ trình cũng gần giống với đường đi của dong binh đoàn, đến lúc đó huynh định tách rời khỏi đội ngũ của dong binh đoàn đến truyền thừa chi địa hay sao?

-Đúng vậy, nếu Lạc huynh và Lạc cô nương không chê có thể đi cùng chúng ta.

-Ấy, như vậy sao được, nếu đã là địa đồ mà huynh có được thì bảo vật nơi đó cũng nên thuộc về huynh, chúng ta không thể cùng đến đó phân một chén canh được.

-Tất nhiên có thể, Lạc huynh tặng cho ta nhiều lễ vật như vậy mà không suy nghĩ, coi như là ta đáp lễ đi.

-Vậy được, đa tạ Nhân huynh rồi.

Bốn người nói chuyện rất nhanh tránh để người khác nghi ngờ, sau đó thì mỗi người đều tìm một địa phương tu luyện cho riêng mình. Tại một vị trí, Lạc Vân khẽ nói với Lạc Long:

-Ca, không phải huynh đã biết là trên người của Nhân Long kia có địa đồ của truyền thừa chi địa từ trước đấy chứ?

Lạc Long tạm đình chỉ tu luyện, nhìn nàng hỏi:

-Ta cũng đâu có tu luyện thiên cơ thuật, tại sao muội hỏi như vậy chứ? Đối với việc tên kia có địa đồ bảo vật ta cũng rất bất ngờ đấy.

-Vậy tại sao ngay từ đầu huynh lại nhiệt tình như vậy, cấp đan dược cho bọn họ, đặc biệt còn tặng cho Nhân Long một số tiền lớn như vậy.

-Ha ha, có thể muội không nhìn ra nhưng tên Nhân Long kia cũng sở hữu hỏa linh căn và mộc linh căn cường đại không kém gì muội, hơn nữa công pháp mà hắn tu luyện cũng không phải dạng tầm thường. Theo ta thấy thì tên này nếu như có thể trưởng thành thì thành tựu sau này nhất định sẽ không tệ, nếu như có thể nhân lúc hắn nhỏ yếu mà chiêu mộ vào tông môn thì đây là một món hời lớn rồi, đến lúc đó tông môn sẽ có thêm một phó tông chủ nữa nha.

-Vậy sao.

Lạc Vân nghe vậy thì gật gật đầu, kỳ thực nàng đã nhìn ra nội lực trong người của Nhân Long kia vô cùng ngưng tụ, so với đan sư nội lực trong người nàng cũng không chênh lệch bao nhiêu, chỉ là không nghĩ tới thiên phú và công pháp mà hắn tu luyện cũng không kém của nàng. Vậy nhưng đó cũng không phải lý do chính mà hắn làm vậy, hắn không dám nói lý do thực sự cho nàng vì như vậy sẽ làm nàng hoảng sợ mất. Lúc hắn vỗ vai của Nhân Long thì đã cảm nhận được mỗ cỗ linh hồn lực kỳ lạ trong cơ thể hắn. Tu luyện giả không đột phá luyện thể cảnh thì linh hồn không thể nào ngưng tụ được, hắn đột phá tụ linh cảnh từ khi mới chỉ là luyện mạch cảnh đã là vô cùng nghịch thiên rồi, nếu như không phải có công pháp tu luyện đặc thù kia thì đây là chuyện không thể. Cho dù hắn là linh thần hóa thân vạn đạo phân hồn đi khắp tu chân giới mấy chục năm cũng chưa từng thấy ngoại lệ, vì vậy hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng trong cơ thể của Nhân Long có một đạo linh hồn của người khác. Hơn nữa mặc dù đạo linh hồn kia đã suy yếu đến cực điểm nhưng hắn với kinh nghiệm của hắn thì có thể chắc chắn rằng người kia khi còn sống chắc chắn cũng là kẻ phong vân một cõi, chỉ là không biết tại sao sau khi chết linh hồn lại không tiêu tán trong thiên địa mà lại nương nhờ trên người tiểu tử kia mà thôi. Vả lại linh hồn kia cũng không có ý định đoạt xá Nhân Long, chắc hẳn là muốn nhờ hắn giúp bản thân phục sinh. Đã như vậy thì cách tốt nhất chính là giúp hắn trở nên mạnh hơn, vì vậy Lạc Long có thể khẳng định Nhân Long kia về sau tiền đồ bất khả hạn lượng.

Bình Luận (0)
Comment