Ánh Trăng Rớt Lại

Chương 116

Lúc ăn sáng Nam Nam và bạn trai cô xuống trả phòng, Lâm Khinh Chu đem cho hai người một nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo và hai chén mì thịt bò.

"Về nhanh vậy, sao không ở thêm mấy hôm?"

"Ừm, bên trường học của cậu ấy vẫn còn việc, nhưng sau này bọn em sẽ đến nữa, em thật sự rất thích nơi này. Anh Lâm ở đến hết Quốc Khánh ạ?" Nam Nam hỏi.

Lâm Khinh Chu lia đuôi mắt nhìn anh cậu, lấp lửng "à" một tiếng. Nam Nam cười tạm biệt họ: "Anh Lâm, hi vọng lần tới em đến có thể gặp được anh, anh hát nghe hay lắm."

Lâm Khinh Chu mỉm cười: "Chắc chắn sẽ gặp."

Cậu tiễn đôi bạn trẻ tới cổng sân, Nam Nam đột ngột sáp đến bên tai cậu thần bí nói: "Anh Lâm, anh đến đây vì ông chủ Tần đúng hôn?"

"..." Không ngờ lại bị một cô gái không tiếp xúc nhiều nhìn thấu tâm sự, Lâm Khinh Chu xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào.

"Ấy, đừng ngại chứ anh Lâm." Nam Nam vỗ vai cậu rất chi già đời, đưa một ánh mắt "Em hiểu mà" qua. "Em sẽ giữ bí mật giúp anh."

Lâm Khinh Chu nghẹn lời hơn: "Sao, cô biết được?"

Nam Nam nói với vẻ mặt hóng hớt và đắc chí: "Tất nhiên là nhìn ra rồi, có lẽ chính anh cũng không biết anh nhìn ông chủ Tần bằng ánh mắt gì, nhưng tốt xấu gì em cũng từng yêu đương, nhìn ra rất dễ!"

Ánh mắt khi nhìn Tần Việt.

Lâm Khinh Chu bị nói làm tò mò: "Ánh mắt thế nào?"

"Là... Nói sao nhỉ..." Nam Nam nghiêm túc suy nghĩ, "Là chỉ cần có mặt ông chủ Tần, trong mắt anh không nhìn thấy ai khác nữa, lúc nào cũng không nhịn được mà dời lên người anh ấy, bất kể ông chủ Tần nói gì, làm gì, cho dù chỉ chau mày một cái thật nhỏ, anh cũng sẽ để ý rất nhanh."

"Đưa một ví dụ có lẽ không thích hợp lắm, nếu như ông chủ Tần là mặt trời, vậy anh chính là một tiểu hành tinh xoay quanh mặt trời."

Mặt trời.


Tiểu hành tinh.

Lâm Khinh Chu bật cười: "Ví dụ này rất lãng mạn, tôi rất thích."

Nam Nam rất phấn chấn: "Vậy nên anh Lâm anh phải cố lên đó, tranh thủ sớm chiếm mặt trời ấy làm của riêng! Len lén nói cho anh cái này," Cô lại sáp đến kề tai nói nhỏ với Lâm Khinh Chu, "Thật ra em cảm thấy ông chủ Tần cũng thích anh, ánh mắt hai tụi anh nhìn đối phương giống hệt nhau, chỉ có điều anh khá thẳng thắn, còn ông chủ Tần lại dè dặt, kiềm chế."

"Được rồi anh Lâm, bọn em đi thật đây, lát nữa không kịp máy bay mất, tạm biệt, chúc anh cầu được ước thấy! Khi nào anh làm bà chủ ở đây, nhớ phải giảm giá cho em!"

Có lẽ bởi vì có sự khích lệ từ người khác, Lâm Khinh Chu cảm thấy mình đã đủ tự tin hơn, cậu vân vê thẻ gỗ trong túi quần, từ tốn đi về đại sảnh.

Tần Việt vẫn còn ngồi trước bàn ăn, đang uống từng hớp từng hớp nhỏ một chén gì đó đen ngòm. Mùi vị chắc hẳn chẳng ra sao, Tần Việt uống rất miễn cưỡng, mặt mũi đen y hệt thứ trong chén.

Bên tay trái đặt một dĩa mứt trái cây. Có thể nhận ra mơ hồ là mận. Có lẽ là Tần Việt tự làm lúc nghỉ hè.

"Anh uống gì vậy, ngửi vào sao thấy có vị đắng?" Lâm Khinh Chu hỏi anh.

Tần Việt uống thêm hớp nữa, giọng điềm nhiên: "Thuốc Đông y."

Vừa nghe là thuốc, Lâm Khinh Chu lập tức sốt sắng: "Tại sao phải uống thuốc, anh có chỗ nào không thoải mái? Có phải chỗ té ngày hôm qua không?"

"Đừng căng thẳng, là thuốc bổ bình thường, tiểu Yểu tìm ông thầy thuốc Đông y nào đó kê, bắt anh uống."

Giọng điệu có thay đổi nhỏ so với mọi ngày, nghe như đang cáo trạng. Có thể thấy thuốc này khó uống bao nhiêu.

Lòng Lâm Khinh Chu mềm nhũn, lại cảm thấy buồn cười, làm gì có ai uống thuốc như vậy, dễ uống sao được.

Đến khi chén thuốc cạn đáy, Tần Việt không nhịn được nhăn mày, ngay sau đấy, có thứ gì đó lành lạnh được đưa đến bên miệng anh.

"Mở miệng."


Tần Việt liếc sang, nhìn thấy một đôi mắt ngậm cười, anh chậm chạp mở miệng, người cầm mứt liền buông tay, sau đó đưa đầu ngón tay dính đường đến bên môi mình, liếm.

Vị chua ngọt của mứt trái cây tan trong miệng, dần dần át đi vị đắng ban đầu, nụ vị giác bị kích thích tiết ra nhiều nước bọt hơn, Tần Việt nuốt mấy lần, cổ họng lại ngọt đến nóng lòng.

"Anh, những lời em đã nói với anh tối hôm qua là nghiêm túc, cho dù anh thích em hay không, bằng lòng chấp nhận em hay không, theo em đến Đông thành trước đi, chúng ta nghĩ cách chữa chân trước, anh nhé?"

Tần Việt không ngờ cậu đột nhiên nhắc đến cái này, vẻ mặt khá bất ngờ.

"Anh, anh không nói là em coi như anh đồng ý rồi đấy?"

"Đồng ý thật hả? Vậy em đặt vé nha?"

"Em đặt thật --"

"Anh đi theo em." Đúng vào lúc Lâm Khinh Chu định bụng móc điện thoại ra, mở ứng dụng đặt vé, Tần Việt đột nhiên nói.

Lâm Khinh Chu còn bất ngờ hơn anh cậu: "Anh?" Đến mức cậu cảm thấy tai mình có vấn đề, "Anh vừa mới, nói gì vậy?"

"Anh đi theo em."

"Anh..." Lâm Khinh Chu kích động không nói nên lời, cậu bật dậy khỏi ghế, ngồi xổm bên chân Tần Việt, hai tay túm lấy lòng bàn tay của anh cậu, úp lên ngực mình, giọng cũng chênh vênh, "Anh, anh nói lại lần nữa đi, anh thế nào, anh nói lại đi..."

Tần Việt cụp mắt nhìn cậu, lặp lại lần thứ ba: "Anh đi theo em."

Mắt Lâm Khinh Chu bắt đầu đỏ lên. Cậu nghĩ đến rất nhiều phản ứng mà có lẽ Tần Việt sẽ có, từ chối, né tránh, im lặng, tức giận... Không có gì ngoài không đồng ý.


Thậm chí cậu còn nghĩ xong cả đối sách, tỷ như năn nỉ ỉ ôi, như nhõng nhẽo tỏ ra đáng yêu, lại như lợi dụng căn bệnh của mình làm cho anh cậu mềm lòng thỏa hiệp...

Vô lại cũng được, đê hèn cũng chẳng sao, lần này đã quyết định phải đưa Tần Việt rời khỏi đảo San Hô.

Nhưng cậu chẳng hề ngờ được rằng Tần Việt sẽ đồng ý, hơn nữa đồng ý dứt khoát như vậy. Tựa như một cơn mơ.

"Anh, anh không lừa em đấy chứ?" Lâm Khinh Chu vẫn không dám tin, cẩn thận xác nhận lại.

Tần Việt mím môi, nói: "Không đâu, không phải em muốn đặt vé sao, đặt đi."

Vé của Lâm Khinh Chu đã đặt xong từ trước khi đến, bây giờ Tần Việt muốn đi cùng cậu, cậu liền trả vé, đặt lại vé khác, gần vị trí với Tần Việt.

"Anh, đặt xong rồi, sáng mùng bảy." Cậu đưa điện thoại đến trước mặt Tần Việt như khoe khoang, cho anh nhìn thông tin của hai tấm vé.

Tần Việt chần chừ: "Số chứng minh của anh..." Lâm Khinh Chu lại gần, hôn một cái lên ngực anh, "Em biết, hồi đó em đã nhớ rồi."

Tất thảy liên quan đến Tần Việt đều khắc sâu vào trong cơ thể cậu, cho dù tạm quên mất, nhưng khi lớp mây mù ấy được gạt ra, vẫn có thể dễ dàng nhớ lại mọi thứ.

Cậu và bản năng của cậu đều yêu người này. Từ quá khứ đến tương lai. Cho đến chết.

Sáng mùng bảy, tiểu Yểu tiễn hai người đến bến phà, Tần Việt đi lần này không biết lúc nào mới về, cô chưa từng xa ông chủ quá một ngày, khỏi phải bàn đến thời gian dài như vậy, không nhịn được mà đỏ hoe vành mắt.

"Ông chủ, anh Lâm, dọc đường nhất định phải cẩn thận, đến nơi nhớ báo bình an cho em, còn nữa, nếu như... Nếu như có tin tức gì, cũng phải cho em biết một tiếng. Ông chủ anh phải chăm sóc bản thân thật tốt..."

Còn mười phút nữa là tàu rời bến, du khách lục tục lên tàu, Lâm Khinh Chu vỗ vai tiểu Yểu: "Đừng lo, khi nào tụi tôi đến nhà sẽ gọi cho cô, cô cũng tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi cho khoẻ, tới chỗ nào khác du lịch gì đó, thư giãn."

Nước mắt của tiểu Yểu cuối cùng không kìm nén được nữa: "Em biết rồi, nhưng thật ra một mình em cũng kinh doanh homestay được, không phải tạm nghỉ, lỗ nhiều tiền lắm..."

Đặt vé xong hai người báo quyết định này cho tiểu Yểu, homestay ngừng kinh doanh, nhưng vẫn phát lương cho cô như bình thường. Thế nhưng cô gái vẫn không vui.

"Sao ngốc thế hả cô gái này," Lâm Khinh Chu đùa, "Cô nghĩ xem mình làm việc bao nhiêu năm rồi, có phải ông chủ cô không cho cô thời gian nghỉ ngơi, thường xuyên bóc lột cô không? Vậy nên cô đáng được nhận, nghỉ ngơi thật tốt, đừng áp lực tâm lý, đúng không ông chủ Tần?"

Tần Việt ở bên cạnh cười cong mắt: "Ừm." Nói với tiểu Yểu, "Hơn nữa tụi tôi chỉ tới Đông thành, cũng không ra khỏi tỉnh, không lạc được, cô khóc cái gì."


Tiểu Yểu lau mắt: "Ai nói em khóc, em không có khóc, tại cát nó vào mắt thôi."

Bởi vì có bài học lần trước, lần này Lâm Khinh Chu theo sau Tần Việt không rời nửa bước như Kim cang hộ pháp, có ông bà cụ đội mũ đỏ chen cậu, cậu cũng không khách sáo chen lại, thành công nhận được một đống ánh mắt khinh bỉ, nhưng cậu không quan tâm, còn nhướng mày cười thích chí.

Làm Tần Việt rất cạn lời, cười cậu: "Xem em ấu trĩ không chứ."

"Thì ấu trĩ, dù sao ai cũng đừng mơ đẩy chúng ta ra nữa. Với lại tính ấu trĩ của em học theo anh chứ ai, nhìn anh chọc tức tiểu Yểu."

Chỗ ngồi của họ ở hàng sau, Lâm Khinh Chu để anh cậu ngồi chỗ cạnh cửa sổ, mình thì ngồi cạnh lối đi, tiện trông xe lăn và va li.

Sau hai tiếng kêu dài, phà từ từ lái đi. Lâm Khinh Chu nắm tay anh cậu dưới thảm nhung: "Nếu mệt cứ chợp mắt một lát, đến nơi em gọi anh."

Tần Việt nhìn ngoài cửa sổ từ nãy đến giờ, lúc này nghiêng đầu liếc cậu: "Không mệt."

"Vậy mình nói chuyện đi. Anh, trước đây anh có đến Đông thành chưa? Ý em là --" Vừa mở lời, giọng của Lâm Khinh Chu đã khó nén nổi nghẹn ngào, "... Mấy năm nay."

"Từng đến vài lần, nhưng không ngồi tàu này." Người địa phương có bến phà riêng, hiển nhiên tàu cũng không sang trọng bằng, nhưng giá rẻ.

Lâm Khinh Chu muốn nghe anh cậu nói một câu trả lời khẳng định, cậu không mong mười năm nay anh kẹt mãi trên hòn đảo này, đợi chờ một người có khả năng sẽ mãi mãi không trở về, nhưng nghe thấy thật rồi, vẫn đau lòng tột độ, quay mặt đi hít sâu mấy hơi mới bình tĩnh lại.

Anh cậu ít khi rời đảo, mấy lần trong ký ức toàn vì cậu, đem canh gà đi thăm cậu, âm thầm ở bên cậu nốt mấy ngày thi đại học... Toàn bộ ký ức của anh cậu với Đông thành có lẽ đều có liên quan với cậu, mà sau khi cậu đi, anh cậu đến Đông thành là vì cái gì...

Lâm Khinh Chu không dám nghĩ, không thể nghĩ...

Thời gian dài sau đấy hai người không nói chuyện nữa, cho đến khi tàu sắp cập bến, Lâm Khinh Chu mới hỏi tiếp: "Anh, anh đã đến nơi nào ở Đông thành?"

Lần này Tần Việt không trả lời cậu.

__

@yu: raw đang là 118, t6 tác giả bảo còn khoảng 12c nữa end, là tầm 130 chưa tính ngoại truyện, tui đếm thử thì ngay phóc 31/5:v

P/s: c118 ngol nghẻ lắm, hẹn t4 tới nhe (có lẽ có pass, tại t hơi bị ghiền set mấy cái này trên wp, nhưng đơn giản thôi, kiểu bạn Việt chờ bé Chu mấy năm đại loại vậy)

Bình Luận (0)
Comment