Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới

Chương 4



Nước pha trà trong ấm sôi ùng ục ùng ục, Cố Chiếu liếc mắt nhìn Thẩm Quyết Tinh đang gọi điện thoại ngoài sân thượng rồi lại cho một ít lá trà vào trong cốc.

Đổ trà ra xong mới nhớ trà này phải uống lúc rạng sáng, buổi tối uống trà sẽ khó ngủ.

Vì thế cô lại đổ lá trà ngược vào trong vại trà, cuối cùng chỉ rót một ly nước nóng đặt lên bàn.
Lúc Thương Minh Viễn nhận được điện thoại của Thẩm Quyết Tinh, cậu đang nằm trên giường suýt tiến vào mộng đẹp.

Vốn cho rằng quá nửa đêm mà Thẩm Quyết Tinh còn gọi điện cho mình chắc chắn vì chuyện công việc, cậu không dám chậm trễ, nhận điện thoại không chút nghĩ ngợi, kết quả đối phương im lặng một hồi rồi ủy thác cho cậu đến nhà lấy quần áo.
“Sao chứ, anh bị phong tỏa trong tiểu khu nhà người ta?” Thương Minh Viễn vừa thấy ly kỳ vừa buồn cười, “Là tiểu khu của ai vậy, khách hàng à?”
Thương Minh Viễn không biết Thẩm Quyết Tinh hôm nay đi họp lớp, chỉ nghĩ đối phương vẫn như mọi khi, đêm hôm khuya khoắt còn ngồi nhìn chằm chằm vào phương án thi công.
“Không phải, là một … người bạn.” Thẩm Quyết Tinh vỗ vỗ trán, lơ đãng nhìn vào trong nhà.
Hai đầu gối Cố Chiếu khép lại, hai tay gác trên đầu gối, an tĩnh ngồi trên chiếc sô pha đơn, nhìn chằm chằm vào cốc nước lọc trước mắt đến ngây người.
Theo bản năng, Thẩm Quyết Tinh thở dài một hơi, nói: “Lát nữa tôi gửi mật mã khóa điện tử nhà tôi cho cậu, cậu tùy tiện lấy giúp tôi hai bộ quần áo, sau đó mang luôn máy tính qua đây.

Rương hành lý ở trong ngăn tủ, mật mã là ba số 0, đúng rồi, nhớ lấy cả bàn chải đánh răng và khăn lông…”
Ban công bên ngoài nhà Cố Chiếu là một cái sân thượng lớn, nóc nhà của hộ lầu dưới cũng là sân thượng nhà cô.

Có thể nhìn ra ngày xưa sân thượng từng rất phồn vinh, nhiều chậu hoa xếp ở các góc, cặp mé tường còn có máng trồng cây bằng xi măng.


Nhưng có lẽ do mấy năm nay thiếu chăm sóc, chậu hoa trống rỗng, bên trong máng cây cũng toàn cỏ dại.
Thẩm Quyết Tinh đứng bên ngoài hút hết một điếu thuốc rồi mới quay vào nhà, lúc quay lại thấy Cố Chiếu vẫn còn duy trì nguyên trạng thái, giống như đã tiến vào nhập định.
“Cậu đang nghĩ gì đấy?” Thẩm Quyết Tinh nhướng mày, giọng điệu có chút mệt mỏi.
Cố Chiếu ngẩng đầu nhìn về phía anh, cô nói: “Nhà tôi chỉ có một cái chăn mùa đông.”
Lông mày Thẩm Quyết Tinh còn chưa kịp hạ xuống, trực tiếp nhíu nhíu lại: “Không sao cả, cứ đưa cho tôi cái chăn, tôi trực tiếp ngủ trên sô pha tạm hai đêm.”
Cố Chiếu đứng lên, nhìn thân hình cao lớn của anh, lại nhìn nhìn sô pha sụp đổ cũ nát nhà mình…
Sô pha này đã phục dịch nhà từ lúc Cố Chiếu mới có ý thức đến nay, ít nhiều cũng đã hơn hai mươi tuổi, một mình cô nằm còn không sao, nếu bắt khung xương yếu ớt của nó đỡ người đàn ông cao 1 mét 8 là Thẩm Quyết Tinh thì cũng làm khó nó quá rồi.
“Hay là cậu ngủ giường, để tôi ngủ sô pha đi.” Cố Chiếu đề nghị.
“Tôi ngủ sô pha, cậu ngủ trên giường.” Thẩm Quyết Tinh không cho cô một đường thương lượng.
Anh về nước gây dựng sự nghiệp, tất cả làm lại từ con số không, đã quen là người đưa ra quyết định cuối cùng, cũng đã thuần thục phân tích hướng đi mọi chuyện, nhanh chóng đưa ra giải pháp tối ưu.

Dưới góc nhìn của anh, ai ngủ giường ai ngủ sô pha căn bản là chuyện không cần thảo luận.
Về tình về lý, anh đều không thể ngủ giường rồi bắt một cô gái như Cố Chiếu ngủ trên sô pha.
Nhưng hiển nhiên Cố Chiếu không hề nghĩ vậy, cô có sự cố chấp kỳ lạ muốn Thẩm Quyết Tinh phải ngủ trên giường
“Không, cậu ngủ giường, tôi ngủ sô pha.” Cô lặp lại lần nữa.
“Cậu, ngủ giường! Tôi, ngủ sô pha!” Thẩm Quyết Tinh cũng nhắc lại lần nữa.
Rõ ràng bọn họ đang thương lượng một chuyện rất đỗi bình thường, Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh hai người đứng đối diện, một cao một thấp lại vô cớ sinh ra cảm giác cấp bách giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai.
Cố Chiếu lắc lắc đầu: “Cậu ngủ giường, tôi ngủ sô pha.”
Lông mày Thẩm Quyết Tinh nhăn lại thật chặt: “Cậu là máy nhắc lại sao? Tôi đã nói tôi ngủ sô pha, cậu có thấy phiền phức không?”
Còn tiếp tục như vậy anh thật sự sẽ nổi giận.

Cố Chiếu không muốn Thẩm Quyết Tinh tức giận, đêm nay anh đã tức giận đủ nhiều rồi, nhưng cô cũng không muốn cứ vậy mà từ bỏ chủ trương của mình.
Cô buồn rầu nhìn lão sô pha nhà mình, bỗng nhiên nghĩ đến một biện pháp vẹn cả đôi đường: “Hay là… ngủ chung đi?”
Thẩm Quyết Tinh: “…”
Anh híp híp mắt: “Cậu nói cái gì?”
Cố Chiếu nói: “Chúng ta ngủ chung đi, giường của tôi là giường đôi, cậu ngủ một bên, tôi ngủ một bên, như vậy cũng đủ chăn để đắp rồi.

Thế nào?”
Không phải Cố Chiếu không có phòng bị nam nữ, nhưng công bằng mà nói, Thẩm Quyết Tinh còn làm gì cô được chứ? Cho dù cô cởi hết đứng trước mặt Thẩm Quyết Tinh, e là đối phương cũng chỉ biết quay mặt đi, hỏi đầu cô có bệnh hay không.
Thẩm Quyết Tinh giật giật môi, cũng thực sự muốn hỏi đầu cô có bệnh hay không, làm gì có cô gái nào chủ động đi hỏi đàn ông ngủ chung với mình? Nhưng ngẫm lại, cô gái bình thường có lẽ sẽ không như vậy, còn Cố Chiếu… Việc này xét theo con người Cố Chiếu, anh còn cảm thấy rất hợp lý.
Trong đầu vang lên tiếng ong ong, Thẩm Quyết Tinh tức giận đến bật cười: “Chẳng ra làm sao.”
Anh ngồi xuống sô pha, hai tay giang rộng, chặt chẽ bá chiếm toàn bộ ghế sô pha, không có ý định tiếp tục cuộc đối thoại sống chết này, “Được rồi, không cần nói nữa, từ giờ trở đi đây là địa bàn của tôi, đừng hòng khiến tôi dịch tổ khỏi đây.”
Cố Chiếu thấy biện pháp vẹn toàn mà vất vả lắm mình mới nghĩ ra cuối cùng lại bị anh phủ quyết, không nguyện ý mà nhíu mày, nhưng cô cũng biết khả năng cao chuyện này đã không thể thay đổi được nữa, lập tức không khuyên nhủ anh, quay người vào trong phòng ôm ra một cái chăn mùa hè đặt vào sô pha đơn không có ai ngồi.
“Ban đêm nếu cậu thấy lạnh thì đắp cái này vào.” Nói xong, Cố Chiếu đặt chiếc áo khoác đệm dày của mình lên trên chiếc chăn mùa hè.
Thẩm Quyết Tinh nghĩ trời ban đêm cũng sẽ không lạnh bao nhiêu, đã đến mùa xuân, hai ngày nay mặc dù nhiệt độ có hơi xuống thấp nhưng ban đêm cũng chỉ mười lăm mười sáu độ, có đôi khi nửa đêm anh ngủ đến nóng nực còn thò chân ra khỏi chăn.

“Cảm ơn, hai ngày này đành quấy rầy cậu.” Anh nói, liếc mắt nhìn đồng hồ, “Cậu đi nghỉ ngơi đi, bạn của tôi phỏng chừng lát nữa mới đến.”
Cố Chiếu gật gật đầu, cô cầm lấy xâu chìa khóa của mình đặt trên bàn trà, cũng nói cho anh biết cái nào là chìa khóa cửa hành lang, cái nào là chìa khóa cửa lớn.
“Bên ngoài sân thượng không có đèn, ban đêm rất tối, lúc đi ra nhớ cẩn thận một chút.”
Cố Chiếu dặn dò xong thì vào phòng tắm đơn giản rửa mặt một chút, lúc trở ra nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh đang lướt di động trên ghế sô pha.

Cô vừa mới uống rượu nên bây giờ rất buồn ngủ, dụi dụi mắt rồi trở lại phòng mình đi ngủ.
Cố Chiếu đã lâu không mơ thấy những chuyện thời cao trung, không biết có phải do hôm nay gặp lại bạn học cũ hay không, ban đêm thế mà lại mơ thấy mình quay về thời cao trung.
Lúc Cố Chiếu còn rất nhỏ, ba mẹ cô bất hạnh qua đời trong một vụ tai nạn giao thông thảm khốc.

Trong trí nhớ cô, ba mẹ chỉ là hai cái bóng mơ hồ có mang theo vầng sáng, trong suốt quá trình lớn lên, người chân chính đảm đương vai trò “ba mẹ” kỳ thật là ông bà nội.
Từ nhỏ đến lớn, cô và bạn cùng lứa không hợp nhau, mọi người đều e ngại tính cách cô âm u quỷ dị, chê cười vết bớt của cô, không muốn làm bạn với cô, thậm chí còn lấy cớ bắt nạt cô làm chuyện vui.

Mặc dù sau khi lên cao trung, chuyện này đã giảm đi rất nhiều, ít nhất… cũng không còn ai đi viết mấy chữ ác độc như “Đi chết đi” lên bàn học cô nữa, nhưng cô vẫn không có bạn bè.
Không có bạn cũng chẳng sao cả, bởi vì chưa từng có bạn nên cũng không biết “Cô độc” là gì.
Cô đi đường một mình, ăn cơm một mình, lặng lẽ nhìn người khác cười nói vui vẻ cũng không thấy mình thiếu thốn gì.
Mãi đến khi… Thẩm Quyết Tinh xuất hiện.
Quả bóng rổ nện xuống bên cạnh Cố Chiếu, cô vốn đang dựa vào tường, vùi mặt vào đầu gối, nghe thấy động tĩnh thì lập tức ngẩng đầu.
“Xin lỗi, có đánh trúng cậu không?” Một thiếu niên mặc đồ thể dục đang lau mồ hôi, từ xa chạy đến.
Ngũ quan anh vừa có nét nhu hoà của thiếu niên vừa có sự thâm thúy của người trưởng thành, tổ hợp lại đẹp trai đến nỗi dù có ném anh vào biển người mênh mông cũng không bị nhầm lẫn.
Khi đối phương còn cách Cố Chiếu khoảng 10 mét cô liền nhận ra đó là Thẩm Quyết Tinh.
“Không có.” Cô yếu ớt nói, co chân lại.
Thẩm Quyết Tinh nhặt quả bóng rổ lên khỏi mặt đất, nghi ngờ đánh giá Cố Chiếu, thấy sắc mặt cô trắng bệch, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, bèn hỏi: “Cậu thấy khó chịu à?”
Cố Chiếu lắc lắc đầu: “Tôi không sao.”
Nghĩ rằng sẽ ảnh hưởng đến nhóm của Thẩm Quyết Tinh chơi bóng rổ, cô lung lay dựa tường đứng lên, muốn đổi chỗ khác ngồi xổm.
“Này, đợi đã!” Thẩm Quyết Tinh gọi cô lại từ phía sau.
Cố Chiếu cong eo, chần chờ mà xoay người lại, vừa đúng lúc bắt được áo khoác Thẩm Quyết Tinh ném sang.
“Nếu thấy không khỏe thì đến phòng y tế đi, đừng cố chịu nữa.” Thẩm Quyết Tinh ẩn ý liếc nhìn về chỗ Cố Chiếu mới vừa ngồi, nói xong liền xoay người mang quả bóng về sân.
Cố Chiếu ngơ ngác ôm áo khoác, theo tầm mắt của anh cô nhìn thấy trên mặt đất có một vệt máu đỏ nhàn nhạt.

Cô lập tức hiểu được vì sao Thẩm Quyết Tinh muốn đưa áo khoác cho mình, cả người quẫn bách không thôi, tự nhìn về phía sau, quả nhiên phát hiện trên quần đã bị thấm một mảng đỏ lớn.
Cả buổi chiều hôm đó cô trốn trong phòng y tế không dám gặp ai, tan học cũng chờ người khác đi hết cô mới dám về nhà.

Ít nhiều nhờ có áo khoác của Thẩm Quyết Tinh mà cô không đến mức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Sau khi về nhà, bà nội cô liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc áo khoác quá cỡ rộng thùng thình không phải áo của cô.
Cố Chiếu giải thích mọi chuyện với bà nội, một bên bà cô mắng cô đầu óc để đâu, một bên lại cẩn thận giặt sạch áo khoác cho Thẩm Quyết Tinh rồi phơi nó trên sân thượng nơi đón nắng mặt trời.
“Tên nhóc này cũng không tồi, ngày mai Tiểu Chiếu cháu đến trường nhớ phải cảm ơn người ta.”
Ngày hôm sau, bà nội cho chiếc áo khoác đã khô vào túi, khi Cố Chiếu ra cửa bà còn đặt một hộp bánh thảo đầu vào tay cô.

“Bánh này bà mới làm lúc sáng, cháu cầm theo đưa tên nhóc kia ăn đi.”
Cố Chiếu nghe lời nhận chiếc túi và hộp bánh thảo đầu, miệng thì nói đồng ý nhưng trong lòng lại không cho rằng Thẩm Quyết Tinh sẽ nhận quà cảm ơn của mình.
Mặc dù Thẩm Quyết Tinh không đến mức né tránh cô như những người khác nhưng cũng không có giao tiếp thì nhiều, học cùng lớp nửa năm, hôm qua là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện.
Cho cô mượn quần áo là một chuyện, nhận đồ ăn của cô lại là chuyện khác, nếu như bị người khác nhìn thấy, rồi thêm mắm thêm muối truyền đi thì anh cũng gặp rắc rối.
Để cho công bằng, chỗ ngồi trong lớp Cố Chiếu được thay đổi định kỳ, hàng trước và hàng sau sẽ đổi cho nhau, ngoài ra Lý lão sư cũng sẽ căn cứ tình hình từng cá nhân mà cố ý đổi chỗ.
Thẩm Quyết Tinh và Cố Chiếu vốn không ngồi cùng nhau, buổi sáng tự học hôm nay hàng phía trước bị đổi với hàng phía sau, đổi tới đổi lui, đổi đến khi anh ngồi ở sau lưng Cố Chiếu, còn lớp trưởng Sở Viên Nguyên bị đổi sang ngồi bên cạnh cô.
Lý lão sư đổi chỗ xong còn dặn riêng hai người bọn họ: “Hai em là học sinh đứng nhất và đứng thứ hai trong lớp, ngày thường nhớ hỗ trợ các bạn học tập khó khăn nhiều hơn, phải biết chủ động giúp đỡ các bạn ấy có hiểu chưa?”
Tuy Lý lão sư không nói rõ ra nhưng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về chỗ ngồi cạnh hai người bọn họ.

Cố Chiếu cảm nhận được sự chú ý của mọi người, càng cúi đầu thấp hơn một chút.
Sau tiết thể dục buổi sáng, Cố Chiếu thấy không có ai chú ý bèn lấy túi áo khoác ra trả cho Thẩm Quyết Tinh, cô đưa từ dưới bàn như đang ăn trộm.
Thẩm Quyết Tinh vốn đang nằm trên bàn nghỉ ngơi, cảm giác chân bị cái gì đó chạm vào, mở mắt ra liền phát hiện một chiếc túi đựng áo khoác.

Trong túi còn có một hộp cơm dùng một lần, bên trong đựng đầy thứ gì đó tròn tròn xanh xanh.
“Cái gì vậy?” Anh tiếp nhận áo khoác từ bên dưới, ngẩng đầu hỏi Cố Chiếu.
Cố Chiếu tưởng anh ngủ đến hồ đồ, nhắc nhở nói: “Áo khoác của cậu.”
“Tôi biết, tôi đang hỏi…” Thẩm Quyết Tinh cầm lấy hộp bánh thảo đầu quơ quơ trước mặt Cố Chiếu, “Đây là cái gì?”
Lúc này Cố Chiếu mới phát hiện mình đã quên lấy hộp bánh thảo đầu ra khỏi túi, vội vàng nhỏ giọng giải thích: “À, đây là… đây là bánh thảo đầu bà nội tôi làm để cảm ơn cậu.”
“Bánh thảo đầu?” Dường như đây là lần đầu tiên Thẩm Quyết Tinh nghe nói đến món này, lúc lặp lại ba chữ miệng anh cũng thấy hơi lạ lẫm.
Không hề có chút khinh thường nào như Cố Chiếu tưởng tượng, cũng không có vẻ chán ghét, Thẩm Quyết Tinh thản nhiên mở nắp nhựa ra cầm lấy một miếng bánh thảo đầu màu xanh đã ráo dầu, cắn một miếng to.
“Vừa hay hôm nay tôi dậy muộn, vẫn chưa ăn sáng, thay tôi cảm ơn bà nội cậu.”
Thẩm Quyết Tinh chỉ ăn một cái, còn lại nhét hết vào trong hộc bàn.

Thật ra Cố Chiếu biết bánh này không hợp khẩu vị anh.

Ngay khoảnh khắc anh há miệng cắn một cái liền vô thức nhíu mày, cô đã nhìn ra.

Nhưng anh vẫn ăn hết một cái ngon lành, còn khen bà nội cô làm đồ ăn rất ngon.
Cố Chiếu biết đây không phải là một chuyện khoa trương đến mức cần phải nói “Cảm ơn” với đối phương, nhưng trong một khắc đó, từ đáy lòng cô dâng lên một cảm giác biết ơn mãnh liệt hơn cả sự quẫn bách lúc nhận được áo khoác từ Thẩm Quyết Tinh..


Bình Luận (0)
Comment