Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 124


Ngôi nhà Âu Dương Ninh Tâm bị bắt nhốt vốn không quá to, chỉ có vài căn phòng nhỏ trên lối đi.

Ngay khi cô bé đặt chân đến căn phòng cuối cùng, thì bên trong khẽ phát ra tiếng khóc thút thít.
Cô bé đưa tay lên mở cửa, lại phát hiện ra căn phòng này vốn không bị khóa, bởi vì người bị nhốt ở trong là người phụ nữ tàn phế Lạc Bội Sam.
Cũng không hiểu vì sao Dương Trí Viễn lại đưa bà ấy đến đây, có lẽ là muốn để chôn cùng với Lạc Ninh Hinh.

Người giống như ông ta bây giờ cái gì cũng có thể làm, một kẻ điên.
"Cạch." Âu Dương Ninh Tâm đẩy cửa bước vào, cô bé lập tức nhìn thấy Lạc Bội Sam đang nằm co quắp dưới sàn nhà, cơ thể đầy rẫy vết thương vô cùng tội nghiệp.
"Dì ơi, dì không sao chứ?" Âu Dương Ninh Tâm chậm rãi bước đến gần, cô bé lo lắng hỏi.
"Là...là ai vậy?" Lạc Bội Sam lúc này vẫn chưa nhìn thấy được mặt cô bé, bà ấy lắp bắp hỏi lại.
"Con không phải người xấu đâu ạ, con cũng là bị bắt đến đây.

Dì cũng bị họ bắt để lấy tiền chuộc sao, vậy con giúp dì ra khỏi đây nha!" Âu Dương Ninh Tâm thật thà nói, cô bé còn cẩn thận đỡ Lạc Bội Sam ngồi dậy.

Có điều bà ấy biết, nếu cô bé mang bà ấy theo thì cả hai sẽ không thoát được Dương Trí Viễn.

Bà ta dù sao cũng đã gần đất xa trời, không còn gì để lưu luyến, nhưng cô nhóc này lại khác.
"Không được đâu, con mau chạy đi, đừng để bị bắt lại, nếu không sẽ bị đánh chết đó! Cứ mặc kệ dì, chạy nhanh đi!" Lạc Bội Sam vùng khỏi tay cô bé, bà ấy lê cơ thể nặng nề tránh xa cô bé ra.
"Cháu không thể thấy chết mà không cứu được! Dì nhìn xem đi, trên người dì toàn vết thương, cần phải chữa trị ngay!" Âu Dương Ninh Tâm cố thuyết phục bà ấy, cô bé không phải người có thể trơ mắt nhìn người ta gặp nạn.
"Không, mau đi đi!" Lạc Bội Sam lại giẫy giụa, bà ấy không muốn liên lụy người vô tội.
Trong lúc cả hai đang níu kéo nhau, thì bà ấy ngẩng đầu lên, từ trong ánh đèn mờ nhạt bà ấy liền có thể nhận ra đây là khuôn mặt của ai.

Một người mà bà ấy đã dành cả nửa đời người để hãm hại, làm sao có thể quên.
"Lạc Ninh Hinh, là Lạc Ninh Hinh đây mà!" Lạc Bội Sam thản thốt kêu lên, cảm giác tội lỗi lúc trước lại dâng trào.
"Dì ơi, dì biết mẹ của cháu sao?" Âu Dương Ninh Tâm đơn thuần hỏi, ân oán đời trước cô bé không hề hay biết.
"Hóa ra con là con gái người đó, thảo nào lại giống đến như vậy?" Lạc Bội Sam hổ thẹn nói, bao năm qua bà ta đã biết sai nhưng ông trời dường như chẳng cho bà ấy cơ hội để làm lại.
"Nếu dì là người quen của mẹ thì con càng phải cứu dì ra ngoài, chúng ta mau đi thôi!" Âu Dương Ninh Tâm lợi dụng lúc bà ấy đang thẫn thờ liền nắm tay bà ấy đỡ lên.
Lạc Bội Sam cơ thể gầy rộc vì thiếu dinh dưỡng, cho nên không quá khó khăn khi Âu Dương Ninh Tâm dìu bà ấy đi.
Trong lúc hai người vừa đi đến cửa, thì tiếng bước chân dồn dập vang lên, không nói thì cũng biết là người của Dương Trí Viễn đã đến rồi.

Bọn chúng cũng phát hiện cô bé đã trốn thoát, liền chia nhau ra tìm người.
Lạc Bội Sam lúc này mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, bà ấy lên tiếng.

"Con mau buông dì ra ngay, trốn vào trong tủ quần áo đi, tuyệt đối không thể để bọn chúng bắt được con!"
"Nhưng còn dì thì sao?" Âu Dương Ninh Tâm lo ngại đáp.
"Dì không sao đâu, hắn ta sẽ không giết dì bây giờ.

Nhưng nếu con để hắn bắt được con, thì mẹ con sẽ gặp nguy hiểm, mau trốn đi, ở ngoài này dì sẽ đánh lạc hướng hắn!" Lạc Bội Sam gấp gáp nói.

Âu Dương Ninh Tâm giờ phút này còn đang lo lắng, nhưng nghe thấy bà ấy nói cũng đúng, cô bé cẩn thận đặt bà ấy xuống, rồi chạy trốn vào tủ quần áo.
"Ầm!" Ngay khi cô bé vừa trốn đi, thì cánh cửa phòng cũng bị đạp tung ra, Dương Trí Viễn cùng đàn em của ông ta xông vào.
Không nói một lời nào, ông ta lao đến túm lấy tóc của Lạc Bội Sam, hung hăng gầm lên.

"Khốn kiếp, con nhãi ranh kia trốn đâu rồi, mày có nhìn thấy nó không hả?"
"Haha, có giỏi thì ông đi tìm nó đi, ở đây hỏi một kẻ què quặc như tôi làm cái gì? Nhưng mà ông cũng thật là gan đấy, ở Nam Vương này mà dám bắt cóc con gái của Âu Dương Tư Thần, ông nghĩ ông sẽ thoát được sao?" Lạc Bội Sam bật cười thành tiếng, bà ấy giễu cợt đáp.
"Bốp." Vừa dứt lời liền ăn trọn cái tát của Dương Trí Viễn, lão ta tức giận rống lên.

"Cmn, mày muốn chết đúng không, dám lên mặt dạy đời tao hả?" Vừa nói lão ta vừa đấm túi bụi vào người bà ấy không thương tiếc.
Âu Dương Ninh Tâm từ bên trong tủ nhìn qua khe hở thấy được tất cả, cô bé bịt chặt miệng không dám thở mạnh.

Này cũng quá đáng sợ rồi đi, lúc nãy nếu cô bé không trốn đi thì có khi người bị đánh là mình rồi.
Âu Dương Ninh Tâm hiện tại rất muốn ra ngoài, nhưng cô bé biết nếu làm vậy thì chỉ khiến Lạc Bội Sam bị đánh nhiều hơn.

Đáng sợ hơn nữa là việc mẹ cô có thể sẽ gặp nguy hiểm nếu họ bắt cô bé uy hiếp bà ấy.
"..."
Dương Trí Viễn sau khi đánh Lạc Bội Sam một trận liền cảm thấy thống khoái, nhưng trên hết bây giờ là phải tìm được Âu Dương Ninh Tâm, bằng không thì kế hoạch của ông ta sẽ đổ sông đổ biển hết.

Lão ta đánh mắt nhìn một vòng, không thấy có cái gì khả nghi liền ra lệnh cùng đàn em rời đi, căn phòng lúc này mới trở về sự yên tĩnh ban đầu.
Lạc Bội Sam nằm dưới sàn thoi thóp, gương mặt lại bị đánh đến ứa máu miệng, đôi mắt sưng húp như quả trứng gà, người cũng không ra người nữa.

Bà ấy bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn chết đi cho rồi.
"Dì, dì có sao không?" Âu Dương Ninh Tâm lo lắng từ trong tủ chạy ra, cô đỡ bà ấy ngồi dậy, nước mắt không kiềm được mà tuôn trào.
"Đừng khóc, dì không xứng đáng để con khóc đâu! Con hẳn là Âu Dương Ninh Tâm, lớn lên trông xinh đẹp như mẹ con khi bé vậy, dì đã từng rất ghen tị với khuôn mặt này!" Lạc Bội Sam mỉm cười chua chát nói.
"Dì, chúng ta ra ngoài trước rồi nói nhé, bọn họ sẽ quay lại đấy ạ!" Âu Dương Ninh Tâm muốn đưa bà ấy ra ngoài, vì thời gian lúc này là có hạn.
"Không được đâu, dì chỉ làm vướng chân con thôi, con hãy chạy một mình đi, đừng lo cho dì!" Lạc Bội Sam lần này lại nhất quyết từ chối.
Âu Dương Ninh Tâm lắc đầu.
"Ninh Tâm, con đi rồi thì có thể gọi người đến cứu dì kia mà, nhưng nếu con mang dì theo thì chúng ta không ai thoát được! Mau đi đi!" Lạc Bội Sam tìm cách để cô bé đi trước.

.

Bình Luận (0)
Comment