Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 120


Một giờ trước.
Âu Dương Tư Duệ cũng hạ cánh ở sân bay nước M, anh là muốn dành cho Vũ Minh Nguyệt một bất ngờ nên đã không nói cho cô biết.

Cuộc điện thoại mà cô gọi khi nãy, chính là lúc anh đang chuẩn bị lên chuyên cơ, cho nên chỉ đành phải tìm cách ngắt máy.
Âu Dương Tư Duệ tự mình lái xe đến biệt thự của Vũ Minh Nguyệt, anh lại không biết rằng lúc này cô đang ở phim trường, bởi vì cô đã giấu anh.
Ở nhà lúc này chỉ có quản gia cùng mấy nữ hầu và vài người vệ sĩ canh gác trước cổng.
"Âu Dương thiếu gia, anh đến rồi!" Quản gia thấy anh đến liền cung kính nói.
"Minh Nguyệt ở đâu rồi, còn trên phòng ngủ sao?" Âu Dương Tư Duệ liếc nhìn một vòng không thấy bóng dáng Vũ Minh Nguyệt, anh hỏi.
"Minh Nguyệt tiểu thư giờ này chắc là đang ở phim trường, hôm nay cô ấy có lịch quay ạ!" Quản gia thành thật khai báo.
Âu Dương Tư Duệ khẽ nhíu mày, anh không biết tại sao cô lại giấu anh.

"Minh Nguyệt đóng phim gì, cô ấy đang quay ở đâu?"
"Tôi cũng không biết đóng phim gì, nhưng có vẻ khá nguy hiểm, mấy lần cô ấy quay xong trở về lúc nào trên tay cũng có vết bầm lớn! Còn quay ở đâu tôi cũng không rõ, cậu có thể hỏi Điềm Tâm tiểu thư!" Quản gia ra vẻ đăm chiêu đáp.
"Tôi biết rồi, cảm ơn ông!" Âu Dương Tư Duệ nghe nói Vũ Minh Nguyệt vì quay phim mà bị thương sắc mặt liền trầm xuống, anh gật đầu cảm ơn quản gia xong liền quay người đi ra ngoài.
Vừa ngồi lên xe, Âu Dương Tư Duệ đã cầm điện thoại gọi cho Vũ Minh Nguyệt, anh bây giờ muốn mắng cô một trận.

Đã giấu anh thì thôi đi, bây giờ lại còn để bị thương nữa, đúng là đang chọc tức anh mà.
Có điều Vũ Minh Nguyệt đang quay phim, điện thoại cô đã cài đặt chế độ im lặng, cho nên anh có gọi thế nào cũng không được.


Chuông điện thoại reo rất lâu, sau đó cứ thế mà tắt đi.
Sắc mặt Âu Dương Tư Duệ càng trở nên khó coi hơn, tay nới lỏng cà vạt để hít thở sâu, rồi sau đó lại nhấn vào số máy khác mà gọi đi.

"Vu Tuấn, anh giúp tôi định vị vị trí của Minh Nguyệt, gửi địa chỉ ngay cho tôi nhé!"
Vu Tuấn.

"Vâng, tôi làm ngay đây thiếu gia!"
"..."
Cuộc gọi kết thúc, Âu Dương Tư Duệ ném điện thoại sang ghế phụ, anh khởi động xe rời đi, thoáng một cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của quản gia và người hầu trong nhà.
Vũ Minh Nguyệt lúc này không biết bão sắp ập đến, cô đang hăng say làm việc với đoàn làm phim.
...
Cảnh quay tiếp theo của Vũ Minh Nguyệt sắp bắt đầu, thì ở đây Âu Dương Tư Duệ cũng vừa lái xe đến nơi.

Mặt mày anh không được dễ chịu cho lắm, trên trán cứ như có khắc dòng chữ "Người sống đừng nên đến gần".
Với thân phận của Âu Dương Tư Duệ thì không khó để anh bước chân vào đoàn phim.

Anh cẩn thận tìm một vị trí khuất để đứng xem.Vì không muốn ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người, chờ xong việc rồi thì anh xử lý cô sau vẫn chưa muộn.
Vũ Minh Nguyệt ngồi ở ghế chờ, cánh tay đau nhức làm cô không ngừng nhíu mày khó chịu, mà chi tiết này rất nhanh đã đập vào mắt của Âu Dương Tư Duệ.

Anh không vội xuất hiện, mà chỉ lẳng lặng quan sát.
Vũ Minh Nguyệt ngồi ở đây cũng không hề nhận ra sự xuất hiện của Âu Dương Tư Duệ, sau vài phút nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, cô lại tiếp tục bị nhân viên gắn dây cáp lên người.
Bộ đồ cùng dây cáp thít chặt khiến Vũ Minh Nguyệt càng thêm khó chịu và đau đớn, cô cố gắng cắn chặt răng để nhịn cơn đau.
"Sẵn sàng, máy quay, diễn!" Đạo diễn ở đây lại tiếp tục chỉ đạo.
Cảnh quay này Vũ Minh Nguyệt ban đầu sẽ đánh nhau với zombie ở dưới đất, sau đó thì mới được đưa lên cao để quay cảnh nhào lộn trên không.

Với sự thuận lợi ở cảnh trước, mọi người đều nghĩ rằng lần này cũng sẽ dễ dàng thành công.
Nhưng ngay khi cáp treo được kéo lên cao, sắc mặt của Vũ Minh Nguyệt lại càng tồi tệ hơn, cô nhận ra cánh tay của mình lúc này giống như chẳng thể cử động nổi.

Cô nhắm mắt hít thở thật sâu, rồi cố gắng thực hiện động tác này thêm một lần nữa.
"Ah." Vũ Minh Nguyệt đột nhiên đau đớn kêu lên thảm thiết, cú nhào lộn của cô đã thất bại, cánh tay đau đã khiến cô không thể lộn vòng một cách hoàn hảo.
Ở trên cao, Vũ Minh Nguyệt ôm lấy cánh tay đầy khổ sở, nước mắt lúc này đã ứa ra nhạt nhòa trên mặt cô, sự cố gắng của cô đã thành công cốc rồi.
"Cắt! Mau đưa diễn viên xuống, nhanh lên!" Đạo diễn nhận ra tình hình liền lớn tiếng kêu lên.
Nhân viên lập tức điều khiển thả Vũ Minh Nguyệt xuống, Điềm Tâm và những người ở gần vội vàng chạy đến.

Có điều bọn họ còn chưa kịp chạm vào cô, thì Âu Dương Tư Duệ không biết từ lúc nào đã ở đấy.
Anh ôm lấy Vũ Minh Nguyệt, phẫn nộ gầm lên.


"Mau tháo dây cáp ra cho tôi!"
Mọi người nhìn anh đầy sợ hãi, sau đó nhân viên đoàn phim cũng vội vàng giúp Vũ Minh Nguyệt tháo dây cáp xuống.
"Tư...Tư Duệ, anh sao lại ở đây?" Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy anh liền quên cả đau đớn, cô sợ sệt hỏi.
"Em, hiện tại đừng có nói gì hết, anh đưa em đến bệnh viện trước!" Âu Dương Tư Duệ tức giận trả lời cô.
Vũ Minh Nguyệt lập tức im lặng không dám lên tiếng nói gì, cô vùi mặt vào ngực anh để tránh đôi mắt đáng sợ kia.
Nhìn Âu Dương Tư Duệ thân mật ôm Vũ Minh Nguyệt rời đi, Điềm Tâm đứng ngây ngốc ở đó cạn lời, giờ thì cô ấy có mười cái miệng cũng không biết giải thích thế nào với mọi người nữa đây.
...
Cả quãng đường dài Âu Dương Tư Duệ cũng không nói gì, thà anh mắng Vũ Minh Nguyệt một trận còn làm cô đỡ sợ hơn, anh thế này cô lại như ngồi trên đống lửa.
Mãi cho đến khi hai người đến được bệnh viện gần nhất, anh mới nhìn cô và lên tiếng.

"Em đau thế nào thì nhớ nói với bác sĩ rõ ràng, có hiểu không?"
Vũ Minh Nguyệt mặc kệ thương tích của mình, điều quan trọng bây giờ là cô phải làm cho anh hết giận.

"Anh không giận em chứ?"
"Em nhanh vào trong đi!" Âu Dương Tư Duệ thanh lãnh đáp.
"Em không đi, nếu anh giận thì em sẽ ở đây cho đau chết luôn!" Vũ Minh Nguyệt ương bướng nói.
"Vũ Minh Nguyệt!" Âu Dương Tư Duệ lại càng giận hơn.

Đã nói dối anh, còn dám để bị thương trước mặt anh, cô bây giờ còn muốn tự hành hạ mình nữa sao.
"Dạ!" Vũ Minh Nguyệt sợ hãi, mỗi lần Âu Dương Tư Duệ gọi cả họ tên cô đều khiến cô nổi cả da gà.

"Em vào trong là được chứ gì, anh hung dữ với em làm gì chứ?"
Vũ Minh Nguyệt lúc này mới bẽn lẽn cùng y tá đi vào trong phòng khám bệnh, vừa bước qua cửa cô còn lén quay đầu lại nhìn anh một cái.


Trong lòng cô không ngừng thét gào, đáng lý ra cô không nên giấu anh đi đóng phim.
...
Sau khi chụp X-quang, Vũ Minh Nguyệt được chẩn đoán là bị trật khớp vai, bác sĩ chuyên khoa đã giúp cô nắn lại vai.

Bởi vì cô chỉ bị trật nhẹ, nên không cần phải phẫu thuật, chịu khó dưỡng thương và ngưng hoạt động mạnh từ hai đến bốn tuần là sẽ ổn.
Có điều trật khớp vai cũng có thể tái đi tái lại, cho nên sau này Vũ Minh Nguyệt muốn đóng phim hành động cũng cần cân nhắc kỹ lưỡng một chút.
Âu Dương Tư Duệ không an tâm nên đã bắt Vũ Minh Nguyệt ở lại bệnh viện để theo dõi.
Anh đưa cô về phòng bệnh, kéo ghế ngồi ở trước mặt cô, nghiêm túc hỏi.

"Tại sao lại nói dối anh?"
Vũ Minh Nguyệt mím môi rũ đầu xuống thấp, hai tay cô đan vào nhau vì có hơi chột dạ.

"Em sợ anh lo lắng, cho nên mới không nói!"
"Vậy như thế này thì anh không lo lắng sao? Minh Nguyệt, em bị thương ở trước mặt anh thế này, có biết anh có bao nhiêu là sợ hãi không?" Âu Dương Tư Duệ thấp giọng hỏi tiếp.
Vũ Minh Nguyệt ngồi trên giường không có cách nào biện minh, cô thật sự biết sai rồi.

Không muốn cả hai rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh, cô liền chủ động ôm chầm lấy anh.
"Em biết sai rồi, sau này em sẽ không như vậy nữa, anh đừng giận có được không?".

Bình Luận (0)
Comment