Anh Chỉ Là Một

Chương 62

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trên phiến đá sạch sẽ, nước róc rách chảy qua, một cơn gió nhẹ thổi, lá trúc vang xào xạc.

Thương Hoài Tranh cảnh cáo Thương Giới, hiện tại tập đoàn Lục thị vì hai anh em tranh giành gia sản mà chia năm xẻ bảy, nhưng không chỉ là mục tiêu của mình anh.

"Bên anh của anh cũng có suy nghĩ này." Thương Hoài Tranh nhắc nhở: "Tốt nhất là cậu nên tiên hạ thủ vi cường [1]."

[1] Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế

Anh ruột của Thương Hoài Tranh chính là anh họ của Thương Giới, là nhánh bên bác của anh. Tập đoàn Thương thị làm ăn lớn, dòng họ cũng lớn, nhiều nhánh, anh em không ít, người nào cũng nhìn chằm chằm vào miếng thịt mỡ này như hổ rình mồi.

Thương Giới có thể vượt lên nhiều người như vậy, không phải chỉ dựa vào thân phận người thừa kế của anh. Tâm tư anh tỉ mỉ, thủ đoạn cao thâm, vì mình mở một con đường máu, trở thành người thắng, khống chế hơn 70% cổ phần của tập đoàn Thương thị.

Trong những anh em, Thương Hoài Tranh và Thương Giới xấp xỉ tuổi nhau, quan trọng hơn nữa là tình tính hợp với nhau, so với những anh em khác mà nói, tình cảm giữa họ là tốt nhất.

Thương Hoài Tranh thưởng thức năng lực của Thương Giới, tuy anh ấy không tham dự vào việc kinh doanh quản lý tập đoàn, tự tạo dựng sự nghiệp, nhưng anh ấy tin Thương Giới có thể khiến tập đoàn Thương thị phát triển bằng tốc độ nhanh chóng, nhánh nào cũng được phân chia.

Nhưng mà, trong gia tộc luôn có một ít người dã tâm không nhỏ, ý đồ muốn thay thế Thương Giới. Ví dụ như anh cả của anh ấy - Thương Kỳ, lần này chuẩn bị tranh cao thấp với Thương Giới ở chuyện nhà họ Lục.

Thương Hoài Tranh trở thành gián điệp mật báo.

"Mấy lời này vốn là anh không nên nói." Anh ấy bất đắc dĩ mỉm cười: "Đúng là khuỷu tay hướng ra bên ngoài."

Thương Giới vỗ vai anh ấy: "Giữa anh và em, còn hơn cả anh em ruột."

"Cho nên cậu tính làm sao bây giờ?" Thương Hoài Tranh lại rót cho anh một ly trà.

Đôi mắt thâm thúy của Thương Giới ẩn chứa gợn sóng kích động, giọng lành lạnh: "Muốn phân chia nhà họ Lục với em, cũng phải nhìn xem anh ta có nuốt nổi không, không nuốt nổi, đến lúc đó lại bị nghẹn."

"Cậu muốn mượn cơ hội này, mua lại số cổ phần của Thương Kỳ?"

Thương Giới hừ nhẹ một tiếng: "Phần bất động sản béo bở và công ty truyền thông vốn nổi danh của tập đoàn Thương thị, vào tay anh ta lại không ngừng lỗ vốn, năm nào cũng phải xin hỗ trợ một khoản tài chính lớn từ tập đoàn mới miễn cưỡng duy trì được, em đã sớm...khó chịu với anh ta."

Trong mắt Thương Giới lộ ra ý lạnh: "Anh ta có hai cái công ty lớn, lợi nhuận càng ngày càng ít, lãi ròng sợ là còn kém hơn nhà hàng của anh, em không muốn để người như vậy kéo chân sau."

Thương Hoài Tranh đồng ý với suy nghĩ của Thương Giới, anh cả của anh ấy - Thương Kỳ, tham lam, kiêu căng phách lối bên ngoài thì được, còn lại không làm được gì, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh ấy quay sang giúp Thương Giới.

"Nếu công ty lấy về được, em hy vọng anh có thể hỗ trợ quản lý." Thương Giới nhìn Thương Hoài Tranh.

"Cậu tha cho anh đi." Thương Hoài Tranh nói: "Nhà hàng còn lo không hết việc, làm sao có thời giờ quản lý công ty cậu?"

Thương Giới biết anh ấy có lý tưởng của mình, cũng không miễn cưỡng anh ấy. Người có thể kiên trì theo đuổi hoài bão của mình không nhiều lắm, Thương Hoài Tranh là một người, mà Giang Tỉnh Tỉnh cũng là một người.

Người như vậy, cuộc sống nhất định là vui vẻ, hơn nữa tràn ngập hứng thú.

Chính Thương Giới thì không có gì, nhưng anh nhất định sẽ cố gắng để họ được hạnh phúc.

Đột nhiên, Thương Hoài Tranh chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cuộc sống hôn nhân thế nào?"

Khóe môi Thương Giới vô ý nhếch lên: "Rất tốt."

Trong nhà có phụ nữ, không còn là không khí lạnh lẽo nữa, mà là không khí của đời sống thường ngày, trên bàn trong phòng ngủ có thêm chai lọ vại bình của phái nữ, nhà vệ sinh có dầu gội cho nữ, ngăn tủ cũng có băng vệ sinh, trên gối có thêm vài sợi tóc và hương thơm...

Tất cả bắt đầu trở nên êm đềm, tràn trề sức sống.

Anh cũng có hứng thú khác, không còn chỉ biết đến công việc, luôn chờ mong tan tầm, muốn về nhà, cũng có ý nghĩ muốn nghỉ phép.

"Tóm lại là được sống như một người thường."

Thương Hoài Tranh rửa sạch trà cụ, nghe vậy thì tay hơi khựng lại, đánh giá: "Nghe thú vị đấy."

Thương Giới nhìn anh ấy: "Sao lại cảm thấy hứng thú với cuộc sống hôn nhân của em? Không phải trước đây người nào đó vô cùng phản cảm với việc bàn chuyện cưới hỏi sao?"

Thương Hoài Tranh phản bác: "Người nào đó cũng từng thề son sắt là không kết hôn, giờ không phải vả mặt sao?"

Thương Giới nói: "Giấy thỏa thuận ly hôn là Mai phu nhân của chúng ta xé."

Thương Hoài Tranh vô tình vạch trần anh: "Nếu không phải xuất phát từ suy nghĩ của cậu, trên đời này có ai có thể ép cậu làm chuyện gì?"

Thương Giới không còn gì để nói, dứt khoát sảng khoái thừa nhận: "Giang Tỉnh Tỉnh tốt lắm."

"Tốt thế nào, là bề ngoài tốt hay là kỹ thuật diễn tốt?"

Nói đến Giang Tỉnh Tỉnh, trong mắt Thương Giới không khỏi hiện lên chút dịu dàng: "Chỗ nào cũng tốt, chuyện đó cũng hòa hợp. "

Thương Hoài Tranh:...

Có thể đừng nói chuyện thô tục với người ta không!

Chạng vạng, mọi người ra khỏi hội sở cưỡi ngựa, Thương Giới dừng xe ven đường, sau đó tắt máy, chờ Minh Giác.

"Hai người họ kém nhau mười mấy tuổi, một người là sinh viên năm hai, một người là ông chú già đời rồi, ít nhiều cũng có khoảng cách, có thể nói gì chứ?"

Giang Tỉnh Tỉnh nhìn Minh Giác và Thương Hoài Tranh trước cửa, cười nói: "Vậy giờ anh còn không cho phép người cách biệt tuổi tác nói chuyện với nhau?"

"Con bé thành niên chưa?"

"Năm nay vừa tròn mười chín."

Thương Giới nhíu mày: "Em gái em nhìn nhỏ quá, giống một đứa trẻ, anh cứ cảm giác anh họ dụ dỗ trẻ em."

"Em cũng có cảm giác này." Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Hồi nhỏ Minh Giác từng bị bạn học bắt nạt, để lại bóng ma, tính cách rất hướng nội, con bé có thể có thêm bạn, đây là chuyện tốt, anh đừng làm gì."

Thương Giới cùng Giang Tỉnh Tỉnh âm thầm quan sát trong chiếc Rolls-Royce, mà Minh Giác và Thương Hoài Tranh đang đứng ở cổng lớn, trao đổi WeChat với nhau.

"Máy đầy pin chưa?"

"Đầy rồi." Minh Giác mở WeChat ra: "Anh Thương, để tôi quét cho."

Thương Hoài Tranh lấy điện thoại ra, mở WeChat, đăng nhập, đưa mã QR đến trước mặt cô ấy.

"Đinh" một tiếng, Minh Giác nói: "Được rồi, thêm anh rồi đó."

"Tôi sẽ gửi ảnh cho cô ngay."

"Ừ, chuyện là..."

Hay là thôi đi.

Thương Hoài Tranh thấy gương mặt cô ấy đỏ bừng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, vì thế kiên nhẫn hỏi: "Sao thế?"

Minh Giác đắn đo trong chốc lát, nhỏ giọng nói: "Có thể gửi ảnh gốc không, góc trái bên dưới có cái nút gửi ảnh gốc, anh để ý chút."

Thương Hoài Tranh cười nhẹ, loại việc nhỏ này sao cô cũng ngại nói, thật dễ xấu hổ.

"Tôi biết rồi, sẽ gửi ảnh gốc cho cô."

"Cảm ơn anh."

Minh Giác quay đầu nhìn chiếc Rolls-Royce, Giang Tỉnh Tỉnh lập tức thu đầu vào, cũng đè đầu Thương Giới vào.

"Tôi phải đi rồi, anh Thương."

"Ừ." Anh ấy giơ điện thoại lên: "Sau này có việc gì thì liên hệ qua WeChat."

Minh Giác đi hai bước, Thương Hoài Tranh đột nhiên gọi cô ấy lại: "Chờ một chút."

Minh Giác vội vàng dừng chân, quay đầu nhìn Thương Hoài Tranh, Thương Hoài Tranh bước đến, lấy chiếc khuy cài áo dùng cho trang phục cưỡi ngựa, hình hoa hồng và thanh kiếm trong túi đưa cho cô ấy: "Cái này tặng cho cô."

"A"

Mặt Minh Giác đỏ lên, chẳng lẽ anh đã phát hiện cô vẫn luôn nhìn chiếc khuy cài áo này sao!

"Vậy không tốt lắm đâu, anh Thương." Minh Giác từ chối: "Đây là của anh, chị tôi nói, quân tử không đoạt vật yêu thích của người khác."

"Chỉ là một chiếc khuy cài mà thôi." Anh nói: "Lúc đi Nhật Bản du lịch, có tham quan triển lãm thủ công mỹ nghệ, thấy cái khuy cài áo này rất độc đáo, tùy tay mua mà thôi, chỉ là không phối được, dùng với trang phục cưỡi ngựa thì còn tạm được, còn hằng ngày thì không, nghe nói cô thích cosplay, có lẽ nó hợp với cô hơn."

Nghe nói, anh nghe nói chỗ nào chứ!!

Minh Giác cúi đầu, đỏ mặt, không biết nên nói gì, lúc này nếu có Giang Tỉnh Tỉnh hoặc chị gái cô ở đây, còn có thể thay cô nói chuyện.

Thương Hoài Tranh thấy cô rụt rè như vậy, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cài chiếc khuy cài kia vào cổ áo cô: "Cô không cần sợ tôi, cứ xem tôi là một người bạn là được."

Minh Giác cúi đầu, nhìn cái khuy cài tinh xảo kia: "Cảm ơn, tôi nhất định sẽ giữ gìn nó."

Thương Hoài Tranh vẫy tay với cô: "Tạm biệt."

"... Tôi nhớ còn thiếu anh một bữa cơm."

Thương Hoài Tranh cười nhẹ: "Cô thật sự muốn mời tôi ăn cơm sao?"

Anh rất khó tưởng tượng, một cô gái dễ ngại ngùng như thế, còn dám mời anh cùng ăn một bữa.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, cố lấy dũng khí lớn nhất, hỏi: "Tôi mời anh, anh sẽ đến sao?"

Thật ra Thương Hoài Tranh tính từ chối, anh có thể nhìn thấy trong mắt Minh Giác, một chút ngại ngùng lại có chút bất an.

Cô bé này còn quá nhỏ, anh có thể xem cô là em gái, nhưng nếu nói đến phát triển thành tình yêu nam nữ... Anh cảm thấy có lẽ mình vẫn thuộc phái bảo thủ.

Cô hợp với những chàng trai cùng tuổi ngây ngô hơn, tuổi xấp xỉ, cùng chung sở thích, tình yêu thưở thiếu thời thường là tốt đẹp, cũng nhẹ nhàng nhất.

Cuộc đời và những gì đã trải qua khiến Thương Hoài Tranh trong chuyện tình cảm trở nên nặng nề, nhiều vấn đề hơn, có lẽ là cô bé này không chịu nổi.

Nhưng mà, lời từ chối đã đến bên cổ họng, lại bị Thương Hoài Tranh nuốt xuống, biến thành: "Chúng ta hẹn thời gian trên WeChat, được không?"

Minh Giác chạy chậm về phía xe, gương mặt đỏ bừng, cả gương mặt tràn đầy ý cười, không thể che được.

Cô ấy dùng tay che mặt, vui vẻ kêu lên một tiếng.

Giang Tỉnh Tỉnh trông thấy chiếc khuy cài độc đáo trên cổ áo cô ấy, cười nói: "Được đấy em gái, nói mấy câu đã lấy được đồ người ta, sau này chị cũng không dám nói em miệng lưỡi vụng về."

Minh Giác vội vàng giải thích: "Không phải, chuyện này... Em cảm thấy nó rất độc đáo nên nhìn thêm vài lần, sau đó anh Thương một hai phải tặng cho em."

Thương Giới cười nhẹ: "Thương Hoài Tranh rất ít mua đồ, nếu muốn xuống tay thì nhất định là thứ rất thích, nhưng mà anh ấy thật sự keo kiệt, có thể lấy đồ của anh ấy, là bản lĩnh của em."

Minh Giác gỡ khuy cài xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.

...

Lúc Giang Tỉnh Tỉnh đến tổng bộ tập đoàn Thương thị, lễ tân liếc mắt một cái đã nhận ra cô, lễ phép cung kính gọi cô một tiếng phu nhân, mời ngồi xuống uống trà, lập tức gọi điện thoại kêu người mang cô lên tầng.

Giang Tỉnh Tỉnh thì không khuôn phép như vậy, nói: "Không cần, tự tôi có thể tìm được."

Văn phòng của anh, cũng không phải lần đầu tiên cô đến.

"Phu nhân, giờ tổng giám đốc Thương đang họp, cần tôi báo cho anh ấy là phu nhân đã tới không ạ?"

"Không cần, đừng quấy rầy anh ấy."

Giang Tỉnh Tỉnh nói xong, bước đến chỗ thang máy.

Bên cạnh có vài cô gái đang chờ thang máy, thấy cô đến thì lễ phép nhường cho cô, các cô ấy chuẩn bị chờ lượt thang máy sau.

Cô cười với các cô ấy, giữ cửa thang máy: "Không sao, cứ vào đi."

Mấy cô gái hai mặt nhìn nhau, vui vẻ đi vào, các cô ấy chính là fan của Giang Tỉnh Tỉnh, lúc này chỉ ước có thể tiếp xúc gần gũi với cô.

"Phu nhân, phu nhân có thể ký tên cho em không?" Có cô gái nơm nớp hỏi.

Giang Tỉnh Tỉnh vui vẻ đồng ý: "Không thành vấn đề."

Mấy cô gái khác thấy thế, cũng liên tục lấy notebook và bút trong túi xách: "Phu nhân, em cũng muốn!"

"Phu nhân kí cho em với!"

...

Cửa thang máy mở ra, một đám cô gái trẻ vây quanh Giang Tỉnh Tỉnh muốn ký tên, các nhân viên khác thấy thế cũng chạy đến.

"Phu nhân, em cũng muốn ký tên."

"Em có thể chụp ảnh với phu nhân không!"

"Phu nhân, phu nhân sẽ ký giúp bạn tôi chứ, cô ấy là fan ruột của cô!"

...

Giang Tỉnh Tỉnh lo vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của mọi người, vì thế kịp thời thu tay lại: "Giờ không ký nữa, tan tầm rồi lại ký."

Mấy cô gái chưa được kí tên thất vọng nói: "Vậy... Tan tầm phu nhân còn ở đây không?"

"Tôi không có ở đây, mọi người có thể nhờ Thương Giới mang về cho tôi, ký xong tôi lại kêu anh ấy đưa cho mọi người, vậy được không?"

Mấy cô gái nhìn nhau, trong mắt có sự chờ mong: "Vậy... Thật sự có thể sao ạ?"

"Sẽ bị mắng đấy ạ."

"Có khi còn bị đuổi việc nữa."

"Tổng giám đốc Thương dữ lắm."

...

Giang Tỉnh Tỉnh đành phải cầm hết notebook đến văn phòng Thương Giới, mọi người cũng tự giác không quấy rầy cô.

Vừa rồi Thương Giới gửi tin nhắn cho cô, kêu cô đến công ty chờ anh, nói muốn mang cô đi gặp một đối tác.

Hai người đã công khai, Thương Giới chỉ hận không thể khoe ân ái với cả thế giới, nếu không phải vì Giang Tỉnh Tỉnh đóng phim cũng rất bận, có lẽ ngay cả đi làm anh cũng mang cô theo.

Thương Giới đi công tác nước ngoài, luôn dành ra nửa ngày để đi dạo các cửa hàng nữ trang hoặc cửa hàng nước hoa, cảm thấy không tồi sẽ chụp gửi cho Giang Tỉnh Tỉnh, Giang Tỉnh Tỉnh nói thích, anh sẽ mua không hề do dự, thậm chí Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy bình thường, chỉ cần anh cảm thấy cô mang đẹp thì cũng mua.

Cho nên mỗi lần về nhà, Lâm Xuyên luôn xách theo một đống nữ trang.

Giờ mỗi khi mở tiệc chiêu đãi khách khứa, hoặc là đi uống trà bàn chuyện làm ăn, dù là trường hợp nghiêm túc thế nào, Thương Giới ăn được đồ ăn ngon hay điểm tâm ngon cũng không thèm che dấu, trước mặt đối tác gọi phục vụ, mua thêm một phần mang về, phu nhân anh sẽ thích ăn.

Thế cho nên không bao lâu sau, chuyện Thương Giới cưng chiều vợ, ai trong xã hội thượng lưu cũng biết.

Thương Giới cũng không để ý người khác bàn tán sau lưng anh thế nào, đây là cuộc sống của anh. Nửa đời trước cẩn thận tuân thủ phép tắc, hiện tại đã bao nhiêu năm qua đi, anh chỉ muốn sống thoải mái hơn một chút.

Trong văn phòng, Giang Tỉnh Tỉnh ngồi trên ghế xoay của anh, nghiêm túc ký tên, trên bàn để một xấp notebook rất dày, đều là mấy cô gái kia năn nỉ Lâm Xuyên đưa vào.

Cửa văn phòng mở ra, người đàn ông kia bước vào.

Anh mặc tây trang màu xám vừa người, thân hình cao lớn, không hề thua người mẫu. Mặt mũi thì càng khôi ngô không thể bắt bẻ, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, thấy cô liền sáng lên.

Giang Tỉnh Tỉnh ngẩng đầu, thấy anh thì trong lòng liền cảm thấy vui vẻ ấm áp.

Anh đến chỗ cô, vòng qua bàn, chống tay trên ghế, cúi người dán sát tai cô. Giang Tỉnh Tỉnh có thể cảm thấy mùi hương trên người anh.

Bàn làm việc vốn để các loại tài liệu, giờ thì tất cả đều là chữ ký của cô.

Thương Giới hơi híp mắt, cười nói: "Trước đây người nhân viên sùng bái là anh, giờ lại là fan của em."

Giang Tỉnh Tỉnh nhếch môi, thầm nói có phải anh hiểu lầm gì rồi không, anh là người họ sợ nhất mới đúng.

Nhưng cô không nói ra, Thương Giới cầm bút, muốn giúp Giang Tỉnh Tỉnh ký tên, Giang Tỉnh Tỉnh giành lại notebook: "Cái này không cần anh Thương mệt lòng."

Thương Giới lấy bút gõ đầu cô: "Còn trẻ mà lòng hư vinh cũng lớn đấy."

Giang Tỉnh Tỉnh nghiêm túc đến từng nét bút, viết chữ ký cuối cùng, đưa cho Thương Giới: "Được rồi, giúp em đưa họ đi."

Thương Giới nhướng mày, giúp cô cầm xấp notebook rất dày ra ngoài, nhìn dáng vẻ này, nếu anh có đuôi thì chắc chắn sẽ không ngừng vẫy, vô cùng vui vẻ vì phu nhân cống hiến sức lực.

Lúc đám nhân viên thấy xấp notebook màu sắc rực rỡ của mình trong tay anh, trong lòng rất thấp thỏm, nhưng cũng may có phu nhân trong văn phòng, tổng giám đốc Thương có giận cũng không làm gì.

Thật hy vọng bình thường phu nhân không có việc gì thì đến công ty nhiều chút, chắc chắn cuộc sống của họ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Thương Giới quay lại văn phòng lần nữa, thấy người vợ của mình đang ngồi trên chiếc ghế lớn, ôm chân chơi điện thoại, nhìn nhỏ nhắn hơn rất nhiều.

Trong lòng anh gợn sóng, đi qua, đôi tay xuyên qua dưới nách cô, trực tiếp bế cô đặt lên bàn làm việc.

Giang Tỉnh Tỉnh còn chưa phản ứng lại, anh đã tiến lên một bước, dùng đùi tách hai chân cô ra, đầu ngón tay thon dài kéo cà vạt, động tác gợi cảm lại có chút bất cần.

Giang Tỉnh Tỉnh ngồi trên bàn làm việc, đề phòng nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"

Thương Giới dán sát tai cô, nhẹ nhàng nói: "Không nhìn ra à?"

Giang Tỉnh Tỉnh chỉ cảm thấy một dòng điện lưu chạy từ cột sống lên, má ửng đỏ, nhẹ nhàng đẩy anh: "Đây là văn phòng đấy, anh chú ý chút đi."

"Đã sớm muốn vậy rồi." Anh không hề lùi ra, trái lại còn tiến thêm một bước, đến gần sát cô.

"Trước kia ngồi ở vị trí này, anh đã từng nghĩ vô số lần, cùng em ở đây, sẽ là cảm giác như thế nào." Tay anh nhẹ nhàng trêu chọc sợi tóc bên tai cô, động tác này khiến thân thể cô hơi run rẩy.

Xương quai xanh gợi cảm dưới cổ áo như ẩn như hiện.

Giang Tỉnh Tỉnh đưa tay ôm cổ anh, nói: "Vẫn luôn muốn hỏi anh, công khai chuyện của chúng ta sẽ mang đến rắc rối gì cho anh không?"

Thương Giới dịu dàng nói: "Em không gặp rắc rối, anh liền không có rắc rối."

Cổ Giang Tỉnh Tỉnh bị anh làm ngứa, không khỏi nở nụ cười: "Vậy anh không sợ công bố tin tức đã kết hôn sẽ ngăn hoa đào của anh sao?"

Thương Giới đẩy cô ra phía trước, tách đầu gối cô ra, khóe môi nhếch lên, giọng trầm thấp: "Hoa đào của anh chỉ có em thôi."

"Ừm... Đừng... Ở đây mà!"

...

Bởi vì suy xét đến việc lát nữa phải gặp đối tác, Thương Giới cũng không đánh lâu dài với cô, chỉ một lần rồi thôi, tuy chưa thỏa mãn nhưng cũng mau chóng dọn dẹp.

Anh bế cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô, vào phòng để quần áo, vì cô chọn chiếc váy xinh đẹp nhất.

Sau đó anh đi tắm, Giang Tỉnh Tỉnh giúp anh chà lau, sửa sang lại bàn làm việc.

Trong khoảng thời gian này, người đàn ông kia đã thay đổi rất nhiều. Thương Giới sống mẫu mực trong quá khứ, sợ là cũng không dám nghĩ, anh sẽ ở trong văn phòng của mình...

Giang Tỉnh Tỉnh thấy được bóng dáng của nhân cách thứ hai trên người anh.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, người đàn ông kia đang tắm rửa.

Cô sửa sang lại tài liệu trên bàn, đặt ở góc trái phía trên, phát hiện trên bàn có một tập tài liệu về cô.

Thương Giới ra khỏi phòng tắm, trên vai choàng một chiếc khăn màu trắng, cơ bắp rắn chắc gợi cảm lạ thường.

Anh ngẩng đầu nhìn Giang Tỉnh Tỉnh, dịu dàng hỏi: "Nhìn gì thế, mê mẩn vậy à?"

Giang Tỉnh Tỉnh buông tài liệu: "Cơ mật thương nghiệp của anh, em xem có thể bán bao nhiêu tiền."

Thương Giới mỉm cười, nhìn một xấp tài liệu, nói: "Đó là báo cáo tài vụ quý này của tất cả công ty con thuộc tập đoàn Thương thị, em trộm nó ra ngoài bán, sẽ có không ít công ty muốn, bán được thì nửa đời sau của em có thể không lo."

"Oa, cứ để trên bàn như vậy, thật sự không sợ em là gián điệp thương mại sao?"

"Anh sợ." Thương Giới lấy máy sấy, đến trước gương: "Anh sợ tầm mắt em quá hạn hẹp, trộm chút tiền này rồi chạy, không nhìn thấy giang sơn mà người đàn ông của em có thể cho em trong tương lai."

Giang Tỉnh Tỉnh đi qua, cầm máy sấy trong tay anh, giúp anh sấy tóc, nói: "Em phát hiện, ngài Thương càng ngày càng dẻo miệng đấy."

"Phải không?"

"Chính anh không phát hiện sao, anh không giống trước đây."

Thương Giới thật sự không phát hiện, cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô gái vuốt ve từng sợi tóc, anh nói: "Anh chỉ cảm thấy vui vẻ hơn trước đây."

Tay Giang Tỉnh Tỉnh hơi khựng lại, sau đó khôi phục bình thường, tiếp tục giúp anh sấy tóc: "Vậy thì tốt."

Anh cảm thấy vui vẻ, vậy thì rất tốt...

Ngày đó, Thương Giới mang Giang Tỉnh Tỉnh đi gặp vị đối tác đến từ Anh quốc.

Vì sự kiện lúc trước, Thương Giới vẫn luôn tiếc đơn làm ăn từ Anh quốc, không ngờ mấy ngày trước, Peter lại chủ động tới Trung Quốc.

Lúc này, Thương Giới mở tiệc chiêu đãi ông ấy, hơn nữa về mặt hợp tác cũng đưa ra ưu đãi lớn nhất.

Peter nói: "Louis, lần trước chúng ta tan rã trong không vui, nhưng sau đó tôi có nghe nói chuyện kia, nghe nói người Trung Quốc có câu ngạn ngữ, gọi là thương nhân trọng lợi khinh biệt ly. Nhưng tôi cho rằng, nếu vì lợi ích trước mắt mà ngay cả vợ mình cũng vứt bỏ, hợp tác cùng người như thế quá nguy hiểm. Cho nên tôi đến đây một lần nữa, bày ra thành ý, cùng anh bàn chuyện làm ăn, giúp anh mở ra con đường xâm nhập thị trường Anh."

Ông ấy đứng lên, trịnh trọng vươn tay: "Louis, hợp tác vui vẻ."

Thương Giới cũng đứng lên, bắt tay với ông ấy: "Ngài Peter, tôi nghĩ việc hợp tác nhất định sẽ rất thuận lợi."

Giang Tỉnh Tỉnh mang một chiếc váy xinh đẹp, ngồi bên cạnh Thương Giới, yên lặng nghe mọi người dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với nhau.

Cô không hiểu nội dung trao đổi hợp tác trên bàn cơm của đàn ông, cho nên chỉ tuân thủ bổn phận của một người vợ, yên lặng ngồi cạnh Thương Giới, làm bình hoa tao nhã mỉm cười.

Nhưng dù thế thì cũng không có ai xem Giang Tỉnh Tỉnh là phông nền cho Thương Giới.

Thương Giới thương vợ là điều mà nhiều người biết, từ khi hai người công khai, Thương Giới tham gia các loại yến tiệc luôn thích mang theo cô, cũng không phải muốn cho cô vầng sáng, trở thành phông nền cho sự nghiệp thành công của anh.

Anh chỉ là thích cô ở bên cạnh mà thôi.

Cho nên dù là trường hợp quan trọng gì, Thương Giới vĩnh viễn không bỏ qua vợ mình, lúc một đám người vây quanh anh, anh cũng sẽ nắm tay cô theo bản năng; lúc ăn cơm, anh sẽ cẩn thận bóc tôm cho cô; mà lúc bước vào thang máy, anh nhất định phải đưa tay chống cửa, để cô đi vào trước...

Tác phong mẫu mực của một người chồng tốt đẹp cũng mang đến không ít vận may cho Thương Giới, như lời Peter nói: "Ngạn ngữ nói "thương nhân trọng lợi khinh biệt ly", nhưng người đàn ông trọng tình cảm, vĩnh viễn là đối tượng hợp tác đáng tin cậy, trong khoảng thời gian này, công trạng của tập đoàn Thương thị gần như là tăng gấp đôi."

Trước kia anh nỗ lực làm việc, là vì kéo dài vinh quang của bậc cha chú.

Mà bây giờ, tất cả nỗ lực của anh chỉ có một mục tiêu, vì cho cô một giang sơn tươi đẹp.
Bình Luận (0)
Comment