Ăn Vụng Dưới Miệng Sói

Chương 22


“Khẳng định là Hổ Trảo Trại làm!” Hầu Tam lòng đầy căm phẫn.
Trong khi hắn đang tức giận lên án, Tô Nhiên chải vuốt rõ ràng chuyện đã xảy ra.
Đại đương gia của Mai Hoa Trại nửa năm trước qua đời, nguyên nhân chết là trúng độc, một cây ngân châm có chứa độc đâm vào sau cổ của hắn.
Lúc ấy rất nhiều người trong sơn trại hoài nghi là Hổ Trảo Trại làm, thứ nhất không có chứng cứ, thứ hai sau khi đại đương gia chết, Hổ Trảo Trại lại không có động tĩnh gì đặc biệt.
La Thuận Phong tuyên bố, ai có thể báo thù thay cho Đại đương gia, vị trí của Đại đương gia này liền cho kẻ đó.
Trước đó không lâu, Nhị đương gia trong rừng cây nhỏ lại phát hiện một tử thi phía sau cổ cũng trúng cùng loại ngân châm.
Sau chuyện đó, Nhị đương gia thường xuyên xuống núi, tìm kiếm hung thủ.
Kết quả sao, hung thủ không bắt được, chính hắn còn trúng châm độc.
Tô Nhiên có chút cạn lời, lúc trước nàng ở trong rừng bị La Thuận Phong dùng tiểu đao uy hiếp, còn tưởng rằng đối phương là một cao thủ ghê gớm, hiện tại xem cũng chỉ là so với nàng mạnh một chút, nói không chừng ném phi đao đã là trình độ tối cao của La Thuận Phong rồi.
“Nhị đương gia của các ngươi ……” Câu nói kế tiếp Tô Nhiên thực lễ phép mà nuốt trở về chưa nói.
Nhưng mà Hầu Tam nghe hiểu, tức khắc bất mãn, vì La Thuận Phong biện giải: “Nhị đương gia của chúng ta vốn dĩ không phải xuất thân tập võ, hắn trước kia là học đồ ở y quán.”
Nếu lúc này Tô Nhiên đang uống nước nhất định sẽ phun ra: “Hắn là học y?!”
Vậy có thể giải thích lúc ấy ở trong rừng, hắn có lẽ không phải sờ thi, mà là đang kiểm tra nguyên nhân cái chết của thi thể.
“Vậy hắn không thể cứu Đại đương gia của các ngươi sao?” Tô Nhiên tò mò, học nghệ không tinh a.
Hầu Tam có chút không được tự nhiên: “Ngươi không biết tình huống trước kia của sơn trại chúng ta liền không cần nói bậy.

Nhị đương gia vốn dĩ rất ít khi hồi trại, lần này là bởi vì nghe nói Đại đương gia đã xảy ra chuyện, hắn mới gấp trở về.


Thời gian ngắn như vậy hắn sao có thể tới kịp cứu người?”
Tô Nhiên không cùng hắn cãi cọ, hỏi: “Vậy lần này hắn có thể chết hay không hả?”
Hầu Tam vô cùng kiên định lắc đầu: “Nhị đương gia của chúng ta thể chất rất đặc thù, dường như độc dược không làm hắn chết.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Tô Nhiên kiên định một chút.

Nàng thật sự không muốn La Thuận Phong chết, hắn nếu xảy ra chuyện, sơn trại này ước chừng cũng phải giải tán, trại giải tán nàng liền không có nhà để về.
Đặc biệt là ở thời điểm mấu chốt này, nàng ăn vạ ở sơn trại, thẳng cho đến khi Ân Kỳ rời đi phủ Tề Châu.
Hơn nữa sau này nàng cũng đừng mơ mà định cư lại ở phủ Tề Châu.

Nàng thật ra không sao cả, chỉ là sẽ chậm trễ tình yêu của Tô Tịch và Ân Hoa.
Tô Nhiên lại hỏi: “Nếu là Hổ Trảo Trại làm, ý đồ của bọn họ là gì?”
Nghe được Hổ Trảo Trại, Hầu Tam đôi mắt đều đỏ: “Đương nhiên là muốn thâu tóm chúng ta, nhưng mà bọn họ nơi đó không thu người vô dụng.”
Nói cách khác, lão nhược bệnh tàn trong trại này nhân gia không cần.
Tô Nhiên cân nhắc hỏi: “Trong trại này ai có thể đánh nhau giỏi nhất?”
Hầu Tam nói: “Phùng đại ca rất lợi hại, Nhị đương gia cũng rất lợi hại.”
Tô Nhiên há hốc mồm.


Phùng đại ca chính là Phùng Xung đi, đánh nhau toàn dựa cậy mạnh, không có chút kỹ xảo.
Đến nỗi Nhị đương gia…… Không đề cập tới cũng thế.
Nàng lại hỏi: “Vậy nơi này có ai có bản lĩnh đặc thù gì không?”
Hầu Tam mờ mịt lắc đầu.
Tô Nhiên:…… Cho nên đến bây giờ thù của Đại đương gia cũng chưa báo là bởi vì không ai muốn ôm vị trí Đại đương gia này đi?
Sơn trại này cũng không biết là nên tồn tại như thế nào.

Bất quá ngẫm lại, lúc trước nếu nàng và Tô Tịch dừng ở trong tay Hổ Trảo Trại, chỉ sợ hiện tại người đều không còn.
Nơi xa có người rống lên một câu: “Nhị đương gia lại hộc máu!”
Hầu Tam một phen kéo Tô Nhiên: “Chúng ta mau đi xem một chút.”
Tô Nhiên bị Hầu Tam kéo vào phòng của La Thuận Phong, vừa lúc nhìn thấy hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Tô Nhiên nào giờ gặp qua loại chuyện hộc máu này, sợ tới mức dừng chân lại, rụt vai xuống, hỏi Hầu Tam: “Không phải ngươi nói hắn bách độc bất xâm sao?”
Hầu Tam mờ mịt: “Ta chưa nói hắn bách độc bất xâm, ta là nói độc dược không làm hắn chết.”
Tô Nhiên bĩu môi: “Bộ dáng nửa sống nửa chết này cùng với đã chết có gì khác nhau a? Chẳng lẽ qua mấy ngày có thể tự động tiêu độc?”
La Thuận Phong lau khóe miệng: “Ngươi ước gì ta đã chết đi.”
“Ngươi chết ta lại không có chỗ tốt gì.” Tô Nhiên thực lòng nói, “Bất quá ngươi thật nên hảo hảo ngẫm lại, vạn nhất ngươi có chuyện gì sơn trại này làm sao bây giờ.”
Còn có thuyền muối kia thuộc về ai nha?

La Thuận Phong dựa vào phía sau nhắm mắt lại, nửa chết nửa sống mà nói: “Đợi cơn sóng này qua đi rồi nói sau.”
Tô Nhiên không rõ, đợi cái gì?
Ngoài cửa vội vã chui vào một người, còn chưa đứng vững thì giọng nói thô cũng đã rống ra: “Nhị đương gia, các huynh đệ đều đã tập hợp xong, cùng nhau liều mạng với bọn họ!”
Tô Nhiên há hốc mồm, liều mạng với ai? Tình huống như thế nào? Như thế nào lại đậm chất xã hội đen vậy.
Hầu Tam ngày thường ở bên ngoài kéo xe, đối với sự vụ trong trại quản không nhiều lắm, hơn nữa hắn tuổi tác nhỏ thể trạng lại gầy, không giống Phùng Xung không có việc gì cũng có thể đứng ở phía trước.
Hắn hiện tại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, liền giữ chặt Phùng Xung: “Phùng đại ca làm sao vậy?”
Phùng Xung cắn răng: “Hổ Trảo Trại kia vây quanh dưới chân núi của chúng ta.”
Hầu Tam đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó khí huyết bùng lên, mặt mày đều đỏ, oán hận chạy đi ra tìm gia hỏa.
Tô Nhiên lại cả kinh, thầm than xui xẻo, vừa mới đắc tội Ân Kỳ, đang may mắn có cái điểm dừng chân nhưng còn chưa có an ổn mấy ngày đâu.
Nàng nhân lúc mọi người không chú ý chậm rãi lui ra phía sau, quay người lại lao ra phòng.
Một hơi chạy về chỗ ở, Tô Tịch đang ở trong phòng may áo.
Tô Nhiên không rõ, nàng suốt ngày sao lại may nhiều quần áo như vậy, kim chỉ không cần tiền hả?
Đoạt đi quần áo trong tay Tô Tịch, Tô Nhiên phân phó nói: “Mau thu thập đồ đạc chạy nhanh đi.”
Tô Tịch bị bộ dáng sốt ruột của Tô Nhiên dọa, hoảng loạn hỏi: “Đi đâu?”
Động tác Tô Nhiên nhanh chóng đem quần áo đóng gói, lại đem bạc cất đi, còn không quên đem hai thỏi vàng lớn kia giấu đi, đây chính là nàng liều cái mạng nhỏ mới có được.
Nàng xuống tay không ngừng, đồng thời trả lời Tô Tịch: “Không biết, chạy trước lại nói, có người đánh lại đây.”
Tô Tịch đứng ngơ ngẩn, mắt thấy tỷ tỷ đem bạc cất vào trong lòng ngực, nàng một phen đi lên ngăn lại: “Chúng ta đi rồi, Hầu nãi nãi bọn họ làm sao bây giờ?”
Tô Nhiên cảm thấy vấn đề này rất buồn cười, giống như các nàng không đi thì Hầu nãi nãi liền có biện pháp.
Nàng có lệ nói: “Bà ấy còn có tôn tử đâu, không cần chúng ta nhọc lòng.”
Tô Tịch dùng sức túm chặt tỷ tỷ: “Không thể cứ như vậy ném xuống bọn họ còn mình thì chạy trốn.”

Tô Nhiên dở khóc dở cười, tiểu cô nãi nãi nữ chính này bệnh lại tái phát.
“Chúng ta lưu lại cũng chỉ có bản lĩnh tặng đầu cho người ta.”
Tô Tịch vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn nàng, một lát sau lắc đầu: “Tự tỷ đi đi, ta sẽ không đi.

Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, chúng ta ở chỗ này lâu như vậy.

Giày tỷ mang trên chân, đế giày vẫn là Hầu nãi nãi cấp cho.”
Nàng nói đến phía sau giọng nói lại nghẹn ngào, hiển nhiên lại muốn khóc.
Nàng nói xong, quay đầu liền chạy đi ra ngoài.
“Ai.” Tô Nhiên hơi há mồm, không biết nên nói cái gì.
Trong phòng chỉ còn lại có một mình nàng, trên tay cầm tay nải vừa mới thu thập xong.

Tô Nhiên giật giật ngón chân, này giày xác thật so với trước kia vừa thoải mái lại ấm áp.
Tô Nhiên ở trong lòng khuyên chính mình.

Nàng có thể trước tiên xuống núi, bảo tồn sinh lực, dù sao Tô Tịch là nữ chính không có khả năng xảy ra chuyện.
Bạc trong ngực đủ để nàng và Tô Tịch sinh hoạt được một thời gian, hơn nữa vẫn là cuộc sống có chất lượng.
Bên ngoài phòng có rất nhiều tiếng người đang chạy, còn có tiếng binh khí phết đất, còn có tiếng thét to.
Tô Nhiên cắn răng, rối rắm lại rối rắm, cuối cùng đem tay nải ném trên giường, xoay người đi qua phía phòng của La Thuận Phong..

Bình Luận (0)
Comment