Ẩn Hôn

Chương 90


Edit: Sơn Tra
Hứa Khuynh đẩy cửa ra, đối diện với ba người đàn ông mặc tây trang, mang giày da, trong tay ôm văn kiện đứng chờ.

Ánh mắt chạm nhau, Hứa Khuynh nhận ra bọn họ đều là những chủ quản cấp cao của Cố Tùy.

Cô gật đầu chào hỏi.
Ba người bọn họ lập tức mỉm cười đáp lại, sau đó đi lướt qua Hứa Khuynh, ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng, loại mùi hương này có thể làm dịu đi sự cứng cỏi của đàn ông.

Điều đó cũng làm cho ba vị chủ quản cấp cao cảm thấy Hứa Khuynh lôi hại, đột nhiên cảm thấy có một người vợ như vậy, có quỳ xuống cũng không có gì.

Cửa văn phòng phía sau bị đóng lại.

Hứa Khuynh vào văn phòng.
Cố Tùy ngồi trên sô pha, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc không châm lửa lật giở văn kiện, mà khóe môi của trợ lý Trần vẫn còn ẩn chứa ý cười, cậu ta thấy Hứa Khuynh tiến vào, cười nói: "Bà chủ, tôi đi ra ngoài trước."
Hứa Khuynh: "Được."
Tiếp theo, cô nhìn thấy trợ lý Trần chạy như bay ra ngoài, trên mặt toàn là ý cười.
Buồn cười vậy sao?
Hứa Khuynh nghĩ.
Cô đi qua, ngồi xuống sô pha bên cạnh Cố Tùy.

Cố Tùy lúc này mới nâng mắt nhìn cô, sau đó theo tầm mắt của cô nhìn điếu thuốc trên đầu ngón tay mình, anh cong khóe môi, ném điếu thuốc vào thùng rác, nói: "Là của bọn họ mới đưa, anh cũng không định hút."
Hứa Khuynh: "Ồ."
"Bà xã, tìm anh có chuyện gì?" Cố Tùy đóng văn kiện, nắm lấy tay cô mà thưởng thức, lại nhìn cô.

Hứa Khuynh cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của người đàn ông này đúng thật là cấp bậc của ảnh đế.
Cô bĩu môi: "Anh nói đi?"
Cố Tùy mỉm cười: "Chỉ là một bữa tiệc mà thôi, em sớm hay muộn cũng sẽ phải lộ diện, thuận tiện chống lưng cho em."
Người thích ức hiếp Hứa Khuynh quá nhiều, thậm chí bao gồm cả cô và dượng của anh, trong khoảng thời gian này, bọn họ thường trốn trong bóng tối chế giễu, cho nên anh muốn Hứa Khuynh dùng thân phận Cố phu nhân đứng bên cạnh mình, để cho những người khác nhìn xem rồi cân nhắc miệng lưỡi của chính mình.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là muốn tổ chức sinh nhật cho cô.

Bù đắp cho những năm tháng cô đã bỏ lỡ.
Hứa Khuynh đá anh một cái: "Vậy anh cũng không nói trước với em."
"Nói thì em sẽ đồng ý sao?"
Hứa Khuynh: "..."
Sẽ không.
Cô chỉ muốn trải qua sinh nhật với mẹ.

Cố Tùy như là nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: "Sau khi bữa tiệc kết thúc, chúng ta sẽ trở về Mật Lâm, mẹ và chị Tiêu sẽ chuẩn bị bánh kem cho em."
Hứa Khuynh: "Thật sao?"
Cố Tùy: "Là thật."
"Đừng tức giận, đến đây, để anh ôm một chút." Nói xong, anh túm lấy tay cô, Hứa Khuynh xoay người, bị anh ôm vào lòng.

Sinh nhật của Hứa Khuynh là vào ngày 6 tháng 6, đúng lúc trong khoảng thời gian 《 Cổ thần 》 đang chiếu.

Chiều hôm đó, Cố Tùy mời nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm tới cửa.

Tiểu Lan không yên tâm nên cũng theo đến, ngày thường tạo hình gì đều là do Tiểu Lan định đoạt.

Lần này Cố Tùy mời đều là người có tiếng, Tiểu Lan nháy mắt trở thành chân sai vặt, cũng cam tâm trở thành chân sai vặt.
Đêm nay, Hứa Khuynh là vai chính.
Quần áo ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng vẫn là chọn màu đỏ.

Sau khi nghe nói cô chọn màu đỏ, rất nhiều nữ diễn viên sắp tham gia buổi tiệc đã từ bỏ màu đỏ.

Tiểu Lan ngồi phía nam tính Hứa Khuynh, vừa bấm điện thoại vừa tấm tắc: "Chậc chậc, khó trách chị Tô nói quyền lực là một thứ tốt."
Lần trước làm cho một nữ diễn viên trong giới giải trí phải từ bỏ màu sắc, là Liễu Yên của Liễu gia Lê Thành.


Nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm ngậm ý cười giúp Hứa Khuynh hóa trang.

Sau ba giờ.
Hứa Khuynh tạo hình xong bước ra.
Ông cụ Cố gật đầu: "Cháu dâu của ông được lắm, rất có phong phạm của bà nội cháu năm đó."
Hứa Khuynh đi qua, khoác lấy cánh tay của ông cụ Cố: "Ông nội, kể cho cháu nghe về bà nội đi."
"Bà ấy sao, chỉ thích mặc váy màu đỏ, còn có sườn xám màu đỏ." Ông cụ nói: "Lúc ông bà kết hôn đã mặc đồ cưới thêu rồng phượng, bà nội của cháu rất xinh đẹp."
"Hôn lễ của ông bà theo kiểu Trung Quốc truyền thống, rất rườm rà, nhưng ông yêu vẻ đẹp cổ điển đó của bà nội cháu, sau khi bà ấy qua đời, ông không còn hứng lên gì với thành phố xem trong vật chất này nữa cho nên mới về quê tĩnh dưỡng."
Hứa Khuynh nghe xong, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra đó là kiểu người đẹp gì.

Tiểu Lan nói: "Ông ơi, ông nhất định rất thích bà ấy."
"Nói nhảm, rất thích sao? Đó là thật sự yêu." Ông cụ hừ một tiếng.

Tiểu Lan le lưỡi, cười hì hì.

Sau đó, ông cụ nhìn đồng hồ: "Cố Tùy đâu?"
Hứa Khuynh nói: "Vừa rồi Cố Tùy còn đang họp, đợt chút anh ấy sẽ trực tiếp qua đó."
Ông cụ Cố: "Được."
Khoảng 6 giờ rưỡi.
Hứa Khuynh và ông cụ Cố lên xe, xe khởi động đi đến địa điểm của bữa tiệc, địa điểm được sắp xếp lần này không phải là ở bên ngoài khách sạn mà là ở một trong những sản nghiệp của họ Cố.
Biệt thự Thanh Hồ.
Trời dần dần tối.
Xe chạy qua cổng sắt, còn phải chạy thêm một đoạn đường rất dài nữa mới đến, hay bên đường là những cây ngô đồng cao lớn, uy phong, làm cho con đường này có vẻ vô cùng trang nghiêm.

Ông cụ vuốt ve chòm râu hoa râm, nói: "Nơi này mới là nhà chính của họ Cố, năm đó ông cố của cháu làm trong quân đội, đáng tiếc sau này chúng ta đều không muốn tham gia vào chính trị mà là lựa chọn con đường mới, ba mẹ chồng cháu đều là giáo sư, ông cũng là giáo sư, bà nội cháu là nhà thiết kế trang phục, tới thời của Cố Tùy, nó lại đi con đường tư bản này, cháu biết lúc trước ông tức giận bao nhiêu không?"
Hứa Khuynh gật đầu: "Cháu có thể cảm giác được."
Ngày thường nói chuyện phiếm, ông cụ Cố luôn biểu hiện khinh thường cùng với trào phúng cái ngành sản xuất này của Cố Tùy, nhưng đây là cháu trai của mình, ông cụ còn có thể làm sao bây giờ?

Một mặt thì không thích, một mặt khác lại bênh vực người mình.
Cho nên có khi ông cụ cũng rất mệt tâm.

Ông cụ "hừ" một tiếng, nói: "Lúc trước ông cũng vô cùng có ý kiến với nghề nghiệp của cháu, nhưng sau khi thấy cháu diễn 《 Cổ thần 》, ông lại cảm thấy nghề nghiệp này của cháu cũng rất có ý nghĩa, có một số chuyện sẽ cần các người giúp diễn lại, diễn xuất cũng không phải giải trí, nó là một loại bày tỏ."
Hứa Khuynh tức khắc cảm động nói: "Ông nội, ông thật tốt."
Ông hiểu.
Ông cụ vỗ cánh tay Hứa Khuynh: "Ông nội ủng hộ cháu."
Hốc mắt Hứa Khuynh ửng đỏ.
Lời nói của ông nội càng làm cho cô thêm hiểu rõ, cô đi con đường này cũng không chỉ bởi vì danh lợi, tiền tài, nó còn nhiều lý tưởng đáng theo đuổi hơn.

Khi cô còn đi học, giảng viên giảng bài rất hay, cũng làm cho bọn họ tràn lan hy vọng về cái ngành sản xuất này, mang theo trái tim nhiệt tình, muốn hoàn thành mộng tưởng, đạt được điều mình mong đợi, nhận được nhiều kịch bản hay… Chỉ là sau khi rời khỏi trường học thì mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Bọn họ không nói đến chuyện mộng tưởng, không nói đến chuyện chuyện xưa, không nói đến chuyện kỹ thuật diễn xuất.
Chỉ nói đến tài nguyên, chỉ nói đến tiền, chỉ nói đến độ nổi tiếng.

Mỗi người đều thật nóng nảy.
Lúc này, Hứa Khuynh lại cảm thấy đã tìm về nhiệt huyết lúc xưa, ông nội thật tốt.

Xe cuối cùng cũng đến cửa chính, đèn đuốc sáng rực rỡ, màu sắc bên ngoài của căn nhà ba tầng rất cổ điển, nhìn ra cảm giác niên đại, nhưng trước kia căn nhà này cũng là một căn nhà giàu có.

Đèn pha bật sáng.
Một chiếc Bentley khác lái đến, đậu ở bên cạnh, cửa xe mở ra.

Cố Tùy mặc tây trang, mang giày da bước xuống, đi thẳng đến chỗ Maybach, kéo mở cửa xe, đặt tay lên nóc xe, anh nhìn cô gái ngồi trong xe.

Cố Tùy ngừng thở trong giây lát.

Anh nhìn thẳng vào cô.
Cô thật xinh đẹp.
Đẹp đến nỗi làm cho người ta nghẹt thở.
Hứa Khuynh cũng nhìn Cố Tùy, đêm nay anh mặc một bộ âu phục ôm sát, áo sơ mi màu đen tuấn lãng, cương ngạnh, thật đẹp.


"Cố Tùy, mi rốt cuộc có dắt tay con bé hay không? Không dắt, Khuynh Khuynh, cháu xuống bên này với ông nội." Giọng nói của ông cụ cắt ngang ánh sáng của bọn họ, thanh âm cứng rắn xuyên thủng màng nhĩ của bọn họ.

Hứa Khuynh hoàn hồn, cử động thân thể, nhất thời có chút bối rối, theo bản năng xoay người muốn theo ông cụ xuống xe.

Ai biết, vừa mới cúi người thì ông cụ đã đóng sầm cửa lại.

Hứa Khuynh: "....."
Bên kia, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông truyền đến, đầu ngón tay gõ gõ lên nóc xe, anh nói: "Đến đây đi, bà xã."
Hứa Khuynh mím môi.
Xách váy dịch sang phía Cố Tùy.

Cố Tùy khom lưng ôm eo cô bước ra.

Mà lúc này, rất nhiều xe đã đến, xếp hàng dài, bật sáng đèn, đang chuẩn bị xuống xe.

Hứa Khuynh vừa xuống xe, rất nhiều đèn xe đều chiếu lên trên người cô, cô mặc một chiếc váy hai dây màu đỏ với đường viền cổ xếp ly hình chữ U, đồng thời, đôi chân dài thon gọn cũng được xẻ tà, lắc tay màu bạc tùy ý rũ xuống cổ tay.

Làm cho cô vừa đơn giản vừa hào phóng, lại đẹp không sao tả xiết.
Cố Tùy ôm lấy eo cô, nhìn cô vài giây.
Hứa Khuynh chưa từng được ai nhìn như vậy, mặt đỏ ửng, khuôn mặt khi đỏ lên lại càng xinh đẹp.

"Bíp bíp ——"
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng còi xe.
"Bíp bíp bíp ——"
Những chiếc xe vốn đang lịch sự tại sao lại đột nhiên bóp còi inh ỏi, hơn nữa mấy tiếng "bíp bíp bíp" này giống như đang nói gì đó, Cố Tùy nghe vậy, đá lên xe một cái đáp lại bọn họ.

Hứa Khuynh hỏi: "Anh đá như vậy là có ý gì?"
"Cút."
Hứa Khuynh: "Vậy bọn họ vừa mới nói cái gì?"
"Không biết xấu hổ."
Hứa Khuynh: "....."
Thế giới của đàn ông, cô không hiểu!.

Bình Luận (0)
Comment