Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 67

Rất nhiều người nói ra những lời khích tướng cô công khai như vậy, bản thân Tần Lan là một người có lòng tự trọng rất cao, hiện tại cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.  

Tất cả đều là tại gã này!  

Tại sao cứ phải đem chuyện ngồi tù ra nói vậy chứ?  

"Lan Lan, quần áo của anh ta trông cũng không hề rẻ tiền! Là cô mua cho anh ta  sao?" Một thanh niên tóc ngắn nhìn Tần Lan cười nói: "Cơ mà cũng đúng thôi, cậu ta thì lấy đâu ra tiền chứ? Chỉ là tôi thật sự không ngờ, cô lại thích nuôi trai đẹp đấy, tôi thật sự đã đánh giá thấp cô rồi!"  

"Anh..."  

Hai tay Tần Lan nắm chặt dưới gầm bàn, móng tay sắp cắm sâu vào da thịt.  

"Tôi có nợ nhà họ Tần một khoản tiền thua bạc, cũng không thể nói là không có tiền, tôi cũng có một ít tiền!", Mạc Hiển nhìn mọi người khẽ mỉm cười rồi nói.  

Vừa nghe tin anh còn nợ cờ bạc, mọi người càng cười vui vẻ hơn.  

"Này em gái, mắt nhìn đàn ông của em gái cũng thật là... bá đạo đấy!"  

Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài nở nụ cười ác ý nói: “Nhìn xem chiếc dây chuyền này của chị, tuy chỉ có giá tám trăm ngàn tệ nhưng là anh rể của cô đã đặc biệt mua nó từ Châu Âu cho chị! Đàn ông ấy à, quan trọng nhất vẫn là tấm lòng, là thái độ!"  

"Đúng vậy, chồng chị mới mua cho chị một chiếc Maybach trị giá hơn 3 triệu tệ, tuy không đắt nhưng ít nhất cũng thể hiện một chút tấm lòng của đàn ông! Lan Lan, bạn trai cô có tặng gì cho cô không?". Một cô gái búi tóc củ tỏi khác lại nhìn cô mỉm cười tủm tỉm.  

Đám người này kẻ tung người hứng, thực sự khiến người mà có nền bệnh tăng huyết áp phải tăng xông lên mất.  

Tần Lan tức giận đập bàn, lập tức chống bàn đứng dậy, cô thật sự không hiểu, những người này sao cứ bắt nạt cô như vậy, không chỉ cười nhạo cô, còn cười nhạo Mạc Hiển.  

Tại sao ông nội của cô lại chẳng có phản ứng gì cả, ông vẫn đang nâng ly rượu mừng với những người khác!  

"Mọi người ăn đi, tôi đi vệ sinh!", Tần Lan nhìn mọi người rồi lạnh lùng nói.  

Thanh niên mặc áo sơ mi trắng hừ lạnh một cái: "Đúng rồi, tôi thấy có vẻ như chưa từng tặng rồi, nhưng cũng đúng! Một kẻ nghèo khổ như cậu ta, có thể tặng được cái gì chứ?"  

"Ai nói tôi không có gì để tặng?"  

Mạc Hiển chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía cô: "Chờ đã!"  

"Đừng làm gì, anh làm tôi bẽ mặt đến mức không có lỗ nào chui xuống đấy!"  

Lúc này, Tần Lan ngượng ngùng đến mức ngón chân cái có thể đào ra một căn biệt thự rồi ấy chứ.  

"Tăng- tắng- tằng--!"  

Anh móc từ trong túi ra một chiếc đồng hồ vỡ đến độ của thể bỏ đi được rồi, đưa cho Tần Lan, lại còn ấn chặt vào tay Tần Lan: “Đồng hồ này chỉ có giá trị mấy trăm triệu thôi, em cứ đeo đi!”  

Phụt——!  

Mọi người có mặt ở đây lập tức được một tràng cười to, thậm chí ước gì còn có thể bò lăn xuống đất mà cười.  

Một mảnh đồng hồ vỡ, bong tróc sơn, mâm đồng hồ đều đã sáng bóng, mặt đồng hồ còn vỡ nát, vậy mà nói đáng giá vài trăm triệu?  

Cái này cho không người ta còn chê!  

Đồ hàng thải này, người ăn xin lang thang cũng chẳng thèm!  

Món quà này của Mạc Hiển đâu phải để cứu nguy đây, rõ ràng là đang đổ thêm dầu vào lửa!!!  

"Ha ha ha ha, không xong rồi, tôi hết chịu nổi rồi! Cười đến đau bụng!" 
Bình Luận (0)
Comment