Ám Nhật

Chương 79


Lâm Hảo đã có được Hoá Hình cho nên Lương An lại một lần nữa đến Thanh Lâm Doanh thêm lần nữa chỉ là lần này không đi một cách công khai.

Dù sao mới cách đây không lâu bệ hạ đã đến thị sát Thanh Lâm Doanh bây giờ lại đến nữa thì không hay cho lắm.

Hiện tại các chủ tướng của các doanh cũng chỉ có Lâm Hảo là có cấp 3 nội công mà thôi.

Còn lại tất cả đều là cấp 2 trở xuống thậm chí như Dương Mạnh tướng quân còn không có nội công.

Có một sự lý thú là Lý Hổ tính ra đã khá lớn tuổi nhưng không hiểu sao cũng lên được cấp 2 ở cái tuổi này.

Thông thường thì càng lớn tuổi càng khó đột phá chẳng hiểu sao Lý Hổ ở cái tuổi ngoài 40 lại có một bước tiến như vậy.

Lương An cũng định sau khi hoàn tất khảo sát Lâm Hảo thì sẽ đến Nam Giang Doanh một lần.

Dù sao bây giờ Nam Giang Doanh cũng đang là đại doanh có nhiều binh sỹ nhất nước Lương.Lương An đến một cách bí mật cho nên Lâm Hảo hoàn toàn không nhận được bất cứ tin tức gì.

Chỉ khi Lương An cưỡi Ô Vân đi vào trong doanh thì Lâm Hảo mới biết.

Lần này Lương An chỉ mang theo duy nhất Dương Mặc mà thôi.

Thống lĩnh Cấm Vệ Quân bây giờ đủ sức để giúp cho Lương An không cần ra tay trong những tình huống bình thường.- Tham kiến bệ hạ.- Được rồi.

Ngươi có Hoá Hình rồi đúng không.

Vẫn như cũ.

Em gái lên.Dương Mặc lắc đầu nguây nguẩy đi lên.- Ngươi cẩn thận một chútDương Mặc còn nhân tiện cảnh báo luôn Lâm Hảo.

Trong khi đó Lâm Hảo cũng không còn tự tin như trước cho nên cũng rất lễ phép đáp lời.- Tạ thống lĩnh nhắc nhở.Sau đó thì Lâm Hảo bắt đầu mở Hoá Hình của mình rồi tấn công Dương Mặc.

Dương Mặc cũng mở Hoá Hình mà chính xác hơn là Lĩnh Vực Phòng Ngự của mình ra.

Bạch Ngưu lúc này không chỉ to lớn hơn mà màu trắng của nó cũng trở nên rõ ràng hơn như màu sữa chứ không có cảm giác trong suốt như cũ.

Thêm một lần nữa Lâm Hảo bị dội ngược trở lại nhưng lần này Lâm Hảo không còn ngã lăn ra nữa mà vẫn đứng được.Sự khác biệt lớn nhất trong mấy lần khảo nghiệm của Lâm Hảo là biểu hiện của Lương An.

Lần đầu tiên là nụ cười khá vui vẻ vì biết Dương Mặc sẽ thắng, lần thứ hai thì rõ ràng là thương cảm với Lâm Hảo còn lần này là bất ngờ.

Một biểu hiện mà Dương Mặc không sao hiểu được.- Ngươi quê ở đâu?Lương An hỏi Lâm Hảo một câu không liên quan đến tình hình hiện tại.- Thần sinh ra ở vùng đông bắc nhưng theo trưởng bối trong nhà thì quê của thần ở hướng đông.- Trưởng bối trong nhà ngươi còn không?- Bẩm bệ hạ vẫn còn.


Hiện tại cha mẹ thần đều ở vùng tây nam này.- Đi.

Chúng ta đến nhà ngươi.

Ngay bây giờ.Cả Dương Mặc và Lâm Hảo đều biết tại sao bệ hạ lại muốn làm thế.

Dù vậy thì họ vẫn phải làm theo một cách vô điều kiện.

Trông bệ hạ có vẻ như rất quan trọng việc này.Sau đó cả ba rời đại doanh đi về nhà của Lâm Hảo.

Vì Lâm Hảo là đại tướng của một doanh cũng là tướng quân cấp nhị phẩm cho nên nhà cửa cũng coi như là khá ổn.

Nó toạ lạc ở trong chủ thành của vùng tây nam không cách đại doanh Thanh Lâm quá xa.

Đi chưa đến 2 ngày là họ đã đến nơi.- Cha mẹ.

Mau hành lễ với bệ hạ.Khi Lâm Hảo nói điều này thì cha mẹ của Lâm Hảo như bị sét đánh lập tức quỳ xuống hành lễ.

Dù con trai là tướng quân cấp nhị phẩm nhưng họ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được tận mắt trông thấy bệ hạ.

Nhất là bệ hạ lại còn đến nhà họ thì có nằm mơ họ cũng chưa từng mơ đến.- Không cần đa lễ.

Vào trong nhà rồi nói.Khi cả mấy người đi vào trong nhà thì Lương An bảo Lâm Hảo không cho bất cứ hạ nhân nào trong phủ nghe được câu chuyện họ sắp nói.

Cho nên toàn bộ người làm trong phủ nhà Lâm Hảo đều không được lại gần gian tiếp khách.

Dương Mặc đang canh phòng ở bên ngoài.

Thậm chí còn dùng Lĩnh Vực để chắc chắn không có một ai có thể lại gần.- Lâm Hảo nói với ta.

Quê nhà của các ngươi ở phía đông.

Là phía đông nào?- Bẩm bệ hạ.

Cha thần vốn gốc là người nước Giang.

Quê ở vùng núi ở phía đông nước Giang tuy nhiên vẫn còn cách bờ biển khá xa.

Sau đó không biết vì sao mà ông ấy đến vùng biên giới hai nước sinh sống.


Rồi sang nước Lương trong giai đoạn tiên vương mới lên ngôi.Người đang trả lời là cha của Lâm Hảo.- Cha ngươi có nội công hay không?- Bẩm bệ hạ ông ấy có.

Ông ấy còn thường xuyên kể cho thần nghe về môn phái của ông ấy.- Hoá Hình của ông ấy cũng là Hoàng Ưng sao?- Đúng thế thưa bệ hạ.

Hoá Hình của ông ấy là Hoàng Ưng.- Khi mất ông ấy có nói gì không?- Bẩm bệ hạ.

Khi mất ông ấy có nói "Sau này nếu con cháu gặp được người có Hoá Hình là Hồng Hạc, Sa Ngư, Quỷ Ảnh.

Thì phải kết thân với họ, nếu không may đối đầu nhau thì không được giết chết".Sau khi nghe những lời này nước mắt của Lương An bỗng nhiên chảy ra.

Đây cũng chính là di nguyện của sư phụ Lương An.

Sư phụ của Lương An và ông nội của Lâm Hảo xuất thân từ cùng một môn phái.

Và đến tận khi chết họ vẫn nhớ về nơi này.Nhìn thấy Lương An rơi lệ.

Cả gia đình Lâm Hảo đều cảm thấy kỳ lạ.

Thậm chí Dương Mặc ở bên ngoài cửa cũng thế.

Từ lúc gặp mặt cho đến giờ Lương An chưa bao giờ thể hiện cảm xúc như thế này.- Bệ hạ không sao chứ?- Ta không sao.

Những lời cha ngươi vừa nói cũng là những lời mà sư phụ của ta trước khi qua đời để lại.- Sư phụ của bệ hạ!- Ông ấy cũng là người xuất thân từ môn phái của ông nội ngươi.- Dám hỏi bệ ha.

Sư phụ của bệ hạ có Hoá Hình là gì?- Quỷ Ảnh.- Theo lời cha tiểu nhân nói.

Người có Quỷ Ảnh là đệ tử kiệt xuất nhất trong mấy đời của môn phái.

Có được bí tịch ở trong phái truyền lại.Cha của Lâm Hảo sau đó kể cho Lương An nghe về những gì ông ấy nghe từ cha của mình.

Môn phái đó tan rã là do sau khi trưởng môn cuối cùng tức sư phụ của ông nội Lâm Hảo cũng như vị ẩn sỹ là sư phụ của Lương An mất.

Đệ tử mỗi người mỗi chí không thống nhất được cho nên lần lượt rời đi.

Có người ở lại nước Giang có người đi ra nước khác.

Bốn người có Hồng Hạc, Quỷ Ảnh, Sa Ngư, Hoàng Ưng là những huynh đệ thân thiết với nhau cho nên mới để lại di nguyện như thế mong thế hệ sau của họ không phải chém giết những người từng là đồng môn của mình.


Vẫn còn những người khác nữa của môn phái nhưng có vẻ như họ không được hoà thuận với bộ tứ này.

Và bốn người bọn họ có vẻ như bị những người còn lại đuổi đi khỏi nước Giang.Lương An thật không ngờ rằng có mình lại được nghe về quá khứ của sư phụ mình theo cách này.

Ông ấy vốn chưa từng kể cho Lương An về bản thân mình thậm chí đến tên thật cũng chưa bao giờ nói cho Lương An biết.

Và thật may mắn khi Lương An có thể tìm được một trong 3 người kia.

Bây giờ Hoàng Ưng đã ở đây rồi chỉ còn Sa Ngư và Hồng Hạc mà thôi.- Lâm Hảo.

Từ nay người chính là người của ta.

Sắp tới ngươi sẽ đến Thần Võ Doanh nhận chức.

Thời gian này ngươi cứ ở lại nhà cùng cha mẹ đi.

Sắp tới ngươi sẽ phải xa nhà rất lâu đấy.- Tạ bệ hạ ân điển.Lương An và Dương Mặc rời đi trong tâm trạng khá khác thường của Lâm An.

Từ lúc lên ngôi không phải Lương An quên đi di nguyện của sư phụ mà là quá tập trung vào việc nước cho nên chỉ nghĩ rằng.

Nếu gặp được những người này thì tốt còn không gặp được thì thôi.

Dù sao sự phụ cũng không bảo tìm họ chỉ là nếu có duyên thì giữ họ lại bên cạnh còn không thì tha cho họ một mạng.

Còn bây giờ khi nghe xong câu chuyện ở môn phái của họ thì Lương An trở nên quyết tâm trong việc thực hiện di nguyện này.

Lương An có được Huyền Lôi là nhờ mạng sống của sư phụ cho nên một chút chuyện này Lương An nhất định phải làm.Sau khi quay về Lương An lập tức thông báo cho Hộ Long Sơn Trang tìm kiếm tất cả mọi thông tin về người có Hoá Hình là Sa Ngư và Hồng Hạc.

Chỉ cần tìm được thì nhất định không được để mất giấu.

Lương An sẽ tự mình tìm đến những người đó.

Cùng lúc đó thì Lâm Hảo cũng chính thức được điều đến Thần Võ Doanh còn Minh Võ thì được điều đến Nam Giang Doanh.

Lý Hổ được điều chuyển đến Liên Cực Cảng.

Mệnh lệnh mà Minh Võ nhận được là cố gắng mở rộng nhiều nhất khu vực kiểm soát của nước Lương dọc theo biên giới với nước Giang.

Tự tăng binh sỹ của Nam Giang Doanh lên 5 vạn.

Còn Lý Hổ thì nhận được mệnh lệnh tiếp tục biến Liên Cực Cảng thành một căn cứ chính của vùng đông bắc.

Sau này nó sẽ nơi xuất phát của quân sỹ nước Lương khi bắc tiến.Nhìn thì như Lý Hổ bị xuống chức nhưng thực tế là Lý Hổ được giao nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.

Khi mà Liên Cực Cảng hiện tại là nơi đóng tàu chiến cho thuỷ quân cũng là nơi đồn trú nhiều binh sỹ nhất ở vùng đông bắc nước Lương bên ngoài đại doanh.


Nơi đây đang được xây dựng cả kho lương cả kho vũ khí.

Quân số cũng đã lên đến cả vạn người.

Hiện tại nó chẳng khác nào một đại doanh không chính thức cả.Lâm Hảo đến Thần Võ Doanh cũng được giao nhiệm vụ mới.

Đầu tiên là phải di chuyển doanh trại của Thần Võ Doanh đến địa điểm mới là thung lũng núi Tích Sơn.

Sau đó phải hồi phục chiến lực lại như trước.

Hơn nữa Lâm Hảo còn được đích thân Diệp Hùng tướng quân dạy bảo về chiến lược, chiến thuật của Thần Võ Doanh.

Cái này thì thật ra cũng chẳng khác gì Minh Võ cả.

Diệp Hùng tướng quân vốn gắn bó nhiều năm với Thần Võ Doanh chẳng có ai hiểu rõ binh sỹ nơi này như ông ấy.

Việc điều động bọn họ thế nào thì chẳng có ai hơn được Diệp Hùng tướng quân cả.Chức vị mới này mới thật sự là cuộc khảo nghiệm mà Lương An dành cho Lâm Hảo.

Tuy nhiên dù có kết quả thế nào thì cũng có thể chắc chắn rằng Lâm Hảo sẽ luôn được Lương An ưu ái.- Lâm Hảo có Hoàng Ưng à.

Vậy là tìm được một người.

Thật may không phải đối đầu với họ.- Em cũng là đệ tử của sư phụ.

Cho nên để ý tới thằng cậu ta một chút.- Tên nhóc đó tạm thời chưa được.

Hôm nào rảnh rỗi em sẽ chỉ dẫn một phen.Diệp Tinh Hà nói vậy thôi chứ thực ra là đang rất hứng thú.

Dù sao cũng có người để cho Diệp Tinh Hà có thể đường hoàng mà "dạy bảo" thế thì không thể bỏ qua được.

Chỉ thương cho Lâm Hảo chuẩn bị bước vào những ngày mệt mỏi nhất trong cuộc đời của mình.

Quân vụ đã bận mải như thế còn thêm tai hoạ từ trên trời rơi xuống này nữa thì không hiểu Lâm Hảo sẽ khổ sở đến mức nào.Nếu không phải vì Dương Mặc hoàn toàn không thích việc luyện tập cho Lâm Hảo thì Lương An đã để Dương Mặc đi rồi.

Dù sao tính tình của Dương Mặc cũng hiền lành nội khí lại không thể sát thương.

Từ lúc có được Lĩnh Vực Phòng Ngự thì Dương Mặc chỉ muốn giao đấu với Ảnh mà thôi.

Mỗi lần đều là Dương Mặc đứng trong Ám Vụ để cho Ảnh tất công bằng đủ mọi cách.

Mục Vân thì luyện tập được khả năng tấn công bất ngờ của mình còn Dương Mặc thì càng lúc càng hoàn thiện khả năng phòng ngự.

Với hai người họ thì lợi cả đôi đường..

Bình Luận (0)
Comment