Âm Dương Tân Nương

Chương 54


Sau khi bọn hình nhân giấy biến mất, tôi và Tô Nhi mới hoàn hồn nhìn về phía Lão mù, hai người họ vẫn đánh nhau rất kịch liệt.
Tôi ngồi dậy, thừa lúc Dược sư phụ không để ý, tôi liền cầm theo kiếm gỗ đào tận dụng lực từ bàn chân đạp mạnh vào thân cây bay đến với ý định sẽ đâm chết ông ta.

Nào ngờ ông ấy như đoán trước được ý định của tôi, liền nghiêng đầu né kiếm, sau đó cho tôi một chưởng văng ra xa.
Tôi lộn mấy vòng trên mặt đất, toàn bộ cơ ngực đều đau đến khó thở.

Tô Nhi vội vàng đến đỡ tôi đứng dậy.
Lão mù cầm ra một lá phù dự định sẽ dùng nó đối phó với Dược sư phụ, nhưng càng không thể ngờ là đạo phù chưa chạm vào da thịt ông ấy thì đã hoá thành tro, chuyện này cũng dễ hiểu vì ít nhiều Dược sư phụ này cũng là một thầy bắt ma đối với những loại phù này từ lâu đã thuộc nằm lòng.
Tình hình lúc này đúng là tiến thoát lưỡng nan, lão mù từ thế công giờ đây là hoá thành thủ.

Nước cờ dường như xoay chuyển hoàn toàn.
Dược sư phụ thấy lão mù thất thế liền há miệng nhe nanh cười lớn:
"Tên già chết tiệt, không cầm cự nổi nữa đúng không?"
Lão Mù đến giờ phút này vẫn rất mạnh miệng:
"Ta khinh..."
Dược sư phụ cười lớn, sau tiếng cười đó mây đen vần vũ, từ trong bìa rừng lại xuất hiện hàng trăm hình nhân giấy, ông ta há miệng lớn nốt trọn đám hình nhân đó vào bụng.
Chỉ thấy sau khi nuốt sạch đám hình nhân, ông ta càng trở nên mạnh hơn, chưa gì đã cho Lão Mù một chưởng bay ra xa.

Lão Mù dựa vào âm thanh liền nhào lộn một vòng lập tức đã đứng vững trên đất.

Lão Mù đấu pháp thất thế, liền chuyển sang đấu khẩu:
"Thân là một pháp sư trừ ma, giờ lại trở thành một thứ người không ra người, ma không ra ma"
Dược sư phụ dùng ánh mắt tràn đầy oán khí nhìn chúng tôi:
"Làm việc tốt thì được cái gì? Con của ta đã chết rồi không sống lại được.

Nhưng bây giờ thì khác, ta chỉ cần hút đủ âm khí nơi đây, sau đó uống máu đủ 99 đồng nam, đồng nữ, thì ta sẽ có thể sống lại như một con người và hồi sinh con trai của ta."
Lão Mù lại nói:
"Những lời vô nghĩa này mà ông cũng tin sao?"
"Có gì mà không tin chứ." Dược sư phụ đáp lại.
Lão Mù chau mày, cảm thấy con người này đến cùng cũng chẳng biết hối cãi:
"Đến bước đường này mà ông vẫn không biết hối cải.

Ông chịu nổi đau mất con, giờ đây lại muốn người khác giống mình à?"
Dược sư phụ túm lấy lão mù, liên tục quát mắng:
"Ngươi im miệng, nếu không phải do các ngươi cản đường ta, phong ấn ta dưới mộ thì ta sớm đã cứu được con trai của mình rồi, ta chỉ muốn con trai ta sống lại...haha...haha..."
Tôi cảm thấy không thể nào chấp nhận được sự cố chấp này, nếu bản thân tôi và mọi người không ai nói ra, thì có lẽ cả đời này ông ta đều mang theo chấp niệm mà tồn tại:
"Nếu con trai ông được sống lại dựa trên sự chết đi của người khác, liệu cậu ta có chấp nhận không? Cậu ta sẽ cảm tạ hay là hận ông?"
Dược sư phụ hằn học lên, ánh mắt đỏ rực như lửa.


Miệng liên tục gầm gừ:
"Hận ta? Nó làm sao có thể hận ta, nó không bao giờ hận ta..."
Tô Nhi lại tiếp tục nói lên nỗi lòng:
"Những người trong thôn đều là những người tin tưởng ông, họ đến chết vẫn không tin ông là Lệ Quỷ.

Dược sư phụ, trong thôn này chỉ còn lại những người già không chốn nương thân, lẽ nào ông cũng muốn giết họ?"
Tôi cảm thấy sau những lời nói này, ông ta dường như buông lỏng cơ thể hơn, cứ nghĩ Dược sư phụ sẽ vì những lời này mà giác ngộ.

Nào ngờ ông ta lại hút hết âm khí nơi đây vào người, mắt bừng bừng sát khí.

Quỷ khí trong cơ thể ông ta cũng toả ra khắp nơi, một màu tang thương bao phủ lấy toàn bộ thôn Nguyên Hoàn.
Lão Mù dựa vào xúc giác cảm thấy quỷ khí của Dược sư phụ ngày càng mạnh nếu vẫn do dự chỉ e đại la thần tiên mới hàn phục được ông ta.
Lão Mù ném ra bốn bức tứ tượng gồm Huyền Vũ, Thanh Long, Chu Tước và Bạch Hổ
Tứ tưởng này lần lượt đại diện cho bốn hướng là:
Thanh Long đại diện cho phía Đông (hình thành từ vật tổ của người Đông Di)
Huyền Vũ đại diện cho phía Bắc(vật tổ của người Hoa Hạ)
Bạch Hổ đại diện cho phía tây(vật tổ của người Tây Khương)
Chu Tước đại diện cho phía Nam(vật tổ của người Thiếu Hạo)
Bốn bức tượng tự thân trấn giữ bốn hướng, tạo thành một cái chuông lớn nhốt Dược sư phụ vào bên trong.

Từ trước đến nay, tôi đều thấy chuông vàng, chuông đồng...!Nhưng cái chuông này lại khác hoàn toàn với bình thường, bề mặt của nó có bốn màu sắc, mỗi một màu lại đại diện cho một hướng.
Màu xanh ở phía Đông
Màu đỏ ở phía Nam
Màu trắng ở phía Tây
Màu đen ở phía Bắc(cũng chính là trung tâm)
Bốn thần thú như ẩn như hiện quay quanh cái chuông, Dược sư phụ ở bên trong tỏ ra đau đớn vô cùng, nếu như đến cùng ông ta không hối cãi chắc chắn sẽ bị chết trong Chuông này.
Tô Nhi cũng rất kinh ngạc về sức mạnh của chiếc Chuông:
"Lão Mù, không ngời ông lại có được pháp bảo như vậy."
"Đây là Chuông trấn yêu do ta nghiên cứu dựa vào tứ tượng và Ngũ hành tạo nên" Lão mù đắc ý trả lời Tô Nhi.
Dược sư phụ ở bên trong, chỉ quan sát thôi đã thấy được ông ta đau đớn đến nhường nào rồi, ông ta đáng thương hay đáng trách đây? Vì con mà phải chịu cảnh trở thành lệ quỷ, nay cũng vì chuyện này mà hồn siêu phách lạc.
Chúng tôi cứ nghĩ là bắt được Dược sư phụ nên không hề đề phòng, ánh mặt trời cũng dần vụt tắt.

Thời khắc tứ tượng suy yếu nhất thì Chuông trấn yêu cũng bị lật tung, Dược sư phụ bị người khác đưa đi, thấp thoáng trong sương mờ tôi chỉ thấy bóng lưng của một nữ nhân mặc giá y, chắc chắn đó là Ngô Mệnh.
Lão Mù tức giận thu Chuông Trấn Yêu về túi, miệng còn liên tục chửi rửa:
"Chó chết, vậy mà cũng để ông ta thoát được."
Tôi cũng tiến đến phía trước quan sát tình hình:
"Vậy là lại để ông ta thoát một kiếp nạn"
Lão Mù lum khum quay đầu, nhỏ giọng:
"Ông ta cũng bị Chuông Trấn Yêu thanh tẩy không ít tà khí, phải cần thời gian rất lâu mới có thể hồi phục."
"Hay vậy sao?" Tôi hỏi
"Chứ cậu nghĩ sao?" Lão Mù hỏi lại như muốn chính miệng tôi khẳng định sự lợi hại của lão.
"Quá hay" tôi cũng không làm lão thất vọng.

Tô Nhi và tôi cũng đã khen lão mù không ngớt lời.

Lão tuy mắt không thấy nhưng thân thủ và tốc độ cảm nhận bằng xúc giác phải gọi là xuất thần
Ba người chúng tôi sau khi đuổi được Dược sư phụ ra khỏi thôn, cũng đã yên tâm tìm chỗ nghỉ ngơi, và tất nhiên lần này chúng tôi không dại gì mà lại đến nhà Dược sư phụ nữa.
Chúng tôi nghĩ chân ở một nhà dân gần đó, tôi đem hết chuyện xảy ra từ Châu gia cho tới người mặc áo đỏ cứu Dược sư phụ lúc nãy.
Lão mù nghe được lời này, liền gật gù nói:
"Chuyện của thôn Nguyên Hoàn và Ngô Mệnh chắc chắn có liên quan với nhau.

Ta cũng là người của đạo gia không thể thấy chết mà không cứu được.

Tạm thời cứ bảo ông cậu phải dè chừng những người thân thiết đừng để tình thân gián tiếp hại mọi người, đấy là một chút huyền cơ mà ta thấy được."
Lời nói của lão mù như một màn sương mờ che phủ ngang tâm trí của tôi, Tô Nhi và tôi cũng không hiểu lão rốt cuộc muốn ám chỉ điều gì nữa.
Tôi cũng không để ý nhiều, sau đó tôi lại hỏi lão mù:
"Sao ông lại biết Dược sư phụ hoá thành lệ quỷ mà đến đây giúp bọn cháu?"
Lão Mù hút hết điếu thuốc còn dang dở trong tay, sau đó mới nhỏ giọng nói:
"Ta bấm tay cảm thấy thôn Nguyên Hoàn có điều không ổn nên mới đến đây xem thử.

Lại đúng lúc gặp được hai đứa."
"Bấm tay? Vậy sao ông không đến sớm hơn để giúp những người bị hại bởi Dược sư phụ." Tôi hấp tấp hỏi Lão Mù.
Lão Mù chau mày, nhắn nhó:
"Cậu làm như việc thiên cơ muốn biết lúc nào thì biết vậy."

Bình Luận (0)
Comment