Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 49


– Băng Video về Trần Vũ –
Chu Duật nhìn chằm chằm nụ cười dịu dàng của Trần Vũ.
Khi cô không cười, đôi mắt tròn xoe như nai con chạy vào khu rừng, nhìn xung quanh rồi lại kiên định chạy về phía có ánh sáng mặt trời.
Khi cô cười, cô giống như nai con kia nhảy vào suối nước.

Mặt suối gợn sóng lăn tăn, phản chiếu khuôn trăng tròn vành vạnh.
Yết hầu Chu Duật lên xuống, anh dời tầm mắt.
“Mấy việc sửa sang này rầy rà lại lôi thôi, trước đây Hứa Tố không làm cùng cậu à?”
Lúc này Trần Vũ mới sực nhớ ra Hứa Tố.

Chắc do gần đây cô bận quá, chưa nhớ đến anh ta lần nào.
“Lúc sửa sang, anh ta rất bận.”
Chuyện “không nhớ Hứa Tố” khiến trong lòng Trần Vũ có cảm giác nhẹ nhõm không hiểu được.

Cô cố tình tăng khối lượng công việc của mình lên, ngoài vì học sinh ra thì còn là vì công việc bận rộn, theo thời gian quên mất Hứa Tố.
Thì ra cũng không khó như vậy.
“Ừm, tớ không bận, có việc gì cứ tới tìm tớ.”
“Xình xịch, xình xịch…”
Tiếng sửa chữa kè kè bên cạnh.

Sau đó, câu nói kia của Chu Duật dường như bị tiếng khoan lấn át, nhưng lại giống như không có, có lẽ Trần Vũ vẫn nghe được.
Nói là hôm nay sẽ đập tường, nhưng thực tế đã làm từ trước rồi.
Nếu tiếp tục thi công, âm thanh ầm ĩ sẽ ảnh hưởng tới người dân.
Người sửa chữa luôn nhớ rõ tiến độ, muốn đập nhiều hơn một lát nữa.

Chu Duật chỉ đồng hồ, nói bọn họ ngày mai lại đến.
Người sửa chữa nhìn khuôn mặt Chu Duật, thở ra một câu từ cổ họng: “Được rồi, vậy ngày mai chúng tôi đến sớm hơn một chút.”
Trần Vũ không cần nhúng tay, anh đã giúp cô giải quyết xong chuyện sửa sang này.
Trần Vũ nhớ tới lần sửa sang trước, ấn tượng để lại nhiều nhất là sự khó khăn, không giống như lần này, hông ướt át bẩn thỉu.

Sau sáu giờ, trong phòng chỉ còn lại cô và Chu Duật.
Sau khi khoá cửa thật kỹ, hai người đi xuống tầng một thì thấy trong ngăn tủ không còn hộp quà nào.


Trần Vũ còn nhận được hai tờ giấy và ba tấm bưu thiếp.
“Chào mừng hàng xóm mới!”
“Quà rất đẹp, cảm ơn hàng xóm mới của chúng ta.”
Trần Vũ nhìn tấm tiệp, khoé môi cong lên nở nụ cười.
Chu Duật nhìn cô, cũng không kìm được lòng mà nở nụ cười,
Đột nhiên Trần Vũ bất ngờ quay lại, Chu Duật không kịp cất nụ cười của mình đi.

Cô ngạc nhiên, hỏi anh: “Chu Duật, cậu đang cười gì thế?”
Chu Duật nhìn cô: “Chiều nay ăn gì đây?”

Chỉ cần nấu cơm với Chu Duật, trong nháy mắt Trần Vũ không hơn kém gì người làm công.

Chu Duật nói anh muốn về nhà một chuyến, sau đó trở lại với một gói đồ to trên tay.

Trần Vũ tò mò, hỏi đó là cái gì.

Chu Duật cười, không nói.
Anh thuần thục đeo tạp dề, con thỏ nhỏ giơ cái đuôi trắng mịn lên, đung đưa hết bên này đến bên kia.
Chu Duật rửa sạch nguyên liệu nấu ăn xong, cắt nhỏ và thái lát chúng.

Trần Vũ khăng khăng cho rằng tài năng nấu ăn của cô chắc chắn có đất dụng võ.

Chu Duật thuận tay lấy cái thìa trên nóc xuống đưa cho cô.
“Vậy cậu đổi ca cho tớ một lát.”
Từng là đầu bếp, bây giờ có thể làm ngang với máy móc.
Khi Chu Duật cắt thái, nỗi ám ảnh về sự sạch sẽ của anh được thể hiện rất rõ ràng.

Thớt gỗ thái rau xong phải rửa qua một lần trước rồi mới thay một loại rau khác.
Bó rau xanh mượt qua tay anh có thể coi là tác phẩm nghệ thuật.
Trần Vũ có thể liên tưởng đến việc lồ ng tiếng hậu kỳ: Đôi tay như ngọc này đang nấu rau, những chiếc lá non mềm trong tay anh trở nên sống động hơn, rắc thêm hai ba hạt muối tinh…
Chu Duật nhận lấy chiếc muôi trong tay cô, lửa bùng lên, kèm theo đó là mùi tươi mát của rau xào.

Rau xanh không cần xào quá lâu, sau ba lần dầu nóng trong chảo là có thể ăn được.

Xanh tươi ướt át, vị muối tỏa ra hương thơm của rau dưa.
Một đ ĩa rau nhỏ đặt ở trong tay Trần Vũ, Chu Duật cúi đầu nhìn cô: “Ra sô pha ngồi một lát đi.”
Sau “yên bề gia thất”, Trần Vũ lại nhớ đến một thành ngữ.
“Đảo khách thành chủ”.
Mùi trong phòng bếp ngày càng nồng.

Trần Vũ đang đợi chờ cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Cô đứng ở cửa phòng bếp, phía sau tấm kính, Chu Duật đang đang bưng một đ ĩa sườn xào chua ngọt.
Anh cụp mắt xuống, chăm chú đổ nước sốt trong nồi lên miếng sườn trên cùng trong đ ĩa rồi đặt nồi xuống, rửa sạch tay, lau khô bằng khăn trong phòng bếp.

Anh bốc một nhúm muối tiêu theo lý thuyết không nên nếm thử gia vị, mà rắc chúng thành hai, ba lần.
Chu Duật bưng chiếc đ ĩa lên, nhìn Trần Vũ đằng sau tấm cửa kính.
Trần Vũ mở cửa ra, Chu Duật khẽ cười một tiếng, không đưa đ ĩa sườn xào chua ngọt cho cô mà tự mình đặt lên bàn ăn phòng khách.
Mùi ngày càng đậm, Chu Duật bỗng nhiên xoay người, chỉ thấy Trần Vũ đang hít hà hưởng thụ.
“Trần Vũ, chúng ta không chơi đồ gỗ.”
Chu Duật lấy đũa từ trong tủ khử trùng ra, rửa một lần, sau đó lại nhúng qua nước ấm rồi mới đưa đũa và bát cho Trần Vũ: “Đói thì ăn trước đi, còn bát canh nữa.”
Trần Vũ lắc đầu: “Đã làm phiền cậu rồi, sao có thể ăn trước được nữa?”
“Nhân lúc còn nóng nếm thử mùi vị xem.”
Chu Duật nhìn cô, Trần Vũ chỉ dùng đũa gắp một miếng sườn, cắn một miếng, rồi lại như chưa nếm được vị, tiếp tục cắn một miếng nữa.

Sau đó cô nhìn Chu Duật: “Ăn ngon hơn đồ đầu bếp căn tin của cậu nấu.”
Chu Duật: “Tớ xem như đó là lời khích lệ.”
Sườn non béo béo, ngọt vị mận quen thuộc.
Trần Vũ nghĩ chắc là trùng hợp: “Chu Duật, cậu hỏi đầu bếp căng tin công thức của món này sao?”
“Là tớ đưa công thức cho bọn họ.”
“Hả?”
Chu Duật vào phòng bếp, Trần Vũ sửng sốt một chút, đi vào theo.

Chu Duật đang nấu một nồi canh cà chua trứng nhỏ, cà chua nhiều trứng ít, nhất định có vị hơi chua.
Người khác thích ăn nhiều trứng, nhưng Trần Vũ lại thích ăn trứng ít, cà chua nhiều.

“Hồi nhỏ tôi thường xuyên ăn món này.” Chu Duật giải thích: “Lớn rồi thì tự mình nấu.”
Vốn dĩ Trần Vũ còn muốn hỏi tiếp nhưng lại bị nén xuống.

Quá khứ của Chu Duật, bọn họ đều biết thời niên thiếu của anh không quá tốt đẹp, nhưng hồi nhỏ như thế nào, anh không nói, bọn họ sợ làm anh tổn thương nên cũng chưa bao giờ hỏi.
Một khi Trần Vũ muốn giấu cảm xúc tâm tình của mình, người thân thiết với cô cũng không thể nhận ra không vui hay không vui.
Nhưng khi cô thẳng thắn lại khiến người ta nhận ra rất dễ dàng.
Chu Duật nhìn cô một cái, giải thích: “Không phải là người thân của tớ nấu cho tớ, là một mạnh thường quân.

Năm cấp hai trong nhà có chút chuyện, người đó thấy tớ đứng ngoài cửa lâu quá bèn cho tớ một bát cơm.

Cứ như một sau một khoảng thời gian, bọn họ sẽ để dành cho tớ một bát.”
Trần Vũ không ngờ tới chuyện đó, nhìn Chu Duật chẳng có vẻ gì là bối rối.
“Món này là do cậu học mạnh thường quân đó sao?”
“Ừ.”
“Bây giờ hai người còn gặp mặt không?” Trần Vũ nghĩ, nếu có người giúp cô khi cô còn trẻ, chắc chắn khi cô công thành danh toại rồi sẽ báo đáp người đó.
Nhưng Chu Duật lại chỉ nhìn cô.

Đôi mắt tối đen lại sâu thẳm, tựa như hồ nước ẩn giấu câu chuyện cổ tích trước khi ngủ.
Trần Vũ nghĩ, có lẽ anh không muốn trả lời câu hỏi này.
Do đó trước khi Chu Duật mở miệng, Trần Vũ hiểu người biết ý dời ánh mắt: “Canh nguội rồi.”

Khi Chu Duật chuyển nhà, mấy anh em nói muốn tới giúp anh chúc mừng tân gia nhưng anh từ chối.
Chu Duật bật đèn phòng lên, dù đã có ánh sáng trắng âm nhưng bố cục căn phòng vẫn vắng vẻ.
Phòng khách trống trải, không có hoa, ngoại trừ bàn ăn, sô pha, TV, nhìn tổng thể mà nói thì trông còn đơn giản hơn căn phòng mẫu ban đầu.
Phòng 1601 và 1501 tòa hai sáu có phần lớn bố cục giống nhau.

Trừ việc phòng 1601 có thêm một cái gác xép, trong phòng khách có một cái cầu thang chéo, độ dốc không cao, có thể đi thẳng lên gác xép.
Gác xép khác với loft.

Loft rất ngắn, người không thể đứng thẳng được.
Tầng áp mái của căn hộ là cả một tầng, cao hơn một chút so với các tầng bình thường ở tầng dưới.
Chu Duật đã lắp một cửa sổ hình hộp, kín cổng cao tưởng ở tầng trên cùng, thường kéo rèm.
Khi thời tiết tốt, có thể thấy sao, nhưng Chu Duật không thể nhìn thấy.
Nếu trời mưa gió, đập vào kính cửa sổ, những người thích sẽ coi đó là tiếng ồn trắng giúp vào giấc ngủ, người không thích sẽ chỉ cảm thấy phiền.
Lúc Chu Duật lắp cửa sổ không lo lắng gì.

Anh nghĩ, biết đâu được.
Sau khi lắp xong, anh nghĩ, không có gì là không thể.

Anh thay áo khoác, bỏ vào sọt quần áo giặt.
Tiếp đó anh đi vào phòng làm việc.
Phòng làm việc là nơi anh đặt nhiều tâm tư vào sắp xếp nhất, giá sách và bàn đều được làm từ gỗ lim tốt nhất.

Một nửa giá sách là những cuốn sách xu hướng mới nhất và sách chuyên môn xuất bản hàng năm, nửa còn lại là băng video, văn phòng phẩm và album ảnh được sắp xếp ngăn nắp.
Anh lấy ra một băng video, bỏ vào đầu máy.
Thanh đọc di chuyển chậm từ trái sang phải, sau đó, một hình tam giác màu xám xuất hiện ở giữa màn hình.
“Nếu không chạy được, hãy đi bộ thật chậm…”
Khuôn mặt của Trần Vũ xuất hiện trên màn hình, cô đang cười vuốt lưng người không nhìn rõ mặt, sau đó bất đắc dĩ an ủi anh: “Không việc gì phải cậy mạnh.”
Trần Vũ hồi đại học buộc tóc đuôi ngựa, đôi má mềm mại, vầng trán trắng nõn đầy đặn, khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô nhìn sang, nở nụ cười với máy ảnh, ánh mắt như mùa xuân vừa được làn nước gột rửa: “Anh này, Chu Duật cũng muốn chê cười anh!”
Chu Duật vuốt đốt ngón tay, cũng cười theo.
“Nóng quá, muốn đi biển…” Cô vươn vai, sau đó nhanh chóng từ chối: “Không được, em phải nhanh chóng kết thúc chương trình học rồi thi nghiên cứu sinh nữa.”
“Em có thể thả lỏng một chút.”
Trẩn Vũ nghĩ, cười rộ lên: “Không được.”
Cuộn băng video mười lăm phút đã chiếu hết.
Chu Duật ngồi trong ánh sáng hiu hắt một lát rồi nhấn nút, băng video được lấy ra khỏi đầu máy.

Anh cất cuộn băng video lại chiếc hộp có ghi ngày tháng ở bên cạnh.
Chu Duật rút một tập giấy viết thư ra.

Tập giấy viết thư này nhìn như đã xé rất nhiều trang, một hàng vết rách ngay ngắn.
Anh mở ngăn kéo ra, lấy một hộp bút chì màu.
Chu Duật đưa bút rất chậm, bút chì màu phát ra tiếng sột soạt trên giấy viết thư.
Hồi anh tám điểm, mẹ anh đã nắm tay anh vào lớp phác hoạ, dịu dàng nói với giáo viên phác hoạ: “Đứa trẻ này có chút năng khiếu vẽ tranh, tôi dẫn nó đến học phác hoạ.
Anh bắt chước cách vẽ tranh của giáo viên, chờ mẹ đến đón, giáo viên khen anh: “Đứa trẻ này có tính kiên trì, rất thông minh.”
Bà mở bức tranh ra, nói với cha anh: “Nhất định phải học, anh xem tranh của Tiểu Duật tốt như thế nào.”
Chu Duật đỏ bừng mặt.
Người cha sau này cờ bạc, rượu chè, cuối cùng tự hành hạ mình đến chết đã sờ gáy nhắc lại lời mẹ anh nói: “Học, nhất định phải học!”
Ngăn kéo thứ hai đựng phong bì.
Chu Duật gấp giấy viết thư lại, nhét vào bức thư.
Anh mặc thêm áo khoác, bỏ bức thư vùi túi.

Khi đi qua tòa ba mươi, anh nhìn lên trên, thấy đèn vẫn bật sáng trưng.
 
------oOo------
 

Bình Luận (0)
Comment