Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 27

Tề Phi Nhai không cần phải đi hỏi khắp nơi, bởi vì trường đã dán thông báo này một cách trịnh trọng trên bảng tin: 

Trường quyết định tổ chức dự án OM, được tài trợ bởi viện nghiên cứu sáng tạo Calligraphy – đây là viện nghiên cứu tạo ra những công nghệ hàng đầu cho ngành công nghiệp.

Ngay từ khi thông báo này còn chưa được dán lên bảng tin, đã có tin đồn lọt ra ngoài bởi các học sinh năm cuối của trường.

Những học sinh năm cuối nói rằng lúc ở trong sân bóng rổ gặp được một cựu học sinh chính là người trẻ rất nổi tiếng, người đó là một trong những quyết định tài trợ cho dự án OM, anh rất ít khi xuất hiện, lâu lâu tham gia vài cuộc họp về internet, anh luôn ngồi, nói rất ít đa phần đều là đang lắng nghe người khác nói.

Vẻ ngoài đẹp trai, nho nhã, lịch thiệp, luôn khiêm tốn, ngay cả giới truyền thông cũng không tiếc lời khen ngợi người sáng lập của viện nghiên cứu Calligraphy.

Nếu như cựu học sinh đó thật sự tài trợ cho dự án của trường thì sẽ có rất nhiều lời khen ngợi, mỹ danh hay ho dành cho anh.

Chuyện Chu Duật chơi bóng ở trường và thông báo của dự án OM khiến ngôi trường luôn yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào hơn hẳn.

Mấy đứa học sinh mà Trần Vũ từng chủ nhiệm lúc này mới nhận ra, tại sao lúc ấy bọn họ lại cho rằng đàn anh đã già rồi? Giờ vừa thấy chán nản lại vừa hưng phấn — bọn họ thế mà lại gọi đàn anh là chú, sao lại không biết chạy đi xin chữ kí chứ? 

Chi phí để hợp tác cùng viện nghiên cứu không phải là ít, thông báo đã được nêu rõ ràng, nếu có thể đạt được giải cấp quốc gia thì sẽ được trường trao học bổng.

Đối với học sinh mà nói, có thể tham gia vào dự án hợp tác với viện nghiên cứu có giá trị cao hơn so với học bổng của trường.

Ngoại trừ điều này ra, trên thông báo còn viết rất rõ quy định:

Nằm trong top 100 của kì thi cuối kì, chưa từng vi phạm kỷ luật của trường.

Học sinh năm cuối chỉ có thể xoa tay từ bỏ, lần tham gia dự án này học sinh năm cuối không được tham gia.

Lúc này Tề Phi Nhai đứng lên chủ động đi tới phòng giáo vụ, sau đó đi đến trước mặt Trần Vũ nói: “Thưa cô, em muốn tham gia vào chương trình OM.”

Lúc này Trần Vũ đang nhắn tin trả lời Quý Thời Vũ, cậu đã thắng được đối thủ, giành vai diễn về cho mình.

Trần Vũ nhắn tin xong, bỏ điện thoại xuống.

Tề Phi Nhai nhìn cô bằng ánh mắt rất chăm chú.

Trần Vũ gật đầu: “Cũng được, thi tháng lọt top 100 là được.”

Tề Phi Nhai gật đầu chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì nghe Trần Vũ nói tiếp: “Mỗi môn đều phải đạt trên điểm trung bình.”

Tề Phi Nhai ngạc nhiên quay đầu lại, Trần Vũ buông tay xuống nói tiếp: “Quy định cứng nhắc này đã được trường che giấu, có lẽ không nghĩ rằng có học sinh lọt vào top 150 nhưng lại học lệch một cách nghiêm trọng như vậy.”

Tề Phi Nhai: “Em đã có hiểu biết căn bản về chip.”

Trần Vũ vỗ nhẹ xấp bài kiểm tra: “Để tìm ra 10 học sinh đã có kiến thức cơ bản về chip không khó.”

Tề Phi Nhai mím môi.

Có thể buổi học đầu tiên sẽ do người bên viện nghiên cứu cử tới để dạy tạm, sau đó vị trí phụ đạo cho những học sinh tham gia dự án OM sẽ rơi trên người Trần Vũ.

Thông báo đã dán rồi, Trần Vũ biết sắp tới sẽ có rất nhiều học sinh tới đây tìm, trước mắt là có 150 người, những lời nói cùng Tề Phi Nhai cũng là thật.

Trường trung học phổ thông Số Một là trường cấp 3 tốt nhất của thành phố, học sinh tinh anh đều tụ hội về đây, đơn xin tham gia các chương trình olympic toán học, olympic tin học, máy tính cầm tay, SQL, sinh học,… có không ít.

Trần Vũ biết đây chính là cơ hội dành cho Tề Phi Nhai: “Muốn điểm tiếng anh kì thi tháng đạt trên trung bình không phải quá khó, nếu em cần hỗ trợ cứ tới tìm cô.”



Trần Nhất Gia lúc này giống như đang ngậm phải thuốc đắng, Hứa Tố vừa mới đi công tác, mở điện thoại lên, thông báo tin nhắn mới trong nhóm đã vượt quá 100.

Đàn ông con trai thì có chuyện gì hay để để tán gẫu?

Hứa Tố cảm thấy dở khóc dở cười, trong nhóm, Trần Minh Dương và Từ Nhất Gia đang nhắn qua nhắn lại với nhau.

Trần Nhất Gia nghi ngờ Từ Văn Tĩnh có người khác, gần đây Từ Văn Tĩnh luôn lén lút né tránh anh ta để gọi điện cho ai đó.

Minh Dương: Không thể nào, cậu đã hỏi rõ ràng chưa?

Trần Nhất Gia: Hỏi rồi, cô ấy nói là chuyện công việc.

Minh Dương: Như vậy cũng đúng thôi, người trong tầng lớp tinh anh bận rộn là đúng, cậu đừng có cãi nhau với đại luật sư làm gì.

Trần Nhất Gia: Lần này không phải là do tớ gây chuyện.

Trần Nhất Gia: Trước kia cô ấy không bao giờ đem công việc về nhà, nhưng gần đây liên tục gọi điện thoại, còn lén lút trốn ở ban công gọi điện thoại lúc tớ đi tắm, nghiêm trọng nhất là tớ muốn xem nhật ký cuộc gọi, vậy mà cô ấy xoá ngay trước mặt tớ!

Minh Dương: …

Minh Dương: Người anh em, chuyện này đúng là…

Hứa Tố đọc đến đoạn này chỉ cảm thấy Từ Văn Tĩnh có việc muốn giấu Trần Nhất Gia, chưa chắc là có người khác bên ngoài, sau đó là đoạn nói chuyện của Trần Nhất Gia và Minh Dương.

Minh Dương: Dạo gần đây đại luật sư đối với cậu như nào? Ý tớ là thái độ ấy.

Trần Nhất Gia: Thái độ rất tốt, ngoại trừ lúc bị tớ phát hiện thì cô ấy nổi giận không thèm nói chuyện với tớ ra, còn lại đều rất quan tâm đến tớ, đã vậy khi cô ấy tan làm sớm còn hẹn tớ đi ăn nhà hàng nữa.

Minh Dương: Có tặng quà cho cậu không?

Trần Nhất Gia: Thôi đi, mà sao cậu biết?

Minh Dương bối rối gõ chữ: Cái này không phải là đang bù đắp cho cậu sao?

Trần Nhất Gia: … Bù đắp cái gì cơ?

Minh Dương: Tớ không biết gì hết, cứ coi như tớ chưa nói gì nhé.

Mười phút sau, Minh Dương đã gửi hai cái meme “tha cho tớ”: Đừng gọi cho tớ nữa, tớ cầu xin cậu luôn đấy đại thiếu gia à.

Hứa Tố càng đọc càng cảm thấy không đúng, gọi điện quan tâm, hẹn ra ngoài ăn cơm, mua quà… tất cả chỉ là vì đền bù thôi sao?

Sắc mặt Hứa Tố trở nên rất kì lạ, lập tức nhắn tin:  Không chừng đại luật sư thật sự có chuyện gì không muốn làm cậu lo lắng nên mới muốn lừa cậu?

Trần Nhất Gia trả lời tin nhắn rất nhanh: Đều là vợ chồng với nhau, mưa gió đều đã trải qua cùng nhau, nếu cô ấy gạt tớ sẽ khiến tớ càng cảm thấy sợ hãi, huống chi tớ còn là một thằng đàn ông thì lo lắng, sợ sệt cái gì.

Hứa Tố nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn của Trần Nhất Gia, tay dừng lại trên màn hình điện thoại.

Hứa Tố: Nếu đại luật sư gạt cậu, vì cô ấy cần chăm sóc cho bố của bạn trai cũ thì sao?

Trần Nhất Gia lập tức gõ ra mười mấy dấu chấm hỏi: Hứa Tố, có phải cậu biết gì đó đúng không?

Trần Nhất Gia: Không bao giờ có chuyện đó, thứ nhất vợ tớ không có người yêu cũ, bọn tớ từ đồng phục tới áo cưới, còn nữa vợ tớ sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.

Hứa Tố: Nếu?

Trần Nhất Gia: Vậy tớ sẽ coi như tớ chưa bao giờ quen biết cô ấy.

Hứa Tố: Cậu ấy có nỗi khổ riêng khó nói?

Trần Nhất Gia không hiểu tại sao Hứa Tố lại hỏi cái vấn đề này, nhưng cứ tưởng tượng đến chuyện Từ Văn Tĩnh quan tâm chăm sóc anh ta vì người yêu cũ, cả trái tim lập tức vỡ nát: Tớ không thể nào chấp nhận nổi.

Trần Nhất Gia: Cậu thử đặt vào trường hợp của cậu xem, nếu Trần Vũ gạt cậu chăm sóc…

Thôi thì coi như là Chu Duật đi, gạt cậu đi chăm sóc bố của Chu Duật, sau đó ngày nào cũng qua lại gần gũi với Chu Duật, nếu lúc cậu biết được sự thật thì cậu sẽ nghĩ thế nào? Có phải lúc đó cậu cảm thấy bản thân đã bị cắm một cái sừng hay không?

Minh Dương: @Chu Duật.

Chu Duật:?

Trần Nhất Gia: Mượn cậu dùng tạm tý @Chu Duật.

Hứa Tố chưa bao giờ nghĩ đến giả thiết như vậy.

Cách làm của Trần Vũ và Trần Nhất Gia nhất định sẽ khác nhau, cô chấp nhận cho anh chăm sóc cho Lâm Thiên và mẹ cô ta, hơn nữa cô còn tình nguyện giúp anh gánh vác trách nhiệm, giúp anh chăm sóc Trần Tú Lan.

Trần Nhất Gia: Tìm các cậu là để các cậu nghĩ cách giúp tớ, bây giờ tớ hỏi nhưng cô ấy không chịu trả lời thì phải làm sao đây?

Minh Dương: Thương cậu lắm mà không giúp được cho cậu, hay là đi uống rượu đi.

Trần Nhất Gia: Uống rượu có tác dụng gì không?

Minh Dương: Cậu uống say tớ giúp cậu gọi điện cho đại luật sư, lúc đó cậu hãy than thở, khóc lóc một phen, dù sao cậu cũng đang đau khổ, vật vã còn gì.

Một lát sau Trần Nhất Gia nhắn lại: Cách này không phải là không được.

Trần Nhất Gia: @Hứa Tố @ Chu Duật uống rượu không?

Hứa Tố: Không rảnh.

Chu Duật:  Không.

Trần Nhất Gia: Chậc, tớ chỉ có người anh em chí cốt là cậu thôi @Minh Dương.

Minh Dương: Tha cho tớ.jpg

Nói như nào đi nữa, Minh Dương vẫn giúp Trần Nhất Gia bày kế, thử xem Từ Văn Tĩnh có phải có người khác hay không? Hoặc là lý do vì sao cần phải lừa Trần Nhất Gia, nếu không hỏi được thì chỉ còn cách lấy điện thoại để điều tra thôi.

Từ Văn Tĩnh vẫn đang ở công ty làm báo cáo cho đợt công tác, cô nhìn đồng hồ đã thấy 6 giờ tối.

Gần đây Trần Nhất Gia không vui, Từ Văn Tĩnh vốn dĩ nghĩ rằng có thể giải thích cho anh hiểu, nhưng dù lý do thế nào, dù nửa thật nửa giả mà nói với anh công việc của Trần Vũ gặp vấn đề, Trần Nhất Gia chắc chắn sẽ đào bới chuyện này đến cùng.

Từ Văn Tĩnh nhắn tin cho Trần Nhất Gia: Anh đã ăn cơm tối chưa?

Từ trước đến nay anh đều trả lời rất nhanh, nhưng đã 10 phút trôi qua vẫn chưa thấy hồi âm.

“Luật sư Từ, bây giờ cô có rảnh không? Có thể giúp tôi xem vụ án này một chút không?” Luật sư trợ lý Hà vừa đi tới trước cửa phòng.

Từ Văn Tĩnh gật đầu, nhận tài liệu, đọc xong rồi nói: “Có khả năng tòa án sẽ hỏi đến doanh thu bán hàng của hộ kinh doanh, khai trương hộ kinh doanh khác với tổng công ty và các siêu thị lớn. Tốt nhất là cô hãy hỏi cho kĩ, hỏi hộ kinh doanh muốn tính doanh thu bằng cách nào.”

.....

Chờ trợ lý Hà rời khỏi văn phòng, vẫn không thấy Trần Nhất Gia trả lời tin nhắn.

Từ Văn Tĩnh nói tạm biệt với các luật sư xung quanh, sau đó đem máy tính và công việc còn lại đem về nhà làm.



Sau khi tan làm, Trần Vũ chạy đến bệnh viện, vốn dĩ Hứa Tố định sau khi tan làm sẽ đến đón cô, rồi chở cô qua đó. Nhưng hôm nay công ty Hứa Tố có cuộc họp, vì vậy Trần Vũ quyết định tự mình tới bệnh viện.

Ngày mai Trần Tú Lan phải chuyển viện đến thủ đô, có lẽ ngày mai Hứa Tố còn phải đi cùng với bà.

Đây cũng chính là lý do lớn nhất mà Hứa Tố yêu cầu cuộc họp ngày mai dời qua hôm nay.

Từ Văn Tĩnh hỏi cô nghĩ sao lại đi giúp đỡ, chăm sóc mẹ Lâm Thiên.

Trần Vũ tựa vào lan can ở ban công, im lặng một lúc.

Ngoài cửa sổ là làn gió mùa thu mát mẻ, sao trời đột nhiên bừng sáng hẳn lên.

Mùa này chính là mùa hoa quế lẳng lặng nở rộ, màu vàng của nụ hoa tụ lại với nhau, hương hoa tràn ngập trong không khí, nhờ gió mà ngay cả ở tầng cao như Trần Vũ vẫn có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào như có như không của hoa quế.

Trần Vũ chậm rãi nói: “Tớ đang khiêu chiến chính giới hạn của bản thân mình.”

Từ Văn Tĩnh không hiểu: “Giới hạn của bản thân là sao?”

“Ừ nếu tớ không ở bên cạnh Hứa Tố, tớ không biết anh ấy đang làm gì. Hiện tại tớ không còn cảm giác tin tưởng với anh ấy, lúc tớ còn yêu anh ấy, ít khi gặp được anh ấy, không thể nào ngăn cản bản thân mình suy nghĩ miên man về chuyện này. Điều này khiến tớ mất quá nhiều thời gian và tâm sức. Mới khai giảng đực mấy ngày đã có vài giáo viên hỏi thăm có phải là tớ đang bệnh hay không?”

Trần Vũ gắng gượng mỉm cười.

“Mỗi ngày đi làm tớ đều phải trang điểm nhẹ, cho dù tớ có làm vậy thì các giáo viên vẫn phát hiện ra rằng trạng thái của tớ không tốt, như vậy cho thấy chuyện của Hứa Tố và Lâm Thiên đã gây ảnh hưởng quá lớn đối với tớ.”

“Giới hạn của bản thân đối với tớ mà nói chính là sự so sánh. Có lẽ là cậu sẽ không tin, tớ chưa từng nghĩ đến chuyện mỗi ngày Hứa Tố đều như đang khiêu chiến giới hạn ở trong lòng tớ… anh ấy không thể phân biệt được cái nào quan trọng, cái nào không quan trọng, khi tớ tình nguyện vì anh ấy mà nhún nhường một bước, thì anh ấy lại làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, anh ấy không hề biết cái gì gọi khoảng cách đối với Lâm Thiên, không hiểu cái gì gọi là phép tắc…”

Trần Vũ thở dài: “Tớ cảm thấy càng ngày càng nhạt nhẽo.”

Từ Văn Tĩnh vẫn im lặng lắng nghe: “Vậy bây giờ ý cậu là Hứa Tố đã vượt quá giới hạn chịu đựng đó của cậu?”

“Coi như vậy đi, bây giờ tớ cảm thấy khá tốt, muốn xem anh ấy còn có thể làm gì nữa?”

“Cậu tính bỏ Hứa Tố sao?”

Trần Vũ “Ừ” một tiếng.

Từ Văn Tĩnh hỏi: “Có phải cậu lại nhớ tới bà ngoại cậu không?”

Trần Vũ không muốn gượng cười, cười không ra tiếng: “Tớ muốn né xa chuyện đó, không muốn nhớ lại chuyện đau khổ đó nữa.”

Từ Văn Tĩnh hỏi cô: “Cậu không trách Lâm Thiên sao?”

Trần Vũ lại cười: “Thôi đi, đúng là mấy thể loại bạch liên hoa yếu đuối rất phiền phức, nhưng nếu một người đàn ông biết cách xử lý đúng đắn sẽ không làm vợ mình đau khổ đâu.”

Giọng nói của Trần Vũ rất bình tĩnh: “Chỉ là, sau khi trải qua chuyện này, hóa ra người luôn tỏa sáng ở trong mắt tớ sau khi tháo bỏ tấm kính thì không còn thú vị nữa.”

Trần Vũ lái xe qua, lúc đi vào phòng bệnh, Lâm Thiên chỉ im lặng nhìn cô một cái, sau đó bỏ quả quýt xuống đẩy cửa rời khỏi phòng bệnh.

Trần Tú Lan nhíu mày, bà lại muốn la mắng cô ta không hiểu chuyện, nhưng bà lại nhớ đến cách 2 ngày Lâm Thiên vừa bị bệnh, lời trách cứ lại nói không nên lời.

Bà giữ chặt tay Trần Vũ muốn cô ngồi xuống bên cạnh bà, trên mặt bà hiện lên sự bất đắc dĩ: “Lâm Thiên không biết lễ phép, dì là mẹ của con bé thay mặt nó xin lỗi con.”

Trần Vũ không nhận lời xin lỗi của Trần Tú Lan, cô nở nụ cười nhạt nhìn một vòng phòng bệnh: “Cần con giúp gì thêm nữa không ạ? Con có thể cùng dì làm.”

Phòng bệnh đã được thu dọn sạch sẽ, Trần Tú Lan không về nhà, ngày mai sẽ từ bệnh viện trực tiếp đến thủ đô.

Gần cửa sổ chỉ có hai chiếc va li, ngoại trừ mấy bộ đồ dùng để tắm rửa ra thì trên mặt bàn đã không còn gì nữa.

“Không cần đâu” Trần Tú Lan cười nói “Giữa trưa hôm nay Hứa Tố đã đến, đáng lý giờ đó phải ăn cơm vậy mà nó còn giúp gì qua đây thu dọn đồ đạc, cũng tại Thiên Thiên quá yếu ớt không làm nổi.”

Trần Vũ ngẩn người ra một lúc sau đó cười nói: “Hoá ra lúc bữa trưa Hứa Tố đã tới đây.”

Trần Tú Lan gật đầu: “Đúng vậy, Hứa Tố là một đứa bé tốt bụng. Đúng rồi, Tiểu Vũ à con đã ăn cơm tối chưa?”
Bình Luận (0)
Comment