Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 111


  “Em đã thay ga trải giường mới, vỏ gối em cũng đã giặt sạch… “
Trong phòng ngủ của cô con gái, cả cậu bé và cô bé đứng ngây ra đó.

Trong hai ngày trước khi phẫu thuật, Trần Vũ và bà ngoại ngủ cùng nhau, còn phòng ngủ của cô để cho Chu Duật ngủ.
Tuyệt đối không thể để Chu Duật, người đã tự tiêu tốn hết tài sản của mình, ngủ trên ghế sô pha.
  Vì thế…
  Căn phòng của cô sạch sẽ và tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, Trần Vũ muốn mua một bộ chăn ga mới, nhưng Chu Duật không muốn, anh nói rằng như vậy là lãng phí tiền.

  Nhưng sau khi nói xong, tai Chu Duật đỏ bừng.
  Tất cả đều được thay mới và giặt sạch.
  Tủ quần áo của Trần Vũ đã chuyển một nửa số quần áo vào hộp, vẫn còn một số hộp không nhét được nên để nguyên ở đó, cô giúp Chu Duật treo quần áo vào tủ.
  Quần áo của Chu Duật tuy ít, nhưng tất cả đều rất rộng.
 Trần Vũ luôn cảm thấy Chu Duật hiện tại so với anh trong tương lai gầy hơn nhiều, bởi vì trong tương lai, Chu Duật rất siêng năng tập luyện, có cơ bắp săn chắc, vai rộng, eo và cơ bụng đẹp.
  Cô đang nghĩ gì vậy hả!
 Trần Vũ lắc đầu, Chu Duật nhìn cái đầu nhỏ lắc lư, khóe môi hơi cong lên.
  Nhưng bây giờ quần áo của Chu Duật cũng rất rộng, nếu so sánh với quần áo của cô, ít nhất thì hai người như Trần Vũ cũng có thể mặc vừa.
  Căn phòng của Trần Vũ mặc dù nhỏ, nhưng nó có mọi thứ anh cần, trên bàn có một ống đựng bút nhỏ dễ thương, và một chiếc móc chìa khóa hình con thỏ nhỏ treo trên lỗ tròn nhô ra từ đèn bàn, ngón tay Chu Duật chạm vào móc khóa con thỏ khiến con thỏ đung đưa từ bên này sang bên kia.
  Trên bệ cửa sổ cạnh giường có một chậu cây xanh nho nhỏ, rèm cửa được mở ra, ánh nắng ấm áp mùa đông chiếu vào cây xương rồng nhỏ trên bệ cửa sổ đang tràn đầy sức sống.
  ”Ừm, quần áo bẩn thì bỏ vào sọt giặt.

Áo khoác ngoài giặt chung, quần áo con thì giặt tay, treo trên ban công nhỏ.”
    Như vậy tránh được xấu hổ phơi cùng một chỗ.
 Chu Duật gật đầu và ừ một tiếng.
  Bà ngoại đã hầm canh đuôi bò, bà cảm thấy có chút cảm động cũng có chút áy náy với Chu Duật, trên bàn ăn, miếng thịt đuôi bò lớn nhất được gắp vào bát của Chu Duật, Chu Duật đã ăn hai bát cơm, bà ngoại thì vẫn nhìn anh đầy trìu mến, anh nghĩ, ăn xong đi bộ nhiều một chút là được.
 Trần Vũ ở một bên cười khúc khích.
  Vào ban đêm, Trần Vũ ngủ với bà.
  ”A Vũ, Chu Duật cho chúng ta mượn toàn bộ tiền tiết kiệm, thế thì thằng bé đi học đại học như thế nào.”
  Cô chỉ nói dối với bà ngoại đó là tiền học bổng của Chu Duật và tiền gia đình dành dụm năm xưa đều cho họ mượn, Chu Duật nhắc nhở cô, đừng nói đến chuyện bán nhà, chuyện này không cần nói với bà ngoại.

 Trần Vũ nắm chặt chăn, nhìn trần nhà: “Bà yên tâm, sẽ có giải pháp mà, phiên dịch kiếm tiền, còn có những thứ khác, bà cứ tin tưởng cháu.”
  ”Bà thật là vô dụng, luôn làm liên lụy đến mấy đứa… “
  ”Bà đừng nói những lời như vậy, bà cứ như vậy Chu Duật sẽ rất buồn đấy.”
 Trần Vũ đột nhiên ngồi thẳng dậy, cô không có nói chính mình, cô chỉ là nói về Chu Duật, quả nhiên, bà ngoại nghe đến Chu Duật liền im lặng: “Chu Duật tốt như vậy, nếu anh ấy biết bà nghĩ như vậy thì sẽ như thế nào đây?”
  ”Đừng nói nữa, đừng nói nữa, A Vũ, bà sẽ không nói nữa.”
  Bên kia Chu Duật cũng trằn trọc không ngủ được.
  Khắp người, chăn mềm, gối mềm đều có mùi thơm nhàn nhạt lưu lại.
  Anh đờ đẫn nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên vô số công thức, công thức va chạm không đàn hồi, chuyển động ném xiên lên trên…
  Càng gần đến ngày phẫu thuật, Trần Vũ càng cảm thấy bất an.
  Đây là điều cô chưa từng trải qua, có thể thành công, hoặc kết quả có thể không như ý muốn.
  Bà ngoại đã đến nhập viện để ở lại tiện theo dõi, Trần Vũ ngồi xổm bên cạnh tủ đầu giường, dùng cồn sát trùng các góc tủ, dán giấy sạch lên rồi gấp quần áo để thay vào trong.
  Sau khi lau xong, Trần Vũ đi phân loại khăn tắm và dép trong vali.
  Sau khi tất cả vật dụng được đặt ngay ngắn, Trần Vũ quay lại rót nước nóng…
  ”A Duật, cháu khuyên con bé đi, bây giờ nó làm không ngừng nghỉ, quay như con chong chóng vậy.”
 Tâm trạng vốn lo âu của bà ngoại bị bộ dạng này của Trần Vũ làm cho bối rối đến mức không thể căng thẳng hơn được nữa, Chu Duật mỉm cười và gật đầu: “Bà yên tâm đi, để cháu đi tìm cô ấy.”
 Trần Vũ đang đun nước nóng bằng máy đun nước, quay người lại, hai cái bình giữ nhiệt lớn trong tay đã bị người trước mặt lấy đi.
  ”Đừng vội, bà ngoại nói khi bà nhìn em một cái, sự căng thẳng vừa xuất hiện liền biến mất.”
 Chu Duật rất hiếm khi trêu đùa.
 Trần Vũ hít vào và thở ra, đôi vai căng thẳng của cô cũng được thả lỏng.
  ”Em có vội đâu.”
  Do bệnh được phát hiện sớm nên các triệu chứng ban đầu không rõ ràng.
  Vì vậy, bà ngoại vẫn còn tràn đầy năng lượng ngồi trên giường bệnh, bà bảo Trần Vũ và Chu Duật ngồi đọc sách, nhưng bà muốn xem các món ăn và bữa ăn hôm nay bệnh viện mang đến, tinh thần cực kỳ thoải mái.
  Thường ngày bà không muốn nhàn rỗi ngồi yên ở nhà, bà luôn muốn đi chơi, nói chuyện với các bà trong xóm.
  Làm xong giấy tờ xét nghiệm, bà vẫn trò chuyện với những bệnh nhân ở giường khác.
 Khuyên can mãi, mới thuyết phục được bà trở về giường nhắm mắt nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
  Nhưng khi Trần Vũ và Chu Duật kết thúc câu hỏi, bà cười tủm tỉm nhìn hai người họ.
  ”Bà ơi, đây có phải là cháu trai với cháu gái của bà không?”
  ”Đúng!”

  Dì ở giường bên cạnh vẻ mặt ghen tị: “Tốt quá, hai đứa là anh em với nhau sao? Sao hiếu thuận ngoan ngoãn như vậy! 
 Bà ngoại gật đầu: “Không phải vậy, nhưng cả hai đều có thành tích lại rất tốt!”
  Dì nhìn chằm chằm: “Oa, khó trách, hình như hai đứa đang đọc sách… “
  Bà ngoại hài lòng: “Chúng nó đều là học sinh luôn có thành tích đứng đầu lớp, đứa nào cũng học rất giỏi, bảo bọn nó nghỉ ngơi ở nhà đi thì không chịu, cứ phải đi theo bà vào đây chen lấn.

Mất nhiều thời gian… “
  ”Wow! Cháu của bà tuyệt quá?”
  Lúc này, bà ngoại đã tìm thấy một người đồng điệu và bắt đầu kể chuyện không ngừng nghỉ.
 Trần Vũ và Chu Duật nhìn nhau cười, rồi lại cúi đầu đọc sách.
  Ca phẫu thuật được sắp xếp vào sáng sớm, theo kinh nghiệm trước đây, ca phẫu thuật kéo dài trong ba giờ.
  Bên ngoài phòng phẫu thuật, Trần Vũ và Chu Duật đang ngồi cạnh nhau.

Mùa nào trong bệnh viện cũng bật điều hòa, các lối đi rất lạnh, hơi lạnh thấm vào da thịt qua những sợi áo bông, áo len.
 Trần Vũ liếc nhìn điện thoại, mới mười phút trôi qua.
  Các lối đi yên tĩnh và ánh đèn sáng trưng.
 Trần Vũ cúi đầu, trong tay cầm một cuốn tập sai đề, nhưng rõ ràng là không thể đọc nó.

Khuôn mặt trắng như tuyết, lông mi dài rủ xuống, bề ngoài cô trông rất bình tĩnh.
 Chu Duật đặt tay lên cuốn sổ trong tay cô và nói: “Không muốn xem thì đừng cưỡng ép.”
 Giọng nói lạnh lùng của anh kéo cô từ trong không gian trống rỗng trở về.
 Trần Vũ chậm rãi cất cuốn sách đi, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen láy của Chu Duật, đột nhiên nở nụ cười: “Chu Duật, cám ơn anh rất nhiều.”
  ”Không có gì.”
 Chu Duật rất muốn hỏi cô có lạnh không, bởi vì nhìn thấy cô cuộn người chặt vào nhau.
  Nhưng nếu hỏi thì chắc chắn Trần Vũ sẽ nói không lạnh, đôi khi anh tự hỏi tại sao mình lại hiểu cô rõ như vậy.
  Đột nhiên, Trần Vũ dựa sát vào người anh hơn, hai tay cô ôm lấy tay anh, Chu Duật dừng lại.
  ”Chu Duật, em không lạnh, anh đừng cởi áo khoác.”
  Cô cũng hiểu rõ về anh.

  Bởi vì ở gần, hơi nóng truyền qua da thịt, ban đầu mu bàn tay của cô có chút lạnh, nhưng bây giờ dần dần đã ấm lên.
  Đã gần một năm kể từ khi Trần Vũ trở lại hiện tại, đôi khi cô cảm thấy mơ hồ, liệu có phải chỉ là một giấc mơ.
  ”Bây giờ tốt hơn nhiều, so với trong giấc mơ.”
  ”Trong giấc mơ của em, bà em đau đớn rất lâu, và đã quá muộn để làm phẫu thuật.

Hình ảnh hiện lên trong đầu em nhiều nhất là cảnh bà không ngủ được, đứng ngoài cửa sổ, còn em làm việc cật lực để kiếm tiền.

Em muốn dựa vào phương pháp điều trị để bà có thể sống.

Dù chỉ là một ngày đi chăng nữa, nhưng chưa kịp làm gì thì bà đã ra đi.”
  ”Trước khi bà em đi, bà nói với em rằng rất kiên cường, trong lòng cũng nặng nề, cho nên sau này phải tìm một người rất yêu thương em.

Anh ấy sẽ sưởi ấm cho em và đi cùng em như ánh mặt trời, nhưng đừng quên rằng phải dựa vào chính bản thân mình.”
  ”Tuy nhiên, khi bà ra đi, em vẫn rất khó chịu.

Em không thể ngủ ngon trong một thời gian dài, vì thế em phải tìm biện pháp khắc phục.”
  ”Sau này em không mơ thấy bà nữa, có phải bà không còn nhớ em nữa không?”
  Cô đọc lại kỹ từng chút một, như thể cô đã hoàn toàn trải nghiệm những gì đã xảy ra trong giấc mơ của mình.
  Giọng nói bình tĩnh và ôn hòa, làm dịu đi sự sắc bén của ngọn đèn sợi đốt trong hành lang trống rỗng, nhưng càng lúc càng nhẹ, như thể đó là một cái bóng không thể trốn thoát.
  Anh không muốn cô ngày càng chìm sâu vào cơn ác mộng như vậy.
  ”Mặc dù trước đây anh vẫn còn nhỏ nhưng anh vẫn nhớ dáng vẻ của mẹ anh khi bà ra đi.”
  Đây là lần đầu tiên Trần Vũ nghe anh nói như vậy, cô ngừng suy nghĩ, quay mặt sang nhìn anh.
 Chuyện này đối với Chu Duật mà nói thật sự là chuyện đã rất lâu rồi.
  Anh nhìn tấm biển đỏ ở phòng mổ đối diện, chậm rãi nói: “Vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, lúc đó anh còn nhỏ nên chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi của những người xung quanh, đặc biệt là nỗi sợ hãi từ ba anh, còn mẹ anh là một người hiền lành, bà vẫn cười mỗi ngày khi nằm trên giường bệnh.”
  ”Lúc đó anh chỉ có linh cảm mơ hồ rằng có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Ba anh không giải quyết được, mẹ anh cũng không.

Anh ngồi bên giường, nghe mẹ nói bằng một giọng rất nhỏ, mất nhiều thời gian mới nói xong một câu.”
  Cô đang nhìn anh chăm chú, đôi mắt đờ đẫn của cô đang tưởng tượng về quá khứ của anh.
 Chu Duật ban đầu chỉ muốn thu hút sự chú ý của cô.
  Nhưng không hiểu sao, dường như có một chiếc chìa khóa đã mở được một gông cùm bị chôn vùi từ lâu.
  ”Bà ấy cũng có thể phải chịu sự đau khổ, có thể là do anh không biết.


Cho đến một ngày, bà ấy trông rất vui.

Anh đã nói với ba rằng mẹ anh hôm nay nói rất nhiều.

Ba anh rất vui.

Ông ấy nói rằng ông ấy sẽ đi mua những món hoành thánh nhỏ mà mẹ anh thích ăn.

Nhưng trước khi ba anh về, mẹ anh đã ngủ thiếp đi.

Anh nghĩ rằng em đã đoán ra mọi chuyện sau đó.”
 Chu Duật nhớ về người đã ra đi, cũng là người mà anh không thể níu giữ được.
 Chu Duật trưởng thành một cách cô độc, sau đó quan sát một vạch sáng trên cửa sổ.
  Rất nhiều ý nghĩa không rõ ràng, có những người một lần nhìn sẽ nhớ mãi, những người có thể mất hai mươi ba mươi năm mới nhớ ra một người, mọi thứ diễn ra tự nhiên, chấp niệm bộc phát.
 Chu Duật nhớ lại những gì mẹ anh đã nói trong quá khứ và kể với Trần Vũ: “Mẹ anh nói rằng bà sẽ biến thành cơn gió thoảng qua, tiếng ve kêu giữa hè, cơn mưa phùn ngày thu, tuyết trắng ngày đông chí, và sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
  Anh lấy khăn giấy ra và lau nước mắt cho cô như thường lệ, dường như cô bị câu chuyện của anh làm cho phát khóc, cô đúng là một cô gái dễ mềm lòng.
  Kỳ thật con mắt của Chu Duật cũng có chút cay xè, đã lâu không mở ra cánh cửa ký ức gần như bị lãng quên, nhưng lần này mở ra, anh vẫn cảm giác được hình ảnh đẹp đẽ kia.
  ”Trong giấc mơ của em, bà sẽ luôn ở bên cạnh và đồng hành cùng em.”
  Đột nhiên bị cô ôm thật chặt, tay Chu Duật lơ lửng giữa không trung, anh không dám làm gì, chỉ dám nhẹ nhàng đặt tay sau đầu cô, để cô yên lặng hấp dựa vào tay anh.
  ”Lần này sẽ ổn thôi.”
  Lúc này, lối đi rất yên tĩnh.
 Kim đồng hồ tích tắc trôi qua.
  Hai tiếng rưỡi đã trôi qua, cửa phòng phẫu thuật mở ra, một bác sĩ bước ra, cô ấy vẫn đeo khẩu trang, đối mặt với hai học sinh trung học đã lấy lại bình tĩnh nhưng lộ ra vẻ nghiêm túc, bác sĩ nói:
  ”Ca mổ thành công, bệnh nhân đang được gây mê, nửa tiếng sau bệnh nhân sẽ tỉnh lại, di chuyển tới phòng bệnh.”
  Giọng bác sĩ vẫn bình thường như mọi khi, chắc là do tính chuyên nghiệp của bác sĩ.
  Ánh mắt không bị che bởi chiếc khẩu trang cũng hiện lên ý cười như trút được gánh nặng.
Trần Vũ lấy mu bàn tay che mắt, âm thầm khóc vì sung sướng.
  Có lẽ lần này, thật sự mọi thứ sẽ tốt hơn.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment