Ai Đó Cứu Tui Với

Chương 34


Tôi cứ nghĩ Man Di chỉ nói bừa để gạt tôi thôi, không ngờ y lại thật sự mang gương mặt này chạy lòng vòng hỏi xem có thấy ai giống y không.

Cũng may mặt y đẹp, không thì chắc đã sớm bị người ta mắng chửi rồi.

Ví dụ như tôi chẳng hạn, mới lân la lại gần chưa kịp mở miệng nói gì, người khác trông thấy đã tự động né xa.

Lần đầu xuống Địa Ngục, tôi cũng hơi tò mò muốn xem thử xem người ở đây họ sống thế nào.

Cảnh quan không khác mấy phàm trần, trừ những khu vực dẫn xuống các tầng sâu hơn nơi quỷ sai chịu trách nhiệm tra tấn hành hạ các linh hồn phạm tội ra thì mọi thứ tương đối bình yên.

Có những người may mắn rất nhanh liền có thể đầu thai, cũng có những người xui xẻo chờ mãi vẫn chưa được đi.

Tôi phát hiện câu nói "chờ dưới cửu tuyền" hoá ra cũng là văn vẻ nốt, vì thực tế khi đã tới thời điểm chuyển thế rồi thì dù muốn hay không vẫn phải đi.

Chẳng trách vì sao có nhiều hồn ma lang thang trên dương thế, thà rằng có nguy cơ hồn phách vỡ tan cũng không chịu xuống Địa Ngục.

Nhất là những kẻ tội ác tày trời, biết mình nghiệp chất đầy lưng thì càng sợ hãi đối mặt.

Man Di quay lại, lắc đầu thở dài: "Không tìm thấy rồi, xem ra chỉ có thể đi xuống từng tầng một."
Tôi không chú tâm lắm, y nói gì cũng gật đầu qua loa: "Ừ."
Man Di chủ động dắt tay tôi kéo đi.


Chúng tôi băng qua từng đám người...! không, là từng đám hồn ma trên đường, đi tới các hố sâu thông xuống các tầng dưới.
Địa Ngục muốn xuống sâu thì dễ, đi lên lại khó.

Không có quỷ sai dắt ra, hồn ma bên dưới có muốn chạy cũng chạy không được.
Tôi và Man Di mới tới tầng đầu tiên, tiếng kêu khóc thê lương đã vang vọng.

Phạm nhân bị quỷ sai lôi đi, đầu tóc rũ rượi, cứ vậy nghoẹo cổ khóc lóc.
"A di đà Phật."
Thanh âm này khó lòng không để ý tới.

Tôi hướng về phía kia, phát hiện ấy vậy mà có một vị hoà thượng mặc áo cà sa đang đứng chắp tay tụng kinh.
"Kia..." Tôi trộm nghĩ, hoà thượng cũng bị đày xuống Địa Ngục sao.
Man Di hơi nhíu mày: "Hắn là người của Phật tông."
Phật tông...!Cái tên này khiến tim tôi hơi siết chặt, bởi vì tôi nhớ ra trong số chín vị đại năng vây công Mộ Quang Dao có một người thuộc Phật tông.
Trong nháy mắt tôi chợt căm ghét vị hoà thượng này, dẫu nhìn bộ dáng trẻ trung của hắn thì khả năng cao không phải sư trượng Hoá Thần kỳ mà sư phụ tôi miêu tả.

Cùng may rất nhanh tôi đã bình tĩnh lại.

Trong số những người giết Mộ Quang Dao còn có cả người của Thanh Sơn phái, theo lý đó chẳng lẽ tôi cũng ghét hết toàn bộ đệ tử Thanh Sơn phái? Tiêu chuẩn kép thế này thì thật không phải.
Để tránh bản thân miên man suy nghĩ, tôi vội kiếm chuyện để nói cùng Man Di: "Người của Phật tông đến đây làm gì?"
"Có lẽ đi trải nghiệm rèn luyện." Man Di đoán, "Ta không qua lại với bên Phật tông nhiều.

Nhưng có hắn cũng tốt."

"Vì sao?" Tôi hỏi.
Man Di chỉ tay về phía chuỗi tràng hạt làm từ gỗ của vị hoà thượng kia, nhỏ giọng nói: "Thứ đó là Phật khí của Phật tông, có thể dùng để qua lại Địa Ngục trần gian dễ như bỡn.

Nếu cướp lấy nó rồi ngươi không cần sợ nguy hiểm."
Tôi cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng: "Nếu tràng hạt bị cướp rồi, vị hoà thượng kia sẽ thế nào?"
"Ai biết được." Man Di nhún vai, đã xắn tay áo chuẩn bị vào việc, "Cũng không phải chuyện của chúng ta."
May mà tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý kéo người lại, bằng không lúc này Man Di đã thật sự lao lên cướp của giết người rồi.
"Ta cảm thấy...!khụ, không cần tạo thêm ác nghiệp." Tôi uyển chuyển khuyên can y, "Ngươi hẳn đã có biện pháp ra vào thuận lợi nên mới dám rủ rê ta đi cùng.

Nếu vậy không cần phải đoạt đường sống của người khác."
Nhìn thái độ không biết sợ của y, e rằng tu vi của vị hoà thượng nọ thấp hơn Cổ Ma nhiều.

Lỡ như thật sự xảy ra đánh nhau, đến lúc đó càng thêm nan giải.

Tôi không muốn một người xa lạ vô duyên vô cớ chết, nhưng cũng không muốn nhảy vào can làm Man Di thẹn quá đẩy tôi xuống vạc dầu nào đấy luôn.

Man Di nhìn bàn tay tôi níu lấy cánh tay y, chợt ngượng ngùng quay mặt đi: "Thôi, nếu chủ nhân đã tin tưởng Man Di như vậy thì tha cho hắn cũng được."
Tôi hơi đen mặt trước cái cách õng ẹo này của y, nhưng nể tình mặt y giống mặt chồng tôi, nể cả việc tu vi y cao hơn tôi rất nhiều, tôi đành rộng lượng bỏ qua.

Chúng tôi đi xuống vài tầng liên tiếp, Man Di cũng an ổn không làm gì.

Càng xuống sâu mức độ tra tấn hành hạ càng tăng cao, tiếng gào thét đầy ai oán của các linh hồn mắc kẹt càng lúc càng thống khổ, tôi nghe thôi cũng giật thót mình.

Nhưng nhớ tới những gì Mộ Quang Dao giả từng làm với tôi, đột nhiên lại cảm thấy địa ngục cũng không quá đáng sợ nữa.

Sau ba lần nhập thế mà vẫn không khiến tôi thay đổi ý định giải khế ước đạo lữ, lại còn khiến kế hoạch của gã thất bại phút chót, Mộ Quang Dao giả đương nhiên tức điên người.

Ngày ngày bên dưới hang động dưới đáy Tử Vực, gã tìm đủ mọi cách để hành hạ tra tấn tôi, lại không cho phép tôi chết.

Từ xắt thịt đến tắm chảo dầu, quất roi hay xỏ kim, không có thứ gì gã không dám thử.

Những thứ tôi nếm trải dưới phàm trần đau đớn khổ nhục một thì với gã phải tăng lên gấp mười.

Dưới sự chăm sóc của kẻ đoạt xá, tôi không còn là người, thậm chí cũng không phải là con vật, chỉ là một hình nộm mặc gã trút giận.

Thỉnh thoảng trong cơn mơ màng tôi sẽ tự vấn bản thân đã làm gì sai.

Tôi muốn giận dữ với Mộ Quang Dao, chỉ tay vào mặt y nói rằng tất cả đều do y, tôi vì y mà chịu khổ thế này.

Nhưng sau đó tôi sẽ lại khóc, vì tôi biết Mộ Quang Dao lúc này đây cũng đang bất lực dưới sự kiểm soát của kẻ đoạt xá.

"Vẫn không kiếm thấy, chẳng lẽ tên kia là tội phạm cực kỳ độc ác mới bị ném xuống dưới mấy tầng sâu hơn sao?" Tới tầng thứ mười, Man Di vuốt cằm trầm tư, liếc mắt nhìn tôi.
Tôi toan mở miệng bảo nói không chừng y đã đầu thai rồi, hệ thống liền ngắt lời: "Ngươi cần phải dẫn dụ y tới tầng sâu nhất.

Với sức mạnh hiện tại của Cổ Ma, những nguy hiểm này không là gì cả, không cần mở ra lãnh địa."
Vì thế tôi đành nuốt lại, đổi lời: "Ai biết được, cứ thử xuống nhìn xem sao."
"Cũng đúng.

Mỗi năm chỉ có thể đi Địa Ngục một lần, quay về sớm như vậy thì lãng phí cơ hội quâ." Man Di ôm eo tôi thật chặt, "Có điều từ sau tầng mười đường đi sẽ rất khó đi, ngươi phải bám lấy ta nhe."
Tôi đẩy đầu y ra: "Tu vi ta cao hơn ngươi."

Man Di cười một cái, không nói gì.

Tôi bỗng hơi chột dạ.

Dường như y đã biết rằng tôi biết y nguỵ trang, cho nên mới càng lộ liễu không thèm che giấu.

Có điều rất nhanh tôi đã bình tĩnh trở lại.

Kẻ nói dối là Man Di, y không chột dạ thì thôi, sao tôi phải lúng túng chứ.
Chúng tôi vừa xuống tới tầng mười một liền nghe chúng quỷ ồn ào: "Không xong rồi! Tầng mười sáu và tầng mười lăm xảy ra nổi loạn, mau cử thêm người tới!"
Quỷ sai rầm rập cầm theo vũ khí chạy đi, tôi và Man Di núp trong một góc lẳng lặng quan sát.

Dựa theo tiếng la ó của bọn họ, tôi đại khái nắm bắt được có một nhóm quỷ ở hai tầng này cấu kết làm phản, muốn xưng vương xưng bá.

Địa Ngục chỉ có Thập Điện Diêm Vương, bao nhiêu năm qua vẫn giữ nguyên cơ chế cũ trong khi số lượng linh hồn và quỷ sai ngày càng nhiều, có nhiều con quỷ dã tâm lớn muốn lập ra thêm một hoặc hai điện nữa.

"...!Ngay cả Địa Ngục cũng không tránh khỏi tranh đấu." Hiểu ra được câu chuyện, tôi không khỏi thở dài.
"A di đà Phật, thí chủ nói chí phải." Bên tai tôi lại vang lên âm thanh quen thuộc.
Hoà thượng trẻ tuổi nhìn thấy ban nãy không biết từ khi nào đã ngồi xổm bên cạnh chúng tôi rồi.

Cố gắng nở nụ cười hoà ái, tôi hỏi: "Đại sư ở đây làm gì?"
"Bần tăng đang trốn." Vị hoà thượng này vô cùng thật thà đáp.
Man Di lườm mắt nhìn hắn, không biết từ bao giờ trên tay đã xuất hiện một thanh loan kiếm kề dưới yết hầu người nọ: "Nói thật."
Vị hoà thượng lại thật thà: "Bần tăng làm mất tràng hạt sư phụ đưa, trông thấy hai vị thí chủ đây dường như tu vi cao cường không sợ quỷ sai, nên muốn xin đi nhờ."
Dưới sự câm nín của tôi, Man Di lại chống cằm thở dài lắc đầu: "Huyên thấy chưa, thà ban nãy cứ để ta cướp tràng hạt của hắn còn hơn.".

Bình Luận (0)
Comment